“Không sao, không sao, đừng sợ, đừng sợ.”
Tiêu Lạc vẫy vẫy tay, một mặt thì vẫn đi ra ngoài, còn mặt kia thì khẽ híp mắt lại, ra lệnh, “Đi thăm dò một chút, hiện giờ Hoắc Phi Đoạt đang ở đâu! Chuẩn bị vây đánh tấn công nơi ở của Hoắc Phi Đoạt!”
“A?” Thiểm Điện giật mình nhìn về phía Tiêu Lạc, “Anh Lạc, nếu sớm như vậy sẽ bị bại lộ đúng không?”
Tiêu Lạc khép hờ mắt, thở dài một tiếng, “Tôi không còn cách nào khác, tôi không thể để cho anh ta cướp đi người của tôi.”
“Vâng!”
Thiểm Điện khom người hành lễ, tiếp theo liền đi truyền đạt lại mệnh lệnh.
Tiêu Lạc ngồi trên ô tô, xoa xoa huyệt Thái dương, thật phiền thật phiền thật phiền!
Tay anh khẽ run lên.
Anh không thể xác định, vào giờ phút này, Y Y sẽ như thế nào.
Anh không dám tưởng tượng!
Di động vang lên, Tiêu Lạc nhanh chóng nghe máy, bắt đầu liền hỏi, “Điều tra được chưa?”
Rõ ràng bên kia rất sợ hãi, tiếp theo truyền đến một âm thanh dịu dàng, “Lạc, là em, Nhân Ái, buổi tối anh có đến ăn cơm không? Em tự tay……”
Tiêu Lạc phiền chán gào lên, “Ăn cái gì mà ăn! Không đi! Cứ như vậy đi! Đừng làm phiền tôi!”
Lỗ mãng trực tiếp ngắt điện thoại.
Còn Ngũ Nhân Ái ở đầu bên kia đang ngây người.
Tiêu Lạc làm sao thế?
Tại sao lại nóng nảy như thế?
Anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng cái giọng đấy…..
Hôm nay là thế nào vậy?
Ngũ Nhân Ái chậm rãi đặt điện thoại xuống, anh mắt đỏ ửng.
Di động lại vang lên, Tiêu Lạc nhanh chóng nghe máy, “Nói!”
“Anh Lạc, đã tìm ra, Hoắc Phi Đoạt đi ô tô đến biệt thự Vọng Hải, có lẽ là hắn ta đang ở nơi này.”
“Mang theo trang bị vũ khí, tàn sát biệt thự Vọng Hải!”
“Vâng!”
Ngũ Y Y đang ngâm trong nước lạnh, vệt ửng hồng trên khuôn mặt dần biến mất, nhưng đôi môi vẫn đỏ rực.
Hoắc Phi Đoạt ôm ấp thân thể mềm mại, phía dưới đã căng cứng đến khó chịu, nhẹ giọng hỏi, “Y Y, có nhận ra anh không? Y Y?”
Một lúc lâu sau Ngũ Y Y mới ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương nhìn Hoắc Phi Đoạt, chép chép miệng, “Nóng quá……Tôi khát……”
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt khẽ rơi lộp bộp.
Cô vẫn mơ màng như cũ, vẫn như trước không nhận ra anh.
“Khát sao? Được rồi, để anh đi lấy nước cho em.”
Hoắc Phi Đoạt đặt Ngũ Y Y vào trong bồn tắm, để cho cô ngồi ổn định, sau đó mới bước ra ngoài, toàn thân đều ướt đẫm, giọt nước rơi tí tách trên mặt đất.
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, đưa lưng về phía Ngũ Y Y, cởi hết quần áo mặc trên người ra, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭót đi ra ngoài.
Ngũ Y Y bám lấy cạnh bồn tắm, há mồm thở gấp.
Nóng nóng nóng nóng, vẫn nóng quá! Cô sắp bị nướng cháy khét rồi!
Hoắc Phi Đoạt rót một ly nước đi vào, đẩy cửa phòng tắm ra, đột nhiên phát hiện toàn thân Ngũ Y Y đều ngâm trong nước, đang phun bong bóng trên mặt nước.
“Y Y!”
Hoắc Phi Đoạt đặt ly nước xuống, nhanh chân chạy đến, lôi Ngũ Y Y từ trong nước ra, Ngũ Y Y ho khan, thở hổn hển từng chút một.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y, vỗ sau lưng cô, nói chuyện, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại anh, anh không nên để em một mình trong này, đều tại anh, là do anh không tốt! Thật xin lỗi…..”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y ghé vào vai Hoắc Phi Đoạt, hô hấp khó khăn.
Vừa nãy, xém chút nữa là cô đã chết đuối trong bồn tắm.
Hoắc Phi Đoạt ôm cô từ trong nước ra, lấy một chiếc khăn tắm, trùm lên cơ thể cô.
Ngũ Y Y giống như một con chó nhỏ, hai chân tự do hoạt động bên hông Hoắc Phi Đoạt, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt trên vai Hoắc Phi Đoạt, thổi khí.