Khách điếm sau một hồi hỗn chiến, trong phòng đã không còn người nào, Dịch Thanh Vân giải huyệt đạo cho Tuyền Cơ, mang nàng xuống trốn tạm nơi bỏ không trong viện của một hộ phú thương. Hai người nói về tình hình sau khi từ biệt, Tuyền Cơ nói đến thái độ quái dị của Triệu Kiến Thận cùng Triệu Chính, dường như rất chắc chắn rằng chính mình sau khi xuống thuyền sẽ không có được ngày bình yên vậy, rất đáng ngờ.
Dịch Thanh Vân cười nói: “Nếu vậy có thể bọn họ đã nghe nói về lời tiên đoán được lưu truyền gần đây ở các nước. Nếu lời tiên đoán là thật, tiểu muội ngươi quả thật chỉ càng rước lấy phiền toái mà thôi.”
“Lời tiên đoán gì?”
“Muội chưa từng nghe Thông Thiên đại sư nói sao?”
Tuyền Cơ ngẫm nghĩ: “Dường như muội đã từng nghe người ta nói qua, nói đó là nhà tiên tri nổi tiếng nhất trong bảy nước, năm mươi năm trước lời tiên đoán về vận mệnh quốc gia của bảy nước này đều nhất nhất ứng nghiệm.”
“Đúng, chính là vị Thông Thiên đại sư này, vốn đang dạo chơi thiên hạ không thấy bóng dáng, gần đây nghe đồn bỗng nhiên hắn lại có lời tiên đoán mới. Lời tiên đoán này, nghe giống như là nói về muội.”
“Hả?”
“Thiên nữ giáng phàm, thần khí xuất hiện, minh chủ hiện thế, thống nhất thiên hạ.”
“Xí, ngoại trừ muội cùng Thiên nữ đều là nữ, không nghe ra như là đang nói muội.” Tuyền Cơ khịt mũi coi thường, tin lời nói của thần linh thì đến heo mẹ cũng biết trèo tường.
“Vấn đề là Thông Thiên đại sư tính ra Thiên nữ xuống trần sẽ sống lại từ Lung Giang, ta nhớ rõ tiểu muội ngươi được người ta vớt lên từ Lung Giang đấy thôi.” Dịch Thanh Vân nhướn mày nói.
“Lung Giang tổng cộng dài hơn ngàn dặm, mỗi ngày không biết bao nhiêu nữ nhân từ dưới đó lên, làm gì mà có nhiều Thiên nữ như vậy a. Muội thấy ngược lại giống như có người cố tình tạo ra lời đồn vì mục đích nào đấy.” Tuyền Cơ nhớ tới từ nhỏ nghe nói về những bài đồng dao thần kì trước khi Hoàng đế đăng cơ, đều không phải tay chân của thần linh làm ra sao?
Nếu trong lời tiên đoán nhắc tới thần khí, nói không chừng chính là Triệu Kiến Thận sai người làm ra, nói như vậy, lôi kéo nàng vào đó cũng chẳng có gì là lạ.
Nếu như để cho người đời liên hệ được nàng với cái gọi là Thiên nữ kia, thì thật thê thảm, khó trách Triệu Kiến Thận chắc chắn sau khi nàng rời thuyền sẽ không có được ngày bình yên.
Tuyền Cơ thở dài một tiếng, dứt bỏ đề tài này, hỏi Dịch Thanh Vân: “Vừa rồi tập kích huynh là những kẻ nào vậy, kẻ thù của đại ca trên giang hồ có phải rất nhiều không?”
Dịch Thanh Vân than lớn một tiếng nói: “Lại nói tiếp việc này cùng tiểu muội cũng coi như có liên quan.”
“Sao lại có liên quan đến muội?” Tuyền Cơ không hiểu nói, chẳng qua nàng đến thế giới này ngắn ngủn chưa đến hai năm, khi nào thì kéo theo cả đống kẻ thù tới, vả lại kẻ bọn họ đuổi giết rõ ràng là Dịch Thanh Vân cơ mà!
Dịch Thanh Vân nói: “Ta mới biết được trước kia, thực ra muội chính là em gái của ta.”
Tuyền Cơ nghĩ bộ dạng bây giờ của mình nhất định thực ngốc, mỗi một từ Dịch Thanh Vân nói nàng đều hiểu, sao mà khi ghép lại với nhau thì nàng lại chẳng hiểu gì cả?
