Cô gái nhỏ này thân hình có thể lớn một chút không? Quần áo trên người không theo mốt, càng nhìn càng cảm thấy nhỏ nhắn?
Chân nhỏ nhắn, cánh tay mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ chút xíu, nhìn thế nào cũng như học sinh tiểu học.
Không tồi, mấy vị trí quan trọng rất đầy đặn......
Hoắc Phi Đoạt phát hiện bản thân có chút mất hồn.
Ngũ Y Y vội vàng chuyển từ tư thế chống nạnh sang chân tay đứng nghiêm, ngoan ngoãn trả lời, "Là của tôi. A, chú, đó không phải xe đạp, đó là xe leo núi."
Please, xe đạp mà giá cao như vậy sao? Dù gì cũng là xe leo núi tốn gấp mấy nghìn xe thường nha.
"Cái gì?" Hoắc Phi Đoạt nheo đôi mắt sâu xa, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y không tin được.
Cô gọi anh là gì?
Cho nên....... Gọi anh.......Chú? !
Nghiêng người, hắn mới hai mươi sáu tuổi! Mà thôi! Thôi!
Ngũ Y Y không hiểu Hoăc Phi Đoạt muốn nói cái gì, nghĩ là anh đang tức giận chuyện chiếc Bugatti, rụt cổ lại, âm thanh cũng không lớn lối như vừa rồi, nhỏ nhẹ keo kiệt nói, "Tôi là nói......Đó là xe của tôi, chú."
Lại một câu chú! Nghiêng người ~!
Hoắc Phi Đoạt bỗng nhiên rất muốn giết người!
"Anh hai, đừng nhiều lời với con nhóc này nữa, không đáng! Để cho cô ta bồi thường tiền! Không bồi thường nổi thì đưa cô ta vào thanh lâu đi!"
Cố Tại Viễn cuộn tay áo lên, ra vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Thình thịch! Hoắc Phi Đoạt đánh một quyền vào ngực Cố Tại Viễn, mặc dù đánh một cái nhẹ nhàng, lại làm cho Cố Tại Viễn bị đánh trúng thiếu chút nữa không thở được.
"Anh hai, anh......"
Anh hai sao lại đối xử với anh em như vậy......
Hoắc Phi Đoạt rõ ràng không muốn Cố Tại Viễn xen mồm vào, đôi chân dài của anh thong thả bước tới trước mấy bước, môi mỏng kéo lên nụ cười khẽ như có như không, cứ như vậy, từng bước tới gần Ngũ Y Y.
Tim Ngũ Y Y lập tức đập không theo quy luật, thình thịch thình thịch thình thịch, mỗi tiếng đều giống như đang đánh trống.
Mẹ ơi, người đàn ông nguy hiểm này không phải muốn vặn cổ cô đấy chứ? Ô ô ô, cô thật sự không biết chiếc xe kia là Bugatti nha, tình huống lúc đó thật sự rất nguy hiểm cấp bách, cô cũng không muốn làm như vậy a, lúc ấy chỉ nghĩ phải cứu người trước.
"Ch, ch, Chú..... Có, có, có gì từ từ nói........" Ngũ Y Y muốn lui về phía sau, chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, không cách nào nhấc lên được.
Hoắc Phi đoạt đi thẳng tới trước mặt Ngũ Y Y xinh xắn linh hoạt, cúi đầu, mắt nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cố gắng ngẩng cao đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt cao cao tại thượng, cổ vừa mỏi vừa đau, ai nha, người đàn ông này thân thể quá cao, đối mặt với anh ta như vậy, đơn giản chính là tự hành hạ bản thân.
Tự nhiên lại cao như vậy làm gì, lãng phí thức ăn, lãng phí vải vóc.
"Ch, Chú..... Tôi, tôi không có cố ý..... Cái đó, chú có thể cho tôi cơ hội sửa sai được không?"
Không cần giết tôi ngay a a a a a.........
Tôi mới mười tám tuổi, mới học đại học năm nhất, tôi còn chưa có yêu đương, còn chưa kết hôn, cũng chưa sinh con, tôi còn rất nhiều rất nhiều việc chưa làm, cầu xin chú đừng giết tôi a!
Ngũ Y Y bị dọa đến cái miệng nhỏ cũng bắt đầu run rẩy.
"Đánh chết cô sao? Anh hai, đừng có nói nhảm với cô ta, cô ta đập Bugatti thành như vậy, anh hai, anh trực tiếp đánh chết cô ta đi!" Cố Tại Viễn đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt kêu lên.
Ngũ Y Y bị chọc tức, khuôn mặt văn vẹo hung hăng nhìn Cố Tại Viễn.
Hoắc Phi Đoạt không để ý tới Cố Tại Viễn, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, "Cô gái nhỏ, tôi không phải là chú."
"A?" Ngũ Y Y mở to mắt trong suốt, có chút không hiểu, dùng sức nháy mắt mấy cái, lắp bắp lên tiếng, "Oh, oh."