“Khế ước bán thân để ở đâu? Sao ta thấy các nàng lại giống như nha hoàn của Hi Vương phủ vậy?” Dịch Thanh Vân lớn tiếng hỏi.
Tuyền Cơ ngồi ở trong xe nghe xong thầm cười trộm, đại ca rất có tiềm chất làm Thiếu gia tà ác nha! Nhìn cách nói chuyện quá có trình độ, sâu sắc có được tinh túy khi nam bức nữ rồi! Lại không phải là lên quan phủ đi kiện tụng, phái người ra ngoài bắt người thì ai lại mang theo khế ước bán thân? Câu nào cũng nhắc đến Hi Vương phủ, rõ ràng đã tiếp thu được “Tinh thần nói chuyện” của mình rồi, biết phải cố ý gây ra thêm chuyện xấu cho Hi Vương phủ rồi.
Lão quản gia mắt tam giác không ngờ rằng dáng vẻ Dịch Thanh Vân như thế lại có thể không nói lý lẽ như vậy, hơn nữa rõ ràng là không cho hắn mang người đi, nhưng đối phương lại là người của Hi Vương phủ, lão gia mà gặp cũng phải cẩn thận vô cùng, hắn thì chỉ là một hạ nhân, làm sao dám đắc tội?
Nhưng cứ không được gì mà trở về thế này, đầu tiên không nói lúc về có bị lão gia trách phạt hay không thì bản thân mình đã nuốt không trôi cục tức này rồi!
Lam Tích thấy ý định của Dịch Thanh Vân rõ ràng muốn bảo vệ bọn họ, cũng không còn để ý gì nữa, che chở cho đôi nam nữ kia lui về phía xe ngựa của Hi Vương phủ.
Lão quản gia mắt tam giác cuống quýt lên, nhưng lại không dám đắc tội Dịch Thanh Vân, oán hận giậm chân đáp: “Thiếu gia nếu đã muốn xem khế ước bán thân của tiện nhân này cũng không khó, ta liền sai người về phủ đem đến đây.”
Dịch Thanh Vân liếc hắn khinh thường nói: “Ngươi là cái gì, muốn bản thiếu gia đợi?! Ba người này về sau sẽ là người của Hi Vương phủ, nếu như ngươi không phục, ngươi về bảo lão gia của ngươi đến Vương phủ mà nói, giờ cút ngay!” Nói xong vung lên roi ngựa, mang theo đoàn xe rời đi.
Đám hạ nhân Tô phủ nhìn quản gia, chờ hắn ra quyết định, lão quản gia lại quan sát những thị vệ Vương phủ, thắt lưng mỗi người đều mang đao kiếm sắc bén hung tợn. Chưa tính đến quyền thế của Hi Vương phủ, lão gia nhà mình tuyệt đắc tội không được, nếu như ngang ngạnh cướp người, thì thiệt thòi trước mắt bản thân mình cũng chịu không nổi.
Lão quản gia cắn răng phất tay, đám gia đinh đi theo thối lui qua một bên, nhường ra một con đường rộng, lại hung hăng trừng mắt nhìn tên nam tử đang cõng Vân Ca lườm một cái, đe dọa: “Lưu Văn, lão gia luôn coi trọng ngươi, nhưng ngươi lại làm ra cái chuyện bất trung bất nghĩa như vậy, hừ! Tô Lục Phúc ta không tin ngươi cả đời đều có thể rút đầu rút cổ trong Hi Vương phủ!”
Người nam tử gọi Lưu Văn kia không nói một lời, cẩn thận cõng người nữ tữ sau lưng đi theo đám người Dịch Thanh Vân rời khỏi.
Vì trên người cả ba người họ đều có vết thương xây xát, cho nên Dịch Thanh Vân cùng Tuyền Cơ chỉ bàn bạc sơ sài, lập tức mang bọn họ về Hi Vương phủ.
***
Lúc bấy giờ huynh đệ Bạch gia đang ở trong thư phòng phủ Mục thân vương.
