"Hì hì, là lời thoại trong phim truyền hình a, chơi rất vui."
Hàn Giang Đình nhếch mép, "Có bệnh à!"
Hàn Giang Đình chở Ngũ Y Y về trang viên Ngũ gia, quả nhiên, khắp nơi treo đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều khách mời ăn mặc sang trọng quý phái, tới đây chúc mừng.
"Lão già đó thật sự chịu bỏ tiền nha! Trang trí chỗ này tốn cũng không ít tiền đâu, chậc chậc." Hàn Giang Đình vừa chậm rãi lái xe, vừa quan sát khắp nơi.
"Hừ, yên tâm đi, ba mình là người không bao giờ làm ăn lỗ vốn, người phụ nữ ông ta lấy về chắc chắn có rất nhiều tiền."
Ngũ Y Y nhìn khách khứa bên ngoài rộn ràng, đột nhiên mở to mắt.
Cô không nhìn nhầm chứ?
Người đàn ông đặc biệt cao lớn bên kia đang đưa lưng về phía cô, sẽ không phải là chủ nhân của chiếc Bugatti ---------- Chú Hoắc chứ?
Chú Hoắc? ! Không phải đâu?
Chẳng lẽ chú Hoắc lợi dụng hôm nay ba kết hôn, nhiều người náo nhiệt, công khai tới đòi cô tiền sửa xe chứ?
A a a a a, bây giờ phải làm sao đây?
Ngũ Y Y bám vào kính xe cố gắng nhìn cho rõ, bởi vì có nhiều người, lại không nhìn thấy rồi.
Chỉ mong là không phải, mong là không phải anh ta!
Thế giới lớn như vậy, sao có thể khéo như vậy chứ?
Ngũ Y Y làm dấu tay chữ thập trước ngực, âm thầm cầu nguyện đó không phải là chú Hoắc.
"Ai nha, tứ tiểu thư, sao giờ cô mới trở về? Lão gia chờ cô đến sốt ruột rồi! Chỉ còn cô chưa thay quần áo thôi đó! Nhanh lên đi, nhanh đi thay quần áo đi!"
Vú Trương chạy ra đón, lo lắng lôi kéo Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình nhìn Ngũ Y Y khoát tay, "Đi thôi, đừng có ăn mặc nhếch nhác như cún rồi đi ra. Mình qua bên kia nói chuyện với mấy người đẹp đây."
20 phút sau, Ngũ Y Y được trang điểm thành "dạng cún hình người".
Tóc hai bên được buộc lên đỉnh đầu, chải hình bông hoa, xốp xốp phồng phồng, tóc sau thẳng được buông xuống.
Bởi vì người Ngũ Y Y nhỏ, cho nên cô được chuẩn bị một bộ lễ phục màu hồng nhạt số nhỏ nhất.
Tất cả đã vừa vặn, chỉ là.......
"Mẹ nó, gót giày sao lại cao như vậy, thật muốn cưa xuống cho xong!"
Ngũ Y Y ngồi xuống cái ghế dựa, bẻ gót giày, hung hắng vứt đi.
Trước mặt xuất hiện một cái bóng, Ngũ Y Y giật mình, ngẩng mặt lên.
Ách, là người đàn ông tối qua bị cô đụng phải......
Hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng, lễ phục màu trắng, cả người phát ra vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.
Tiêu Lạc cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y, nhịn không được cười khẽ, "Ha ha, sao lại đi khó dễ một đôi giày? Nhóc con mới tí tuổi đầu, trong miệng toàn mấy lời thô tục."
Câu chửi tục Mẹ nó, lại được cô gái nhỏ Ngũ Y Y nói trôi chảy như thế.
Vừa thấy là cái quỷ xui xẻo bị mình đụng phải, Ngũ Y Y thật xấu hổ, nói như thế nào, cũng là quỷ dưới bánh xe của cô a.
"A..., không quen đi mấy đôi giày cao gót như vậy, mệt chết đi được."
Tiêu Lạc ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng đưa tình, "A...? Có phải chân bị đau rồi không?"
"Một chút..... Ai ai ai, anh làm gì!" Ngũ Y Y dụi dụi mắt tròn miệng.
Người đàn ông này..... Vậy mà......
Cầm chân của cô, xoa nắn xoa nắn.
Có biết đây là chân cô không!
"Này, này, này! Tôi nói anh...... Anh buông ra đi, sao có thể làm vậy được!"
Khuôn mặt Ngũ Y Y nóng như lửa, căng thẳng nhìn trái phải xung quanh.
Con bà nó, muốn cho người khác nhìn thấy sao, thanh danh rạng rỡ cả đời Ngũ Y Y cô đều bị hủy hết.
Vẻ mặt Tiêu Lạc thản nhiên, cười nói, "Cô đừng có lộn xộn, xoa xoa như vậy, sẽ không còn đau nữa, nếu đợi đến tối mới xoa, chân cô sẽ sưng lên rất to. Được rồi, nhìn thêm chút nữa."