Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 444: Chỉ xứng đáng làm việc này 2

“Cắt, từ lúc bắt đầu tôi đã không vừa mắt con nha đầu này, mẹ của nó sao có thể dạy nó thành một đứa bé ngoan được? Cho dù đứa nhỏ đi theo người mẹ xuất thân từ loại người này cũng trở thành đứa trẻ hư.”
Tiêu Mai lắc đầu thở dài, đi vào nhà vệ sinh.


Ngũ Học Phong trợn tròn hai mắt, lầm bầm lầu bầu: “Y Y thành công cụ của Hoắc lão đại? Công cụ của Hoắc Phi Đoạt? Y Y thật sự có năng lực này sao? Nó có thể trở thành người bên cạnh Hoắc lão đại? Ai da, Mai Mai cà, nếu Y Y chúng ta có thể trở thành tình nhân của Hoắc lão đại, chúng ta có thể phát tài rồi.”


“Phát tài? Phát tài cái gì?”


“Em nghĩ xem, Hoắc lão đại là loại người nào? Anh ta là nhà giàu số một Châu Á, còn quản lý một bang xã hội đen lớn như vậy, hai phía hắc bạch anh ta đều nắm hết, một nhân vật lợi hại như vậy, nếu Y Y chúng ta trở thành tình nhân của anh ta, như vậy sau này anh sẽ không lo lắng cho công ty chúng ta nữa, trực tiếp theo hạng mục Hoắc Phi Đoạt muốn, mấy đời đều ăn không hết.”


“Ơ, ông phân tích như vậy, tôi thấy cũng có lý.”


Tiêu Mai sắc mặt vui mừng giống như phát hiện châu lục mới: “Nhưng mà tôi sợ chuyện Y Y trở thành tình nhân nhỏ của người ta truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta thì sao? Hơn nữa chuyện này vừa mới xảy ra, sau này lỡ Hoắc Phi Đoạt bỏ Y Y, thanh danh cũng truyền ra ngoài, nó cũng đừng nghĩ lập được gia đình, cho dù có gả, cũng đừng nghĩ có thể gả cho người trong sạch.”


Ngũ Học Phong cau mày suy nghĩ, thở dài: “Bỏ xa bảo vệ đẹp trai, cũng chỉ có thể như vậy thôi, công ty kiếm nhiều tiền, có thể hy sinh nó một chút. nói thế nào thì anh cũng nuôi nó lớn, nó cần phải vì gia đình này mà kiếm sống sao? Nó phải như vậy.”
Tiêu Mai gật gật đầu.


Lúc này đã là ban đêm, đối với Tiêu Lạc là một đêm không ngủ.
“Lạc! đã trễ thế này mà anh còn đi sao?”
Tiêu Lạc đứng ở cửa phòng bệnh, không xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, chỉ lạnh lùng nói: “đi ra ngoài một chút.”


“đã trễ thế này, anh còn có việc gì sao? Đừng đi, ở lại phòng bệnh với em.”
Ngũ Nhân Ái nói giọng mềm mại cầu xin.
Cả Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều về nhà, chỉ còn Tiêu Lạc và cô ta trong bệnh viện.
“Mặc kệ tôi!”
Tiêu Lạc không vui nói giọng trầm thấp.


“Nhưng cổ tay anh còn bị thương mà! Anh cũng phải nghỉ ngơi.” Ngũ Nhân Ái nhìn cổ tay Tiêu Lạc băng bó vết thương, thở dài một tiếng.
Tiêu Lạc không chú ý đến vết thương trên người anh ta, mỗi ngày trôi qua anh ta giống như một linh hồn, không nói gì, rất dọa người.
“đã nói không cho cô quả tôi!”


Tiêu Lạc ném lại một câu rồi bỏ đi ra ngoài.
Ầm! Cửa đóng lại, phát ra âm thanh thật lớn.
Ngũ Nhân Ái bị chấn động, cả người run rẩy.
Sửng sốt vài giây, cô ta mới phản ứng kịp, nhảy xuống giường, giày cũng không kịp mang, nhanh chóng đuổi theo.
“Lạc! Tiêu Lạc! Lạc!”


Ngũ Nhân Ái hô to, ở góc cầu thang nắm được góc áo Tiêu Lạc.
“Tiêu Lạc! Anh đừng đi, một mình em ở trong này rất sợ, em van xin anh, ở cùng em không được sao? Đừng đi, cầu xin anh.”
Tiêu Lạc cắn răng, hung hăng hất tay áo, hất Ngũ Nhân Ái văng vào góc tường.
“Buông tôi ra, thật ghê tởm!”
“A!”


Ngũ Nhân Ái hét một tiếng chói tai.
Lúc này Tiêu Lạc tiếp tục bước chân, xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, hừ lạnh một tiếng: “cô còn muốn thế nào? Đây không phải như cô muốn sao? Rốt cuộc đã đính hôn với tôi, thật hạnh phúc không? Sau này, cô sẽ càng thêm hạnh phúc.”