“Chí Dao, ngươi khẳng định như vậy?” Mục thân vương nghe xong lời Bạch Chí Dao nói về chuyện quặng sắt ở Vân Xuyên, cùng báo cáo quan hệ giữa Trầm Kiếm và hai đứa con của Hi thân vương, tâm trạng liền không yên.
“Vâng, ty chức cùng Trầm Kiếm, Dịch Thanh Vân, Vân Cơ hay là nói Ninh Nguyệt Quận chúa đã ở chung mấy ngày, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.” Bạch Chí Dao cười khổ, hắn cũng hy vọng là mình nhìn lầm.
“Bình Hi nếu từ sớm đã cùng Trầm Kiếm cấu kết, hẳn là coi trọng tiền tài của Trầm Kiếm, nhưng không biết hắn đáp ứng điều gì với Trầm Kiếm? Tên Trầm Kiếm này, sau này có tiếp xúc với hắn thì phải cẩn thận hơn mới được.” Mục thân vương nói.
Bạch Chí Tiêu lắc đầu thở dài: “Nếu không phải Nhạc quốc mấy năm liên tiếp gây chiến với nước ta, quặng sắt quốc gia lại thiếu hụt, chúng ta cần gì phải nhìn sắc mặt Trầm Kiếm kia? Biết rõ có bẫy nhưng vẫn phải hợp tác với hắn.”
Bạch Chí Dao hổ thẹn nói: “Đều do đệ vô dụng, không thể ra tay trước cướp quyền quặng sắt từ tay Tư Đồ Tiên.”
Mục thân vương hòa nhã nói: “Hai vị không cần tự trách, cho dù Hi thân vương có Trầm Kiếm hợp tác, cũng chẳng gây ra chuyện lớn gì, dù sao căn cơ của Trầm thị là ở Kỉ quốc, chuyện ở Ninh quốc là nằm ngoài tầm tay. Người cần phải đề phòng bây giờ là Dịch Thanh Vân. Hai ngày trước, thám tử mật báo, mẫu thân của Dịch Thanh Vân rất có khả năng là hậu nhân hoàng tộc Khiết quốc, nếu thật sự là vậy, Hi thân vương kia không những có con nối dòng thừa kế địa vị, mà còn lòi ra thêm một thế lực tương trợ của Khiết quốc, thực lực tất tăng cao.”
Bạch Chí Dao gật đầu: “Cũng phải, nhưng ty chức cảm thấy ngoài phòng bị Dịch Thanh Vân, uy hiếp từ Ninh Nguyệt Quận chúa còn lớn hơn nữa.”
Mục thân vương và Bạch Chí Tiêu ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Bạch Chí Dao kể lại: “Ninh Nguyệt Quận chúa dám ủy thân mình trở thành tiểu thiếp của Trầm Kiếm, mưu đồ e là rất lớn, Dịch Thanh Vân có tiếng tăm trong giang hồ nhiều năm, hành tung những năm gần đây còn có thể tìm ra, nhưng sau khi Ninh Nguyệt Quận chúa từ hơn mười năm trước rời kinh, là một khoảng trống trắng tinh, cho đến bây giờ chẳng ai chú ý, đã làm việc gì cũng không rõ. Hơn nữa trong cung yến đêm nay, sự chú ý của Hoàng thượng dành cho Ninh Nguyệt Quận chúa có phần hơn so với Dịch Thanh Vân, mà dường như Hi thân vương sớm đã đoán trước, không có chút nào lo lắng, chỉ e trên người nàng mang nhiều bí ẩn…”
Khi Tương thân vương trở về phủ, hắn không cho gọi trợ tá, mưu sĩ của mình, ngược lại lập tức phái người mời Ninh Tuyết Quận chúa đi qua. Ninh Tuyết tuy rằng thân là nữ nhi, nhưng trong số những người con của Tương thân vương thì tài trí đứng đầu. Dù cho sau này gặp chuyện chỉ có chút nan giải, Tương thân vương vẫn theo thói quen cùng nữ nhi thương lượng một chút.