Chỉ nghe Dịch Thanh Vân tiếp tục nói: “Nói rõ ra thì rất dài dòng, kỳ thật huynh muội ta là con của Hi thân vương của Ninh quốc, chẳng qua mẫu thân của ta là thường dân nước Khiết, không có hôn ước với Hi thân vương, cho nên, ta được coi như là con riêng của cha. Còn muội là con gái của Vương phi. Chúng ta là huynh muội cùng cha khác mẹ.”
“Muội không hiểu, hoàn toàn không hiểu rõ…” Tuyền Cơ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dịch Thanh Vân.
“Còn nhớ ta từng nói qua với muội ta từng bị thương mất đi trí nhớ không?”
Tuyền Cơ gật đầu.
“Nửa tháng trước đây ta bắt đầu từ từ nhớ lại, khó trách ta cảm thấy được muội nhìn rất quen, trước đó ta từng gặp qua muội một lần, nhưng lúc đó muội lại đang bị hôn mê.” Dịch Thanh Vân giải thích.
“Đại ca, so với huynh, muội còn bị mất trí nhớ hoàn toàn, cho nên huynh nói muội nghe hoàn toàn không có ấn tượng gì, huynh nói lại từ đầu cho muội nghe được không?” Tuyền Cơ nghe mà như lọt vào trong màn sương mù.
Dịch Thanh Vân ha ha cười, quả nhiên đem thân thế hai người kể lại từ đầu.
Quốc vương Ninh quốc tiền nhiệm rất đông con, nhưng lại chỉ coi trọng ba người, phân ra phong làm Hi thân vương, Mục thân vương và Tương thân vương.
Hi thân vương rất nhiều thê thiếp, nhưng con cái lại rất ít, chỉ có Vương phi sinh được một người con gái là Quận chúa Ninh Nguyệt, cũng chính là Tuyền Cơ, còn một tiểu thiếp thân phận thấp kém sinh được một người con là Thế tử Ninh Dương, ngoài ra còn cùng một người con gái nước Khiết sinh được người con cả là Dịch Thanh Vân, tổng cộng chỉ có ba người con.
Bởi vì Vương phi bị kẻ gian làm hại mà sinh nở khó khăn, cũng chính trong ngày sinh hạ Tuyền Cơ bị băng huyết mà chết, Tuyền Cơ cũng vì vậy mà từ khy sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, suốt ngày ngủ mê mệt, đôi lúc tỉnh lại thì cũng si ngốc ngu ngơ, không thể tự lo liệu cho bản thân. Hi thân vương trăm nghìn cay đắng mong chờ con cái mà không có, đến lúc có con lại là một đứa con gái ngu ngơ, nể vì cái chết của Vương phi, người thu xếp đem nàng nuôi ở một biệt viện, để cho khuất mắt.
Thế tử Ninh Dương bởi vì là người con duy nhất của Hi thân vương trong phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều, nuôi thành tính khí bất lương, Hi thân vương nổi giận mà phái người tìm kiếm Dịch Thanh Vân, hy vọng có thể làm cho hắn nhận tổ nhận tông, thừa kế tước vị thân vương. Cứ như vậy, người thiếp kia nhờ có con mà từ không danh phận được thăng đến chức Trắc phi nương nương rất tức giận, đem rất nhiều tiền thuê rất nhiều sát thủ đuổi giết Dịch Thanh Vân, sau một thời gian dài rốt cục cũng tìm được cơ hội ra tay, làm Dịch Thanh Vân bị trọng thương, may mắn bị vừa vặn Bạch Chí Dao đi ngang qua cứu. Nhưng chẳng qua là do Bạch Chí Dao cũng không biết thân phận thực sự của Dịch Thanh Vân.
Dịch Thanh Vân mất đi một phần trí nhớ, nhưng còn nhớ rõ mình có một sư đệ y thuật cao minh gọi là Lạc Dương, vì thế trở lại Phồn Tinh cốc dưỡng thương. Mà Thế tử Ninh Dương kia tạm thời không có đối thủ cạnh tranh, lại chứng nào tật nấy, kết quả rốt cục lúc tranh đoạt hoa khôi ở thanh lâu nào đó, bị người ta sai thủ hạ đẩy xuống dưới lầu, ngay lập tức đi đời nhà ma.
