Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 407: Là em chủ động 4

“Ai! Ai! Cố thiếu”
Hàn Gaing Đình giận đến trợn mắt
Mồ hôi, hắn có chỗ nào không tốt a, tại sao mấy người này vừa nghe hán nói muốn bái làm sư phụ đều tập thể bỏ chạy hết vậy?


Chạy mấy bước đuổi theo Cố Tại Viễn, kéo tay áo hắn lại, không cam lòng hỏi, “Tại sao không được ah…? Tại sao không thể dạy võ công cho tôi? Anh suy nghĩ lại một chút đi, vì tương lai của nhị đệ nha anh đi, nếu như nhị đệ anh lớn như vậy, mấy cô gái kia còn không nhìn mà chảy nước miếng sao….”


Quả nhiên,ảo tưởng trong mộng đã hấp dẫn Cố Tại Viễn, hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nói thật, “Huynh đệ à, nó cho cậu biết, không phải tôi không muốn dạy võ công cho cậu, mà là, cậu không có thiên phú để học võ a. Xương cốt của cậu đã cứng rồi, một chút dẻo dai cũng không có thì làm sao mà học”


“A?”
Hàn Gaing Đình hoàn toàn sửng sốt
“Vậy cả đời này tôi không thể trở thành cao thủ võ công à?”
Cố Tại Viễn bĩu môi, gật đầu, “Đời này, thật là khó a”
Hàn Giang Đình lập tức dựa vào tường khóc rống lên


Cố Tại Viễn vừa ngáp vừa đi tới phòng của Ngũ Y Y, trong miệng còn thì thào, “Con nhóc này thật biết dày vò người mà, đem mấy người chúng ta lăn qua lăn lại muốn chết rồi”


Nhìn vào trong liền thấy Hoắc Phi Đoạt cứ ngồi trên ghế, cả người dựa vào giường Ngũ Y Y đang nằm ma thϊế͙p͙ đi, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi


“Đảo lộn hết rồi! Lão đại thật đáng thương mà!Làm sao lại trở thành bộ dạng này a?” Cố Tại Viễn mặc đồ khử trùng , lặng lẽ đi vào, nhẹ nhàng phủ lên trên người Hoắc Phi Đoạt một cái áo
Hoắc Phi Đoạt lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt đầy đề phòng nhìn người đi vào


Thấy người tới là Cố Tại Viễn, mới thở ra một hơi, “Cậu đi vào làm gì!Ra ngoài đi!Trong này dễ bị nhiễm vi khuẩn lắm!”
“Thôi đi, nhóc kia không dễ bệnh thế đâu? Không phải là giải phẫu, chỉ bị té xỉu thôi, lão đại anh không cần phải cẩn thận như vậy a”


“Còn nói nhảm, liền ném cậu ra ngoài. Muốn có thể thử xem”
Cố Tại Viễn lập tức ngậm miệng
Bất đắc dĩ đi ra ngoài
Tiêu Lạc mấy lần thử đi dò xét tình hình của Ngũ Y Y, lần nào cũng bị bác sĩ , y tá cự tuyệt


Hắn bây giờ không có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Aí, nằm trên ghế sô pha, ngủ
Ngũ Y Y khi mở mắt ra, cảm giác như mình đã trải qua một giấc ngủ thật dài vậy
Cả người nhức mỏi, nhất là cánh tay đang ê ẩm kia


Cô muốn cử động cánh tay đau xót kia nhưng lại không thể động đậy được
Sao lại không thể cử động được? Chẳng lẽ đã bị tàn phế?
Nghĩ tới đây, Ngũ Y Y nhất thời sợ hết hồn, trừng lớn mắt, cứng ngắt xoay mặt nhìn cánh tay của mình


Không trách được tại sao cô không thể cử động tay của mình, thì ra là có một bàn tay to lớn đang nắm chặt tay của cô, lực nắm rất chặt, làm tay của cô không thể nhúc nhích được
Nhìn lần nữa, phát hiện chính là Hoắc Phi Đoạt đang nằm thϊế͙p͙ đi bên mép giường của mình!


Mặc dù ngủ thϊế͙p͙ đi, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt tay của cô, xem ra là sợ cô cử động lộn xộn mà, trên cái tay còn đang gắm kim tiêm
Trí nhớ dừng lại ở chiếc xe hàng đang chạy với tốc độ cao kia
Chiếc xe đó, ánh đèn chiếu vô cùng sáng!
Giống như hỏa tiễn phóng thẳng đến chỗ của cô vậy!


Cô bị ngã lăn xuống phía dưới
Đầu óc choáng váng, toàn thân đều đau nhức
Ý thức cuối cùng của cô, trong nháy mắt, cô nghĩ mình sẽ chết tại chỗ đó, mưa thật là lớn, cô từ trên đường lăn xuống chỗ đất đó, ai có thể cứu cô đây?


Thật không ngờ, cô có thể được người khác cứu sống
Nhìn Hoắc Phi Đoạt mệt mỏi nằm bên mép giường, Ngũ Y Y một hồi cảm động.