Hơn mười năm trước, năm vị hoàng tử Kỉ quốc vì tranh đoạt ngôi vị Thái tử, công phạt lẫn nhau, kịch liệt gay gắt, ba vị hoàng tử trong đó lần lượt chết đi bởi âm mưu ám hại của huynh đệ mình, cuối cùng còn lại Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử không hẹn mà cùng chọn ngày thọ của Thừa Thiên đế phát động binh biến, ý đồ bức vua thoái vị đoạt quyền, kết quả cả hai cùng thất bại bị giam cầm, hai hoàng tử này thế nhưng một hơi trước sau tự sát hết. Thừa Thiên đế dưới gối còn lại vài tên nam tôn, lớn nhất còn không đến năm tuổi, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế ngừng lại.
Nghe truyền Thừa thiên đế bởi vì thương tâm, một lần nữa hăng hái, chăm lo việc nước, Kỉ quốc hơn mười năm từng bước nâng cao đời sống người dân.
Các quốc gia luôn yên lòng đối với vị hàng xóm ôn hòa mà không con cái này, hiện tại bỗng nhiên nghe nói xuất hiện một Thái tử tuổi trẻ, hơn nữa là Triệu thất Vương gia vốn nổi tiếng có tài có đức, đều âm thầm nổi dậy đề phòng.
May mà vị Triệu thất Vương gia này trừ bỏ tuấn mỹ hiếu thuận còn có danh hiền đức, ngoài việc được Thừa Thiên đế yêu thích vô cùng, cũng không có nghe nói có sở trường gì khác, tay không nắm binh quyền cũng không sở hữu tài sản, trong triều có vẻ như cũng không có kết đảng, phỏng chừng muốn thành tựu vẫn còn phải tiếp qua vài năm, cho nên sau khi chấn kinh khiếp sợ cũng không quá để ý.
Tuyền Cơ nghe được cái tin tức bùng nổ không tính là bất ngờ này, lại âm thầm cười khổ: Người kia quả nhiên từng bước một đi đến mục tiêu của chính mình, đến một ngày, những người hôm nay không xem hắn ra gì lại phát hiện ra hắn thì ra chính là một con mãnh hổ nguy hiểm chết người, không biết biểu cảm sẽ như thế nào.
“Thật sự thần kỳ hơn cả cổ tích, thân thế vị Kỉ quốc Thái tử này quả thực chính là phức tạp ly kỳ a!” Lúc Dịch Thanh Vân nói đến chuyện này, nhịn không được tấm tắc tán dương.
Tuyền Cơ gật đầu, đương nhiên, đây vốn chính là sao chép lại nguyên bản câu chuyện cổ tích do nàng cung cấp, có thể không phức tạp ly kỳ sao?
Phía Kỉ quốc tuyên bố tin tức, Triệu Kiến Thận vốn là Du Quý phy sinh, bởi vì lúc ấy Hà Quý phi thế lực mạnh, nhiều lần âm thầm hãm hại, Du Quý phi sợ mình cùng con bị hại, vì thế đem hoàng tử Triệu Kiến Thận trao đổi với một hài nhi của một thường dân sinh, âm thầm giao cho bạn tốt chốn khuê phòng là Võ Vương phi nuôi nấng, mà hài nhi của người thường dân này, chính là Lục hoàng tử bất hạnh năm tuổi chết non, Du Quý phy sinh hạ hoàng tử sau đó không lâu cũng thể trạng suy yếu không chữa trị, Võ Vương phi không muốn Triệu Kiến Thận gặp nguy hiểm, cho nên kéo dài tới gần đây mới hướng Thừa Thiên đế giải thích thân thế Triệu Kiến Thận, cùng tôn thất trọng thần chứng kiến lấy máu nghiệm chứng.
Kỉ quốc Hậu cung ba mươi năm trước sóng ngầm mãnh liệt, phi tần hoàng tử chết không rõ nguyên nhân không ít, muốn tìm mấy người biên soạn ra chuyện xưa không khó, Triệu Kiến Thận thực tế là do ai cùng Hoàng đế sinh, vẫn là một điều bí ẩn… Hắn quả thật chọn một cái phương thức giải quyết vấn đề thân phận chính mình ít ảnh hưởng nhất đến cục diện chính trị, chỉ là Tuyền Cơ có chút đồng tình vị nữ tử sinh hạ Triệu Kiến Thận kia, đứa con sắp làm Hoàng đế rồi, nhưng là bản thân nàng có lẽ là chỉ có thể vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng tối, không thể quang minh chính đại để cho thế nhân biết, người Thái tử Kỉ quốc sắp làm uy chấn các nước chính là do nàng sinh ra.
Dịch Thanh Vân thấy Tuyền Cơ có điểm rầu rĩ không vui, nghĩ đến nàng gần đây ở trong Vương phủ buồn chết đi được, vì thế vỗ ngực nói: “Đại ca hôm nay rảnh, mang muội đi ra ngoài ngao du như thế nào?”
Tuyền Cơ nói: “Tốt a, thuận đường có thể đi gặp cậu.”
Dịch Thanh Vân vừa nghe đến đây lông mi liền dựng thẳng lên, Tuyền Cơ vội vàng vừa dỗ dành vừa làm nũng mới xoa dịu được cái tên hay ghen tuông này.
“Lam Tích kia lai lịch thế nào? Võ công không kém hành tung kỳ lạ bí mật, tin được không?” Dịch Thanh Vân tự mình điều khiển xe ngựa ra khỏi Vương phủ, mới hỏi Tuyền Cơ đang ở trong xe về chuyện Lam tích.
