“Cái gì mà hoán đổi đem ra khỏi hoàng cung?” Triệu Kiến Thận thật muốn bổ đầu nữ tử trước mặt ra để xem trong não nàng tột cùng là có những gì.
“Là ta trước kia xem qua một câu chuyện xưa, kể về một vị phi tử của Hoàng đế mang thai, vì sợ các phi tử khác hãm hại, nên đã tìm một đứa bé trai khác thế chỗ còn đưa con của mình ra khỏi cung, bình an nuôi lớn, sau này vị phi tử đó trải qua bao bất trắc mà trở thành Hoàng hậu, bà lại đưa con trai mình về lên làm Hoàng đế.”
Triệu Kiến Thận nhíu mày nhìn nữ tử thao thao bất tuyệt trước mắt, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, cười nói: “Tuyền Cơ, nàng đã giúp ta giải quyết được một vấn đề phiền toái lớn đấy.”
“Hả?”
“Vốn ta đang nghĩ, làm thế nào để các vị đại thần bớt nói này nọ vô nghĩa đi, hoán đổi xuất cung? Ha ha, đúng là không tồi!” Triệu Kiến Thận cười đến vui vẻ.
Tuyền Cơ không nói gì, cho đến giờ nàng vẫn cảm thấy có chút không chân thật, nam nhân trước mắt này sắp trở thành Hoàng đế sao? Khó trách hắn không kiêng kị gì mà mở rộng thế lực của mình như vậy, thì ra sau lưng có chỗ dựa vững chắc là Hoàng đế Kỉ quốc!
“Tuyền Cơ, nàng đúng là phúc tinh của ta!” Triệu Kiến Thận vươn tay kéo Tuyền Cơ ngồi xuống bên cạnh mình, Tuyền Cơ bởi vì đột nhiên nghe được một tin tức bất ngờ khoa trương kia, suy trước nghĩ sau, trí não lộn xộn, hoàn toàn không phát hiện ra khoảng cách thân mật giữa bản thân và Triệu Đại ma vương.
Triệu Kiến Thận nhìn nữ tử bên người, cảm thấy rất thỏa mãn. Tựa hồ chuyện khó khăn nào, chỉ cần gặp được Tuyền Cơ, đều tự nhiên trở nên dễ dàng giải quyết, nàng giống như một vị tiên tử mà trời cao phái xuống phụ trợ hắn, càng ngắm mĩ nhân càng động tình, nhịn không được liền hơi dùng sức một chút đem Tuyền Cơ đặt xuống dưới thân, đôi môi dán lên nàng hôn say mê, hai tay cũng thật không khách khí bò lên eo nàng.
Tuyền Cơ ngay tức thì phản ứng lại, dùng sức quay đầu đi hô lên: “Dừng! Dừng lại!”
Bỗng nhiên không hôn được đôi môi anh đào ngày đêm mong nhớ, lại thấy trước mắt là vành tai trong suốt trắng mềm, Triệu Kiến Thận dừng lại mới là lạ, liền cúi xuống, khẽ cắn vành tai mềm mại, hơi thở nóng rực phun thẳng vào trong tai Tuyền Cơ, cảm giác vừa đau vừa ngứa vừa tê dại khiến cả người Tuyền Cơ như bị thiêu đốt.
Một bên cố gắng xoay đầu xoay cổ tránh né sự công kích bằng răng môi của sắc lang, một bên cố gắng vùng vẫy tìm cách thoát khỏi tên nam nhân mạnh mẽ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái động dục ở trên người, kết quả chẳng những giãy giụa không thoát, ngược lại trên người bị cọ xát khiến Triệu Kiến Thận càng thêm lửa tình hừng hực.
Đương lúc Tuyền Cơ cảm giác chỗ đùi bị vật cứng gì đó không rõ đâm vào, suýt chút nữa muốn hét ầm lên, thì cuối cùng hiểu ra mình đang làm việc ngốc nghếch gì, liền cứng ngắc dừng động tác lại.