Cái chết này làm Dịch Thanh Vân thành người thừa kế duy nhất của Hi thân vương, bị lôi vào cuộc tranh giành ngôi vị Hoàng đế Ninh quốc cùng mấy thân vương, gần đây đều trong tình trạng bị bao vây đuổi giết.
“Nói đến việc này, người đuổi giết đại ca của ta, liền không thể không nhắc đến tướng công đại nhân của muội.” Dịch Thanh Vân nói đến chuyện về sau, nhịn không được cầm lấy tay muội muội tố cáo tội trạng: “Em rể trước của ta tâm tư ngoan độc, từ lần trước sau khi ta gặp tiểu muội, liền phái người đuổi giết ta khắp nơi, chậc chậc, cậu em rể này không thể chấp nhận được, may mắn tiểu muội ngươi đã bỏ hắn.”
Tuyền Cơ lần đầu tiên nghe nói Triệu Kiến Thận thế mà lại phái người đuổi giết Dịch Thanh Vân, vừa sợ vừa giận, tên hỗn đản này một mặt nói không can thiệp vào mối tương giao giữa nàng cùng Dịch Thanh Vân, một bên phái người đuổi giết, Dịch Thanh Vân trừ bỏ từng giúp Bạch Chí Dao bắt cóc mình ra, chưa bao giờ đắc tội với hắn, không nghĩ tới hắn lại tàn bạo vô lý như thế!
“Dù sao bây giờ ta cũng không tính toán để ý đến hắn, nếu đại ca vô sự, ngày mai chúng ta liền khởi hành rời khỏi nơi này đến Phồn Tinh cốc đi! Ta rất muốn nhìn xem hoa mà đại ca trồng nha!”
Dịch Thanh Vân thấy Tuyền Cơ nói ra ý thích của mình, vô cùng đắc ý, không ngớt lời hưởng ứng.
Ồn ào quá nửa đêm, hai người đều có chút mệt mỏi, Dịch Thanh Vân tìm chăn đệm trải ra trên mặt đất, rồi cả hai đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người bàn bạc một chút về hành trình tiếp theo, Phồn Tinh cốc ở sát biên giới Ninh quốc và Thành Quốc, muốn đi đường xá có chút xa xôi, hơn nữa Tuyền Cơ không có võ công, dọc theo đường đi lại bị người đuổi giết, khó tránh khỏi sẽ không xảy ra sự cố, vì thế Dịch Thanh Vân quyết định trước tiên mang Tuyền Cơ đến tạm lánh ở nhà người bằng hữu, tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, chuẩn bị đầy đủ sau đó mới trở lại đường đi.
Tuyền Cơ không có ý kiến gì, có lẽ là bởi vì cơ thể nàng và Dịch Thanh Vân có cùng huyết thống thân thiết, có lẽ là bởi vì nàng và Dịch Thanh Vân tính cách đặc biệt hợp nhau, nàng không nói rõ được tại sao lại tin tưởng một cách vô điều kiện vào vị đại ca từ trên trời rơi xuống này của mình.
Người bằng hữu của Dịch Thanh Vân ở tại nơi đây cách thị trấn không xa, là công tử con nhà thế gia nổi tiếng trong giới võ lâm, tên là Vương Vũ. Người này ở trên giang hồ rất có thế lực, là sinh tử chi giao với Dịch Thanh Vân, ở tạm nhà hắn, ít nhất về mặt an toàn thì không có vấn đề gì.
Tuyền Cơ nhìn thấy ngôi nhà cao rộng xa hoa trước mặt, nghi hoặc nói: “Đại ca, sao huynh biết được Vương Vũ này, nhìn sản nghiệp hình như rất giàu có.”
Dịch Thanh Vân lỗ mũi hướng lên trời nói: “Sản nghiệp nhà đại ca muội còn lớn hơn nữa, tiểu muội ngươi qua một thời gian nữa sẽ biết, Vương Vũ này chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi, đại ca làm người rất khiêm tốn, không thích phô trương như vậy!”
“Ở cổng nhà người ta mà quở trách chủ nhân, Dịch huynh thật sự là rất khiêm tốn a!” Cửa lớn mở ra cùng với tiếng nói, một gã thanh niên mặc bộ quần áo màu vàng đi ra đón, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, khí thế bức người.