Hoắc Phi Đoạt không thèm nhìn Cố Tại Viễn, chân dài bước về phía A Trung, nhàn nhạt dặn dò, "Đem xe đi sửa."
"Dĩ nhiên phải sửa! Bugatti mới toanh, lại bị như vậy, con nhóc đó thật sự rất đáng chết! Em mà biết được cô ta là ai, em sẽ đòi cô ta tiền sửa xe không thiếu một đồng!"
Cố Tại Viễn vừa bước nhanh đuổi theo Hoắc Phi Đoạt vừa lải nhải.
Hoắc Phi Đoạt bước chân phóng khoáng, sửa sai cho anh, "Không phải Bugatti. Là đem chiếc xe leo núi kia đi sửa."
"Oh..... A?! Tại sao? Sao lại phải sửa cái xe rách của con nhỏ kia! Đáng sao? Chỉ là một đống sắt vụn! Có đi sửa cũng không thể trở lại như cũ!"
Hoắc Phi Đoạt không thèm quan tâm Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên bước nhanh lên trước cản Hoắc Phi Đoạt lại,"Anh hai! Em muốn hỏi anh, vừa nãyanh rõ ràng có thể tránh được quyền cước của con nhỏ đó, tại sao anh lại để cô ta đánh trúng?"
Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc nhìn Cố Tại Viễn, dùng giọng nói nghiêm túc trả lời hắn, "Tôi, thích, thế!"
Nói xong, đụng mạnh bả vai Cố Tại Viễn, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
A Trung đã mở cửa xe, cung kính chờ anh hai lên xe.
Cố Tại Viễn vò vò tóc, không hài lòng kêu to, "Nhưng mà tại sao chứ, tại sao vậy anh hai? Tại sao anh lại để cho con nhỏ đó đánh trúng? Chắc chắn phải có lý do gì đó? Lý do gì vậy anh hai? ?"
Roẹt! A Trung đem miếng băng keo trong suốt dán lên miệng Cố Tại Viễn, "Anh hai căn dặn, anh không được lên tiếng trong một giờ."
"Ngô ngô ngô......." Cố Tại Viễn quơ tay múa chân, cực kỳ tức giận.
......................
Ngũ Y Y không ngừng nghỉ chạy thật xa, so với lúc cô tham gia cuộc thi chạy bền thành tích còn tốt hơn.
Chạy qua vài con đường, xác định sau lưng không có người đuổi theo, Ngũ Y Y mới dám dừng lại, vỗ vỗ ngực há miệng thở dốc.
"Thật may, bản thiểu thư thông minh cơ trí, may mắn, bà đây võ nghệ cao cường, nếu không lần này chết chắc............ Vù vù, mệt chêt đi được."
Ngũ Y Y tìm ghế đá ngồi xuống thật mạnh, lấy tay quạt quạt, lần này sống chết chạy trốn chạy đến nỗi chân đều rút gân.
Bugatti a!
Đó chính là Bugatti đó!
Tiền mua một cái bánh xe đã là con số thiên văn rồi! (ý là rất nhiều rất nhiều tiền)
Nếu như mình có một chiếc Bugatti, ai dám làm hư dù chỉ một chút, đoán chừng cô cũng giận đến muốn giết người a.
Ngũ Y Y lấy tay lau trán đầy mồ hôi, thở dài thườn thượt.
Đầu nhỏ ngoẹo sang một bên suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Di, ông chú xã hội đen đó, hình dáng còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, rõ ràng không có chút thái độ hung hăng, tại sao cô thấy hắn thì lại sợ như vậy chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngũ Y Y mới tính là hiểu. Hoặc là, trên người chú Hoắc có gì đó hung ác tàn nhẫn, chính là thứ trong truyền thuyết........ Khí chất.
...........
Phốc ---------
Tiêu Lạc trực tiếp phun ra ngụm rượu trong miệng.
"Cậu nói cái gì? Chú? Cậu nói cái con nhóc từng cùng cậu thân mật kia gọi cậu là chú? Ha ha ha ha ha........."
Tiêu Lạc không dám tin nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, "Phi Đoạt, cậu không phải người như vậy nha, cậu không bao giờ để nhận định của người khác vào mắt. Dù cho có người kêu cậu ông nội, ông ngoại, chân mày cậu cũng không động một chút a. Tại sao cô gái nhỏ này kêu cậu là chú, cậu hình như rất để tâm?"
Cho dù có bao nhiêu người chửi Hoắc Phi Đoạt ác độc, chửi hắn ra tay vô tình, hắn cũng chưa bao giờ để ý, bây giờ làm sao đây.