Triệu Kiến Thận tất nhiên hiểu rõ tình trạng cơ thể của chính mình, nhìn Tuyền Cơ vẻ mặt hoảng sợ đến cứng người, giọng khàn khàn hỏi: “Sao lại không động nữa?”
“Ngài, ngài, ngài có thể bình tĩnh lại một chút không, buông ta ra…” Tuyền Cơ thấy hắn dường như đầu óc còn chưa hoàn toàn mê muội, thử thương lượng với hắn.
“Ta không muốn bình tĩnh, cũng không muốn buông, làm sao đây?” Triệu Kiến Thận thả lỏng cơ thể đem toàn bộ sức nặng đè lên Tuyền Cơ, cúi đầu gối lên bả vai nàng, chậm rãi điều hòa hơi thở, bình ổn lửa tình mãnh liệt vừa mới bộc phát.
“Ngài nếu như muốn làm Hoàng đế, quân vô hí ngôn, tốt xấu gì thì nói cũng phải giữ lời…” Tuyền Cơ bị ép đến không thở nổi, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, cơ hồ khó chịu đến muốn trợn trắng mắt.
“Nàng lấy cái lý do cũ rích này ra làm lá chắn, đúng là vô nghĩa! Nàng cứ tin tưởng ta sẽ tuân thủ lời hứa như vậy sao?” Triệu Kiến Thận ánh mắt đã dần trong sáng trở lại, chỉ là tham luyến thân thể thơm hương mềm mại của Tuyền Cơ, nên không muốn di chuyển.
“Ta ngoại trừ tin tưởng ngươi cũng chẳng còn cách nào khác…” Tuyền Cơ ỉu xìu áp dụng khổ nhục kế.
Sự thật chứng minh, khi Triệu Kiến Thận tâm tình tốt, biện pháp mềm mỏng sẽ có tác dụng… Hắn rốt cục ngồi thẳng dậy, còn thuận tiện kéo Tuyền Cơ bị ép tới suýt tắt thở đứng lên.
Tuyền Cơ thở hào hển vài hơi, chỉnh sửa lại y phục, canh đúng thời cơ liền nhảy dựng lên chạy đến cạnh cửa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Triệu Kiến Thận.
Triệu Kiến Thận dựa người ra sau, gương mặt lại biến ra vẻ lười biếng của một hoa hoa công tử: “Nếu nàng thay đổi chủ ý, hoan nghênh đến tìm ta bất cứ lúc nào.” Nói xong còn tặng thêm một cái liếc mắt đưa tình.
Tuyền Cơ run run lùi ra khỏi cửa, ngay cả lời nói chiếu lệ cũng không có, chạy thẳng về phòng.
“Tặng ngươi nè!” Lam Tinh vừa mới vào phòng, liền nhìn thấy Tuyền Cơ tủm tỉm cười đưa ra một đóa hoa tuyết trắng, cánh hoa trong suốt, hình dáng lúc nở rộ tựa như hoa sen nhưng cũng tựa như mẫu đơn.
Rõ ràng vừa mới thở hào hển, sao đảo mắt một cái tâm tình đã tốt như vậy rồi? Hơn nữa hiện tại là mùa đông, nàng làm sao tìm được hoa tươi nở rộ thế kia? Lam Tinh nghi hoặc tiếp nhận đóa hoa kia, phát hiện sờ vào cảm giác không đúng, a lên một tiếng.
“Ngươi đoán xem nó làm từ gì?” Tuyền Cơ đắc ý nói.
Lam Tinh cẩn thận sờ sờ cánh hoa, không chắc chắn nói: “Củ cải?”
Tuyền Cơ vui vẻ nói: “Đúng vậy, đẹp không?”
Lam Tinh cười: “Rất đẹp, tay nghề của Tạ quản sự thật khéo léo, ngay cả củ cải mà cũng làm được thành dạng này. Nô tỳ còn đang thấy kỳ lạ, chỉ là làm bánh củ cải[1] thôi, sao người phải lấy cả cây củ cải làm gì.”
