“Y Y, tôi biết cô rất tốt bụng, cô cũng rất đơn thuần. Chúng ta là bạn bè, tôi biết cô nhất định sẽ không làm tổn thương tôi. Sự tình không phải giống như lời anh Phi Đoạt nói đâu, thực ra từ nhỏ tôi và anh Phi Đoạt đã đính hôn, chúng tôi thân nhau từ bé, từ khi ba tôi thu nhận và giúp đỡ anh Phi Đoạt, thì quan hệ của chúng tôi đã được xác định. Nếu không, ba tôi sẽ không đem võ họ cả đời truyền cho anh ấy, cũng sẽ không giúp đỡ anh ấy phát triển. Hơn nữa… Y Y, tôi có chút không biết xấu hổ, thực ra tôi đã sớm là người của anh Phi Đoạt, anh Phi Đoạt rất mê luyến cơ thể tôi…”
“A!”
Ngũ Y Y há to miệng, kinh hoang đứng tại chỗ.
Phúc Hi vừa nói cái gì?
Cô ta và Hoắc Phi Đoạt thân nhau từ bé?
Sớm đã định quan hệ rồi?
Hoắc Phi Đoạt còn ngủ với Phúc Hi?
Hoắc Phi Đoạt, sao anh có thể lừa gạt tôi?
Ngũ Y Y nắm chặt nắm đấm, thật lâu mới nói chuyện: “Tôi đã hiểu… tôi đã biết…”
“Y Y, tôi biết hôm nay tôi đến cầu xin cô như vậy là rất mất mặt, nhưng mà, hu hu, vì tình yêu, vì hôn nhân của tôi, vì đứa bé trong bụng tôi… Hu hu, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.”
“Đứa nhỏ? Cô đã có con?”
Ngũ Y Y không dám tin nhìn bụng Phúc Hi.
Ở nơi đó, đã có một tiểu Hoắc Phi Đoạt đang phát triển?
Ầm!
Ngũ Y Y như bị sét đánh, cả người run rẩy, lui về phía sau nửa bước.
Ngũ Y Y ơi là Ngũ Y Y, mày luôn miệng nói sẽ không làʍ ȶìиɦ nhân, sẽ không làm tiểu tam, nhưng mà hiện tại buồn cười như vậy, mày bất tri bất giác coi là tiểu tam của người khác!
Đột nhiên Phúc Hi cúi đầu một góc 90 độ chào Ngũ Y Y: “Y Y, cầu xin cô, cầu xin cô đừng cướp anh Phi Đoạt của tôi!”
Phúc Hi cúi người rất lâu vẫn không đứng dậy.
Ngũ Y Y giật giật khóe mắt, cười khổ một tiếng, nâng Phúc Hi lên: “Đã có đứa nhỏ rồi, vậy thì phải càng yêu quý thân thể, hiện tại không phải một mình cô. Cô yên tâm đi Phúc Hi, tôi không phải là loại người như vậy, tôi không muốn làm tiểu tam của người khác. Mặc kệ nói thế nào, tôi đều phải xin lỗi cô, tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không có quan hệ gì với Hoắc Phi Đoạt nữa, tôi sẽ không cướp ba của đứa bé.”
“Y Y! Cảm ơn cô, cô thật tốt.”
Phúc Hi nhào vào ôm chầm lấy Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y rơi từng giọt nước mắt.
Trong mắt Phúc Hi lại chứa ý cười lạnh.
Ngũ Y Y và Phúc Hi tác ra, lại có chút thất thần, cô ngồi trên xe taxi, vừa lên xe đã bắt đầu khóc rống lên trông rất khổ sở.
Tim như bị dao cắt thành vô số mảnh nhỏ, đau không thể thở được!
Nhớ đến Hoắc Phi Đoạt, nhớ đến anh từng yêu thương cô, anh bá đạo với cô, anh cười quỷ dị với cô, co đều đau muốn chết!
Thì ra… Rời bỏ một người đàn ông, lại có thể đau đến thế!
“Hu hu hu…”
Hoắc Phi Đoạt, anh là quả trứng thối, anh đã đính hôn, anh đã ngủ với Phúc Hi, anh đều đã làm ba, vì sao anh còn đến trêu chọc tôi?
Vì sao còn nói với tôi những lời cảm động? Hẹn tương lai hạnh phúc với tôi?
“Thạch Ưng, anh nhìn con nha đầu đơn thuần này, tôi nói tôi mang thai mà nó cũng tin. Chuyện còn lại anh phải đi làm.”
“Vâng!”
Thạch Ưng gọi điện thoại ra lệnh: “Đuổi theo xe taxi của Ngũ Y Y, sau khi cô ta xuống xe, tạo ra sự cố tai nạn giao thông, phải làm lưu loát một chút.”
Phúc Hi vui vẻ, soi vào cái gương nhỏ, cảm thán nói: “Từ khi về nước, tôi còn chưa làm quá mức đâu, Thạch Ưng, đi tìm nhà thiết kế tóc, tôi muốn làm tóc. Hôm nay tâm tình rất tốt, ha ha ha ha.”