Ba tên tay sai vẫn luôn đứng bên cạnh bà dì Triệu gia cuối cùng cũng có cơ hội, Liễu ma tiến lên vài bước, khóc lóc than thở chỉ vào Tuyền Cơ nói: “Sáng hôm nay lão nô đến cửa hàng bạc để lĩnh tiền như thường lệ, nữ nhân này đứng chắn ở trước cửa hàng, nói phu nhân không biết xấu hổ, lớn tuổi còn muốn kiếm ích lợi từ Vương phủ, lão nô muốn giải thích, nàng ta liền sai thị vệ cửa hàng bạc đánh ba người lão nô thật tàn nhẫn, lão nô chịu nhục không sao, nhưng xin Vương gia lấy lại công bằng cho phu nhân ạ!”
Bà dì Triệu gia sắc mặc xanh mét, nét mặt biểu lộ vẻ căm hận không thể ăn sống Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ nhìn bọn họ đảo ngược trắng đen cũng không tức giận, hỏi: “Ngươi nói xem ta đã mắng phu nhân thế nào?”
Liễu ma trả lời thật bức xúc: “Ngươi mắng phu nhân không biết xấu hổ, đã nhiều tuổi còn muốn kiếm lợi từ Vương phủ.”
Tuyền Cơ nhàn nhã nói: “Lời này là do ngươi mắng thì phải, thấy ngươi nói thật lưu loát, nói một lần không đủ còn muốn nói hai lần mới thỏa nguyện.”
Liễu mụ thở gấp: “Rõ ràng là ngươi bảo ta nói, tiểu tiện nhân, trước mặt Vương gia còn muốn diễn trò để chối cãi.”
Tuyền Cơ cười: “Trong cửa hàng bạc, không ít người nhìn thấy ba người các vị biểu diễn, tùy tiện tìm mấy người tới hỏi cũng biết ai đúng ai sai thôi! Tiểu Vương gia lúc ấy cũng ở đó, nếu không thì cũng mời tiểu Vương gia đến đây đối chất đi?”
Liễu ma nghe Tuyền Cơ nhắc đến Triệu Tư Viễn, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: “Cửa hàng bạc đều là người của ngươi, chắc chắn sẽ bênh vực ngươi, lời nói làm sao có thể chính xác?”
Triệu Kiến Thận nói xen vào: “Viễn Nhi đã cùng ra ngoài với Trương tiên sinh.”
Tuyền Cơ nhìn vẻ đắc ý của đám người của bà dì Triệu gia, thầm nghĩ thì ra là thế, cười cười nói: “Ba người các ngươi cũng cùng một nhóm, làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng lời các ngươi nói? Ngươi đã nói ta sai người đánh ba người các ngươi tàn nhẫn, vậy các ngươi bị thương ở đâu?”
Ba người của bà dì Triệu gia ngoại trừ quần áo có chút dơ bẩn, quả thật trên người cũng không có vết thương, hơi giật mình không biết trả lời như thế nào. Hai tiểu nha hoàn đảo mắt một vòng liền tiến lên quỳ xuống nước mắt lưng tròng nói: “Nô gia tuy là nữ nhân thấp kém, cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao lại có thể lộ cơ thể trần truồng để phơi bày vết thương? Xin Vương gia minh giám!”
Sự việc nói đến đây cũng không có ý nghĩa, Tuyền Cơ cười lạnh nói: “Các ngươi là nữ nhân, thì tìm một phòng yên tĩnh, mời Trương mẫu đến xem là được, nếu trên người các ngươi không có vết thương do bị đánh thì nhất định là vu cáo.”
Phe cánh của bà dì Triệu gia từ trước tới nay vẫn ỷ thế hiếp người, mở to mắt nói dối, nếu đổi lại là thuộc hạ khác trong Vương phủ, Vương gia hơn phân nửa đều phải nhìn sắc mặt của bà dì này mà nhân nhượng cho qua chuyện, oan uổng thì cũng đã oan uổng rồi, vậy ai còn có can đảm yêu cầu kiểm chứng vết thương? Nhưng mà lần này lại gặp phải Tuyền Cơ, Tuyền Cơ chưa bao giờ là quả hồng mềm, hơn nữa Triệu Kiến Thận rõ ràng là đang muốn bao che, sự tình phát triển đến bước này, khẳng định là không chiếm được lợi thế.