“Đêm nay con ngồi gần Ninh Nguyệt, con cảm thấy nha đầu này như thế nào?” Tương thân vương vào thẳng vấn đề, trời sinh tính hắn đa nghi, năm đó đã tra rất kỹ lưỡng, Ninh Nguyệt xác thực là sinh non, mắc phải chứng bệnh si ngốc rất nghiêm trọng, căn bản khó mà chữa trị, làm sao có thể đột nhiên nói khỏi là khỏi?
Ninh Tuyết đáp: “Lãnh đạm, tài trí, rộng lượng lại biết chịu đựng, không phải nữ tử bình thường nào có thể sánh. Con đã quan sát kỹ qua, sái tai nàng ta quả thực đúng như lời Phụ vương nói có một vết sẹo nhỏ.”
Tương thân vương nhíu mày nói: “Chẳng lẽ thật sự là đứa ngốc lúc đó? Vi phụ rõ ràng từng tra hỏi qua ngự y, bệnh của Ninh Nguyệt rất khó có người chữa được.”
Ninh Tuyết nói: “Đêm nay, vốn là con định viện ra cái cớ khiến cho hai đứa con của Hi thân vương lộ rõ tâm tư. Nghe nói ngày rằm tháng này sẽ tổ chức lễ nhận tổ tông cho Dịch Thanh Vân, trở thành Thế tử. Nhưng trong yến hội, người làm náo động lại là Ninh Nguyệt mà không phải Dịch Thanh Vân, thật là kỳ quái.”
Thời này nam tôn nữ ti, nữ tử dù cho xuất thân tôn quý thì trong mắt cha mẹ vẫn là người ngoài, rốt cuộc cũng phải gả đi. Không có lý do gì Hi thân vương vượt bao gian khổ tìm về người con trai, lại đem nữ nhi mình ra tâng bốc tạo danh tiếng. Chắc chắn có điều kỳ lạ, không những Hoàng thượng phá lệ chú ý Ninh Nguyệt mà Hi thân vương đối với việc này tỏ vẻ thờ ơ, nửa điểm cũng không lo đứa con gái này sơ xuất, nhưng thực tế con nối dõi mới có thể giúp hắn tranh quyền đoạt vị mà.
Ninh Tuyết nghĩ ngợi một lát, thản nhiên cười nói: “Phụ vương phái người điều tra xem Ninh Nguyệt những năm gần đây ở bên ngoài đã làm những gì, chắc có thể phát hiện ra một chút vấn đề. Đáng tiếc Hi vương thúc phòng bị chúng ta rất chặt, nếu không thì nữ nhi cũng muốn tự mình đến gặp vị đường muội đột nhiên trở nên kinh tài diễm tuyệt này.”
Ánh trăng đêm nay làm lòng người xúc động, đáng tiếc không có mấy người có tâm trạng để thưởng thức. Các thế lực khắp nơi phân tích tin tức truyền ra sau yến tiệc đồng loạt bắt đầu hành động, mũi nhọn hình như là đều hướng vào Tuyền Cơ.
Người của nhà Tô Bách Vạn đại khái e sợ quyền thế Hi Vương phủ nên lập tức phái người đem đến khế ước bán thân của Vân Ca còn kèm theo một phần hậu lễ, nói là tạ lỗi việc hôm đó làm kinh hách đoàn xe của Hi Vương phủ. Tuyền Cơ cho người đem khế ước bán thân đưa cho Vân Ca kiểm tra, thuận tiện đốt trước mặt Vân Ca. Vân Ca cùng chồng là Lưu Văn cảm kích không thôi. Vì trên người cả ba đều mang thương tích, Tuyền Cơ nghĩ cứu người thì cứu cho trót nên an bày cho mấy người này yên ổn sinh sống luôn trong Hi Vương phủ.