Triệu Kiến Thận buổi sáng ra ngoài từng nói có thể sẽ tới sáng sớm ngày mai mới có thể quay về thuyền, Tuyền Cơ vừa lúc thừa cơ đẩy Lam Tinh, Lam Tích đến chỗ khác, dùng sáo Tử Vân Kim gọi bồ câu đưa thư của Dịch Thanh Vân.
Triệu Kiến Thận nếu đã muốn sang năm đăng cơ, Tuyền Cơ cảm thấy phải rời đi trước khi hắn đăng cơ, có quan hệ không rõ ràng với Hoàng đế một nước, hậu quả này rất nghiêm trọng.
Hiện tại bản thân bất luận thời điểm nào chỉ cần rời khỏi phòng, sẽ có người Triệu Kiến Thận phái tới thậm chí là chính hắn đi theo, nói là hầu hạ hoặc đi theo để bảo hộ, nhưng trong lòng mọi người đều biết, đây là báo cho nàng không cần tác quái, thử chạy trốn lần nữa.
Dưới tình huống như vậy, đành phải thỉnh đại ca ra tay trợ giúp thôi.
Dùng bút than tự chế viết xong thư, đang do dự cần lại thổi sáo Tử Vân Kim nữa không, chợt nghe bên cửa sổ truyền đến tiếng đập cánh, hé mở cửa sổ, một cái đầu tuyết trắng nhỏ thò vào, bồ câu đưa tin đến đây!
Tuyền Cơ cẩn thận lại mở cửa sổ ra thêm một chút, con bồ câu đưa tin kia lại sôi nổi rơi vào trong phòng, nghiêng đầu nhìn Tuyền Cơ, đáng yêu nói không nên lời như vậy.
Chân trước của bồ câu đưa tin dùng một cái vòng kim loại nhỏ cố định một cái ống tròn rỗng ruột nho nhỏ, Tuyền Cơ đem thư gấp cuốn lại, nhét vào ống tròn, đậy lại, đưa tay nâng lên bồ câu hướng ngoài cửa sổ ném, nhìn thấy con chim nhỏ màu trắng phịch vài cái tiến vào trong mây, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Chỉ mong thời điểm đại ca nhận được thư này không quá muộn…
Dưới ánh nến lay động, Triệu Kiến Thận vốn nên còn đang trên bờ xã giao suốt đêm sớm trở về trên thuyền, trên thuyền đại bộ phận mọi người sớm đã đi ngủ, lúc này trong phòng hắn chỉ có Triệu Chính vẻ mặt bất an mà đứng ở một bên hầu hạ.
Lá thư mà ban ngày Tuyền Cơ viết đang mở ra phẳng phiu ở dưới đèn, con bồ câu đưa tin bị nhốt trong lồng sắt cạnh chân Triệu Chính.
Triệu Kiến Thận một hàng một hàng nhìn chữ viết quen thuộc, nửa ngày đem thư đẩy đến trước mặt Triệu Chính, nhoẻn miệng cười nói: “Nhìn xem muội muội tốt của ngươi tính kế thật là tốt.”
Triệu Chính chỉ cảm thấy cả người rét run, cẩn thận xem xong thư, một tiếng cũng không dám nói.
“Nàng không phải mỗi ngày đều gọi ngươi ‘Triệu đại ca’ sao? Ngươi xem nàng ngay cả chạy trốn cũng không muốn liên lụy đến ngươi, cố ý chọn thời điểm ngươi không trực.” Triệu Kiến Thận ôn hòa nói.
Trên giấy thanh thanh sở sở[1] viết kế hoạch chạy trốn của Tuyền Cơ, tỉ mẫn tường tận làm cho đại tổng quản thị vệ Triệu Chính kinh hãi, nếu thư bình an đưa đến trên tay Dịch Thanh Vân, nhận được sự phối hợp của hắn, Tuyền Cơ hoàn toàn có thể lại biến mất trong phạm vi tầm mắt của bọn họ.
[1] Thanh thanh sở sở: rõ ràng, rành mạch.
Không nghĩ tới Tuyền Cơ bình thường ngẫu nhiên tán gẫu dạo chơi, nhìn như lơ đãng, cũng đã đem thủ vệ được bố trí trên thuyền quan sát được tám chín phần, còn tìm thấy sơ hở trong đó để lợi dụng.
Không khó phát hiện, phần kế hoạch này chỉ tránh thời điểm mà Triệu Chính và vài tên thị vệ cùng nàng quen thuộc đang trực, Tuyền Cơ xuất phát từ hảo ý không nghĩ làm cho bọn họ bởi vì chính mình chạy trốn mà mang tội thất trách, nhưng là rơi vào trong tay Triệu Kiến Thận liền biến thành một sai lầm lớn không thể tha thứ - nàng cẩn thận chiếu cố những thị vệ cùng nàng giao hảo như thế, lại đem tâm ý của hắn vứt bỏ như giày cũ, đối với hắn là đả kích rất lớn!
Triệu Chính biết nếu tiếp tục đề tài này sẽ làm chính mình chết thực thảm, đành phải thử dời đi lực chú ý của Vương gia: “Trong thư của Tạ quản sự cũng không đề cập một chữ nào đến những mưu tính của Vương gia, Vương gia không có nhìn lầm người, nàng cũng không có tâm bán đứng hoặc phản bội Vương gia.” Hy vọng cách nói này có thể bình ổn một chút sự phẫn nộ của Vương gia, cũng làm cho Tuyền Cơ chịu sự trừng phạt nhẹ một chút.
Triệu Kiến Thận cười khẽ một tiếng, đá đá lồng sắt bên chân nói: “Đem thư thả lại đi. Triệu Thập Lục không phải nói tìm không thấy Dịch Thanh Vân sao? Bổn vương khiến cho Dịch Thanh Vân tự mình đưa lên cửa!”
