Sao trong chớp mắt lão đại lại thay đổi mệnh lệnh?
Chẳng lẽ… Hàn Giang Đình vừa mới nói lời hứa kia sao?
Giúp đỡ Hoắc lão đại đến được trái tim của Ngũ Y Y?
Hàn Giang Đình bất mãn tức giận: “Mau thả tôi xuống! Lão đại đã lên tiếng bảo tôi ở lại! Mau thả tôi ra!”
A Trung buông Hàn Giang Đình ra.
Hàn Giang Đình xác định, trong lòng Hoắc Phi Đoạt đã thích Ngũ Y Y, bằng không anh ta sẽ không nghĩ muốn đến được tim Ngũ Y Y.
“Hắc hắc, Hoắc lão đại, ngài thực rất anh minh nha, để tôi ở lại đây là rất đúng! Tôi là bạn từ thuở nhỏ của Ngũ Y Y, đáng tin nhất, ngay cả hồi nhỏ cô ấy mặc qυầи ɭót màu gì tôi đều biết, không có gì mà tôi không biết! Đúng rồi lão đại, tôi có một yêu cầu nho nhỏ xin ngài nhất định phải đồng ý, chỉ cần ngài đồng ý nhận tôi làm đệ tử, về chuyện gì của Ngũ Y Y tôi đều đồng ý giúp ngài.”
“Tôi rất ghét người nào ra điều kiện với tôi, càng chán ghét người nào cò kè mặc cả với tôi. A Trung, đưa cậu ta ra ngoài, bảo người ta tắm rửa cho cậu ta, thay một bộ đồ sạch sẽ, thối chết mất.”
“A? Tôi không thối, tối nay tôi tắm rồi, thật sự, chính chính là trời đổ mưa nên mới… Đừng đưa tôi ra ngoài, tôi muốn ở lại với Ngũ Y Y.”
âm thanh của Hàn Giang Đình biến mất.
Hàn Giang Đình bị A Trung túm cổ, dù sao cậu ta không có sức lực phản kháng, tùy ý để A Trung nắm cổ như con chó, cậu ta lầm bầm lầu bầu: “Tôi bái Hoắc lão đại làm sư phụ, bảo anh ta nhận tôi làm đệ tử, chuyện này là lừa đảo sao?”
A Trung bàn giao chuyện Hàn Giang Đình xong, liền trở lại bên cạnh Hoắc Phi Đạt.
Hoắc Phi Đạt chống cằm nhìn Ngũ Y Y đang hôn mê.
“Lão đại, anh đi nghỉ trước đi, tôi ở đây canh chừng cho.”
“không cần, tự tôi là được.”
“Nhưng anh hao tổn nhiều nội lực như vậy, cần phải điều dưỡng thật tốt, thời gian cũng không còn sớm, bên cạnh còn có giường, bằng không anh hãy đi ngủ một chút, tỉnh lại tinh thần sẽ tốt hơn nhiều.”
Hoắc Phi Đạt thở dài: “Tôi làm sao có thể ngủ được. Tôi muốn chờ cô ấy thoát khỏi nguy hiểm mới được.
A Trung biết Hoắc Phi Đạt luôn luôn có chủ kiến, lúc anh ấy quyết định thì không có ai thay đổi được. A Trung thở dài, rồi đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn nằm ở phòng bên cạnh ngáy kho kho rồi.
Tiêu Lạc dàn xếp chuyện Ngũ Nhân Ái xong, nhìn cô ta còn ngủ say, liền lặng lẽ đi ra ngoài, ý định muốn thăm Ngũ Y Y một chút.
Nhưng mà, anh đứng ở hành lang liên tiếp giữa lầu năm và lầu sáu, thử rất nhiều lần vẫn không có cách nào đi được.
Nhân viên công ty Hắc Đế bảo vệ thật chặt chẽ.
Tiêu Lạc suy nghĩ đến, ở trên lầu có một sợi dây thừng, anh ta theo sợi dây thừng xuống lầu.
Nhưng anh ta vừa mới ló đầu ra cửa sổ thăm dò, anh ta phát hiện trên tường có đặt thiết bị báo động, loại hệ thống này chỉ có chuyên gia ánh mắt hiểu vũ khí mới có!
Hoắc Phi Đạt lại cẩn thận như vậy!
Lại nghĩ tới điều này!
Đến gần!
Nhân viên công ty Hoắc Đế được Hoắc Phi Đạt huấn luyện thành bộ đội đặc chủng rồi!
Ngũ Nhân Ái tỉnh lại.
cô ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn bức tường màu trắng, sau khi nhìn vài phút, cô xác định lúc này mình đang nằm trong bệnh viện!
Bên cạnh lại không có một người!
Nhất thời cảm thấy mình thật thê lương, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Y tá đi vào kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho tôi, nhìn thấy cô ta tỉnh lại, liền chạy nhanh đến hỏi: “cô cảm giác thế nào? Có thấy lạnh không?”
Ngũ Nhân Ái nhẹ nhàng lắc đầu, khàn giọng nói: “Ai đưa tôi đến đây?”