[1] Bánh củ cải:
Lam Tích vừa vặn lúc này từ phía sau tiến vào, nghe Lam Tinh ca ngợi Tuyền Cơ, trong lòng không vui, nhất thời không nhịn được, nói: “Đẹp thế nào cũng chỉ là cây củ cải thôi, không dùng được ở nơi thanh nhã.”
“Tích tỷ tỷ!” Lam Tinh không ngờ Lam Tích dám ở trước mặt Tuyền Cơ nói những lời bất kính như thế này: “Tạ quản sự, người đừng để ý, Lam Tích nhất thời lỡ miệng thôi.”
Lam Tích cũng biết chính mình mạo phạm, cảm thấy hối hận nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu mở miệng giải thích.
Tuyền Cơ cũng không để ý: “Chuyện đó cũng không có gì, nàng chẳng qua chỉ nói chút suy nghĩ của bản thân mà thôi. Lam Tích, ngươi rất ghét ta sao?”
Lam Tích bị hỏi một câu trực tiếp như thế có chút bối rối, nhưng lại nghĩ hôm nay dù sao cũng đã đắc tội Tuyền Cơ, giỏi lắm thì tự mình đi nhận phạt, còn cần gì phải ăn nói khép nép với nữ nhân này, vì vậy thanh âm lạnh lùng nói: “Phải!”
“Tích tỷ tỷ!” Lam Tinh thực sự bị dọa, Trầm thị đối với tội mạo phạm của người dưới trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, Lam Tích như vậy gần như là tự đi tìm chết.
Tuyền Cơ túm lấy Lam Tinh đang kích động không yên lại, cười nói: “Không vui thì lớn tiếng nói ra mới tốt, cứ nhịn trong lòng sẽ hỏng mất. Người thích ta cũng nhiều rồi, thêm một vài người không thích để cân bằng một chút cũng không có gì không tốt, Lam Tinh ngươi không cần quá khẩn trương.”
Lại nhìn vẻ mặt khó chịu của Lam Tích, Tuyền Cơ nét cười càng tươi: “Ngươi cứ tiếp tục chán ghét ta cũng không sao, nhưng ta vừa mới bảo phòng bếp làm bánh củ cải, tối nay cả nhà sẽ ăn món này.”
Giữa trưa khi Tuyền Cơ ở phòng bếp thấy ít củ cải, nhớ tới món bánh củ cải mẹ mình vẫn làm kiếp trước, tâm tư động, liền muốn ăn, sau khi trở về từ phòng của Triệu Kiến Thận, tuy đầy một bụng hỏa khí, nhưng vẫn không quên chuyện này, liền tìm Lam Tinh nói tỉ mỉ cách làm bánh củ cải, để nàng bảo người ở phòng bếp làm.
Tới giờ cơm chiều, Lam Tinh đến phòng bếp lấy bánh củ cải, trên đường về phòng của Tuyền Cơ, mùi thơm không biết đã dẫn dụ ánh mắt của bao nhiêu người, ngay cả Triệu Chính cũng không nhịn được hỏi đó là cái gì.
Lam Tinh vừa đi vừa giải thích, ánh mắt hâm mộ của mọi người cứ dán vào tới tận lúc về phòng, nói lại với Tuyền Cơ, Tuyền Cơ lại đắc ý: “Phòng bếp cũng làm không ít, Lam Tinh ngươi mang ra mời mọi ăn đi, ngươi cũng đừng quên nếm thử một chút nha, tuy rằng không phải tay nghề của ta… Ta đã nói rồi mà, đồ ăn chỉ có ngon hay không ngon, sao phải xem trọng thanh nhã hay không thanh nhã làm gì?”
Lam Tích ở bên cạnh nghe lời này, cắn răng không nói gì.
_________________