Triệu Chính cẩn thận làm theo, bồ câu đưa tin lại lần nữa lấy được tự do, nghiêng ngả lảo đảo bay ra khỏi phòng Triệu Kiến Thận.
Triệu Kiến Thận mắt lạnh nhìn thấy bồ câu đưa tin biến mất ở phía chân trời, ôn hòa nói: “Thư của Tuyền Cơ ngươi cũng xem qua, bổn vương không hy vọng lại nhìn đến phòng vệ trong ngoài bên mình có bất kỳ lỗ hổng gì nữa, hiểu chưa?”
Triệu Chính rùng mình, khom người đáp ứng.
“Đừng cho Tuyền Cơ nhìn ra phòng vệ có thay đổi, bổn vương muốn cho nàng một kinh hỉ.” Triệu Kiến Thận cười đến ôn nhu, trong mắt u ám làm người ta sợ.
Triệu Chính lên tiếng xác nhận liền lui xuống, trong lòng không khỏi vì Tuyền Cơ lo lắng, Vương gia lần này thật sự tức giận, không biết sẽ xử trí nàng như thế nào, chỉ mong Vương gia đủ yêu thích quý trọng nàng, không nên làm nàng bị thương quá nặng.
Triệu Kiến Thận đưa tay khẽ vuốt cổ Tuyền Cơ, xúc cảm tinh tế mềm mại, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể bẻ gẫy, chính là làm cho một mỹ nhân lả lướt khả ái như vậy biến thành một khối thi thể cứng ngắc lạnh như băng, hắn vẫn luyến tiếc.
Lúc này Tuyền Cơ bị điểm huyệt ngủ, không hề hay biết, hoàn toàn không biết chính mình đang ở trước quỷ môn quan dạo chơi.
Triệu Kiến Thận đưa tay xuống chút nữa, liền chạm đến chiếc vòng cổ mấy ngày hôm trước ban đêm tự tay mang cho Tuyền Cơ, chiếc vòng dán vào da thịt Tuyền Cơ, mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng, ấm áp chứ không còn là vòng kim loại lạnh lẽo nữa, đầu ngón tay lần tìm đến khóa trên đầu có khắc Triệu thị đồ đằng. Nhịn không được ôn nhu cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi đời này nhất định là người của ta, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta?”
Đầu ngón tay chậm rãi đi xuống, xẹt qua xương quai xanh tinh tế, tách ra những lớp áo đan xen, nhẹ nhàng điểm ở vị trí trái tim Tuyền Cơ. Triệu Kiến Thận chậm rãi đưa tay đặt tại phía trên trái tim Tuyền Cơ, cảm nhận nhịp đập quy luật xuyên thấu qua xương cốt da thịt truyền đến: “Thật muốn đem tâm của ngươi đào ra nhìn xem rốt cuộc là làm từ cái gì, bên trong lại chứa cái gì.”
Tuyền Cơ nặng nề mê man, không thể cho hắn bất luận đáp án gì.
Tuy rằng Triệu Chính cẩn thận thay đổi lực lượng canh phòng trên thuyền, Tuyền Cơ vẫn là có cảm giác không ổn, phát hiện này vốn bắt nguồn từ thái độ của Triệu Chính đối với nàng, dĩ vãng Triệu Chính tuy rằng là cái mặt lạnh cười như tượng, hơn nữa chưa bao giờ dám yên tâm chấp nhận nàng gọi đại ca, nhưng là cũng sẽ không giống như bây giờ trốn nàng giống như lẩn tránh cái gì đó, ngẫu nhiên bắt giữ đến ánh mắt hắn hướng chính mình, chung quy có thể phát hiện ở trong đó lo lắng thật sâu.
Tuyền Cơ trái lo phải nghĩ, khả năng duy nhất chính là kế hoạch chạy trốn của mình bị tiết lộ. Thái độ của Triệu Kiến Thận ngược lại nhìn không ra cái gì bất đồng, nhưng mà Tuyền Cơ phi thường rõ ràng tâm cơ người này sâu bao nhiêu, cho nên trừ khi hắn nguyện ý chủ động biểu hiện cảm xúc, nếu không chính mình rất khó từ trên người hắn nhìn ra manh mối.
Thuyền lớn của Trầm thị dọc theo Lan Giang một đường hướng về phía Nam mấy ngày, bồ câu đưa tin thả đi như đá chìm đáy biển, không hề hồi âm, Tuyền Cơ trên cơ bản đã có thể xác định, Triệu Kiến Thận đã biết việc mình liên hệ Dịch Thanh Vân muốn chạy trốn, bởi vì nàng quanh co thử Lam Tinh Lam Tích nhận được kết quả, bố phòng trên thuyền ngoài mặt xem ra cùng trước kia cũng không khác biệt, trên thực tế đã thay đổi hoàn toàn, hơn nữa bọn thị vệ được nghiêm lệnh, mỗi người đều giữ kín như bưng, không có thời gian mười ngày nửa tháng, rất khó lại nắm được rõ ràng.
Hiện tại, nàng đã không biết nên hy vọng Dịch Thanh Vân đến hay là hy vọng huynh ấy đừng tới.
Triệu Kiến Thận rõ ràng đối với Dịch Thanh Vân địch ý rất đậm, nếu như nắm được tiên cơ, Dịch Thanh Vân đến đây chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Nhưng nếu Dịch Thanh Vân không đến, Tuyền Cơ cũng vẫn lo lắng hắn không biết có phải là xảy ra chuyện gì nên mới không thể đến hay không.
Trên thuyền mọi người bắt đầu cuộc sống thường ngày hết thảy như thường, nhưng Tuyền Cơ lại cảm thấy được không khí đè nén quỷ dị…