Băng sơn mỹ nữ này, vừa thấy liền biết không phải là giang hồ nữ tử bình thường, mấy ngày gần đây nàng thường xuyên lén lút ra Vương phủ, không biết liên hệ cùng người nào, chỉ là bọn hắn thập phần cảnh giác. Dịch Thanh Vân tuy rằng phát hiện, nhưng không cách nào tiếp cận tra xét.
Tuyền Cơ qua loa nói: “Không sao đâu, nàng không hại chúng ta là được.”
Phủ Vạn thừa tướng cách Hi Vương phủ không xa, không tới một lúc đã đến rồi, sớm có quản gia ra đón bọn họ vào nội viện.
Quản gia dẫn đường là lão nhân của Vạn phủ, năm đó tiến vào Vạn phủ cùng bà ngoại Ninh Nguyệt Quận chúa, đối Tuyền Cơ cũng phá lệ thân thiết, hôm nay lại thần tình u sầu.
Tuyền Cơ hỏi sự tình ra sao, quản gia kia thấp giọng nói: “Lão phu nhân thân thể không tốt, e… e rằng là không được rồi, thiếu gia mỗi ngày trông coi, ngày hôm trước không biết sao cùng lão gia ở thư phòng tranh cãi ầm ĩ, mơ hồ nghe thiếu gia nói, nếu lão phu nhân vạn nhất có chuyện, hắn liền rời khỏi Vạn phủ. Quận chúa, thiếu gia luôn luôn thương yêu ngài nhất, ngài khuyên nhủ thiếu gia đi!”
Tuyền Cơ cùng Dịch Thanh Vân hai mặt nhìn nhau, người sáng suốt đều nhìn ra được, đứa con được Vạn Trác Vạn thừa tướng coi trọng nhất chính là Vạn Tố Hòa, Vạn Tố Hòa chính là người tài hoa năng lực xuất chúng nhất trong mấy huynh đệ, nhưng mà hai phụ tử này lại không thân thiết lắm, thậm chí hình như có ngăn cách rất sâu, Vạn Tố Hòa dường như luôn đối nghịch với cha mình.
Với thế lực Vạn Trác cộng với danh tiếng năng lực Vạn Tố Hòa, nhưng chỉ là một văn chức nhỏ trong triều, đã làm cho người ta khó hiểu, hơn nữa rõ ràng là trượng phu ưu tú đẳng cấp thần tượng được nhiều người mơ ước lại đến nay chưa lập gia đình, liền càng làm người thêm kinh ngạc.
Đặt ở hiện đại tới bốn mươi tuổi là người đàn ông độc thân hoàng kim không có gì ngạc nhiên, nhưng tại niên đại này quả thực không thể tưởng tượng, Triệu Kiến Thận mười lăm tuổi đã thành hôn. Mà cùng là người quyền quý chốn kinh thành như Bạch Chí Tiêu, Bạch Chí Dao tuy rằng qua tuổi hai mươi chưa lập gia đình, nhưng kì thực đã bị Mục thân vương xác định, chỉ còn chờ xem tương lai sẽ cưới được vị Quận chúa nào thôi, hai người trong nhà này mặc dù không nguyên phối, nhưng tì thiếp cũng không ít, mà bên phía Vạn Tố Hòa thì một nữ nhân chân chính cũng không có, trải qua cuộc sống giống như là Thanh giáo đồ vậy.
Dịch Thanh Vân đưa Tuyền Cơ đến nội viện, không tiện đi vào, cùng Tuyền Cơ hẹn thời gian tới đón liền tự mình rời đi.
Tuyền Cơ bị dẫn vào phòng lão phu nhân, Vạn Tố Hòa quả nhiên đã ở đó, thấy nàng đến, khẽ gật đầu tỏ ý.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vạn lão phu nhân, tình trạng thân thể của lão bà đã không lạc quan, ốm đau trên giường thần trí mơ hồ, thời gian thanh tỉnh ít, thời gian mê man nhiều. Nhìn thấy Tuyền Cơ đại khái là nhớ tới nữ nhi mình, vừa cao hứng vừa thương cảm, cầm tay Tuyền Cơ chảy lệ nửa ngày, Tuyền Cơ sợ ảnh hưởng thân thể của bà, mỗi lần đến cũng không dám ở lại lâu.
Hai mẹ con bọn họ chắc là rất yêu thương mẫu phi của Ninh Nguyệt, đáng tiếc vị thiên kim xinh đẹp này thể chất yếu ớt, tuổi đời còn trẻ mà lại sinh non rồi qua đời. Đối với những việc thân mẫu của Ninh Nguyệt, Vạn Tố Từ đã trải qua, Tuyền Cơ cũng không rõ lắm, chỉ biết nàng là bị người hãm hại làm cho sanh non qua đời, về phần Hi Vương phủ còn phát sinh sự tình xấu xa gì, tỷ như Ninh Nguyệt êm đẹp như thế nào lại rơi vào Lung Giang, v.v… Tuyền Cơ không muốn biết.
Nhìn thấy mẫu thân đã ngủ say, Vạn Tố Hòa nhẹ nhàng kéo Tuyền Cơ rời khỏi phòng.
“Cậu, người cùng ông ngoại cãi nhau?” Tuyền Cơ hỏi.
“Hắn không xứng làm ông ngoại của ngươi!” Vạn Tố Hòa trước giờ vốn thanh nhã như nước bỗng nhiên nói ra lời làm người ta kinh ngạc.
Tuyền Cơ nháy mắt khó hiểu.
Vạn Tố Hòa đưa tay xoa xoa mi tâm, thở dài nói: “Có một số việc vốn không muốn cho ngươi biết, nhưng sợ tương lai nếu ta rời kinh thành, ngươi một mình vạn nhất bị người hãm hại… Ngươi theo ta.”