Ba người nhìn về phía chủ nhân cầu cứu, bà dì Triệu gia còn có thể có biện pháp gì, sững sờ tại chỗ mà hối hận vạn phần. Hối hận vì biết rõ Triệu Kiến Thận đối với Tuyền Cơ thiên vị quá mức, lại nhất thời không kìm nén được vì sự xúi giục của hạ nhân mà chạy tới đây tranh cãi ầm ĩ, chẳng những hai trăm lượng bạc kia không có tin tức, còn tự làm mình mất mặt, oán hận vì Triệu Kiến Thận nhìn thấy sự việc ầm ĩ đến mức này, thế nhưng một chút thể diện cũng không cho, ngay cả một lời nói thuận miệng để dựng một bậc thang cho bà xuống an lành cũng không sẵn lòng, chỉ sợ là thật sự muốn nhân cơ hội này đuổi mẹ con bà đi mà thôi.
Bà dì Triệu gia càng nghĩ càng lo sợ, cũng không thể lo được cho ba người ở dưới đất rồi, giậm chân một cái khóc hô: “Bà già này số mệnh thật khổ a!” Nói xong xoay người lại đẩy cửa bỏ chạy.
Để lại ba nữ nhân luống cuống trên mặt đất, không biết làm như thế nào cho phải, cuối cùng tiểu nha hoàn tuổi trẻ nên phản ứng nhanh hơn, sau đó hô to một tiếng: “Phu nhân cẩn thận!” Từ trên mặt đất làm bộ làm tịch đứng lên đuổi theo, hai người còn lại cũng tỉnh ngộ hơn, đều bắt chước theo, tông cửa xông ra.
Triệu Kiến Thận vẫy tay cho Hồng công công lui xuống, nói với Tuyền Cơ: “Chẳng trách Viễn Nhi không phải đối thủ của nàng, quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng.”
“Là do bọn họ quá yếu, đảo loạn thị phi cũng không chuyên nghiệp như vậy.” Tuyền Cơ vốn muốn khiêu khích để bà dì Triệu gia và Triệu Kiến Thận PK một chút, kết quả nữ nhân vô dụng này chỉ biết hướng về phía nàng, hơn nữa ngay cả đi tố cáo cũng kết thúc đen đủi như vậy, tự nhiên diễn trò khôi hài cho Triệu Kiến Thận xem.
“Lần tới ta tìm cho nàng… một đối thủ chuyên nghiệp hơn.” Triệu Kiến Thận cười xấu xa.
Tuyền Cơ cảnh giác nói: “Ngài muốn thế nào?”
Triệu Kiến Thận cười mà không trả lời, chuyển đổi đề tài: “Cơ thể đã khỏe lại rồi chứ?”
“Cũng tốt!”
“Vậy chuẩn bị một chút, ngày mai theo ta rời kinh dò xét sản nghiệp nhà họ Trầm một phen.”
Rời kinh là tốt, nhưng mà nếu theo Triệu Kiến Thận rời kinh, vậy chẳng khác nào một khoảng thời gian dài sau này phải sớm chiều đối mặt nhau? Tuyền Cơ vội vàng từ chối nói: “Cuối năm cửa hàng bạc có nhiều việc, ta cứ ở lại kinh thành sẽ tốt hơn.”
“Nàng ngủ ba ngày cũng không thấy cửa hàng bạc xảy ra vấn đề gì, có thể thấy rằng không có ngươi cũng không có việc gì.”
“Nhưng mà lỡ như lúc ta vắng mặt, dì của ngài lại đi kiếm chuyện với quản lý cửa hàng bạc, vậy phải làm sao bây giờ?” Tuyền Cơ sắp chết vùng vẫy
“Cửa hàng bạc ngày mai bắt đầu kiểm kê cuối năm, không có phận sự trong cửa hàng bạc không được đi vào, nàng có thể yên tâm.”
“Ta nhờ Tiểu Vương gia giúp ta mua đồ…”
“Nàng rất sợ đi ra ngoài với ta?” Triệu Kiến Thận cắt ngang lời nói của Tuyền Cơ
“Cái đó, cái đó, nam nữ khác biệt, ta với ngài cùng đi ra ngoài có rất nhiều bất tiện…” Tuyền Cơ thử nói đạo lý.
Triệu Kiến Thận cười lạnh nói: “Bây giờ mới lo lắng có phải quá muộn hay không? Mau về chuẩn bị đi, sáng sớm mai xuất phát.” Giải quyết dứt khoát, kháng nghị không có hiệu quả.
Tuyền Cơ hừ hừ xoay người bỏ chạy, cũng không quan tâm cái gì là hành lễ hay không hành lễ.
Hồng công công đang chờ ở ngoài cửa, thấy Tuyền Cơ đi ra, cẩn thận phủ thêm áo choàng cho nàng, lẳng lặng theo sát ở phía sau nàng, đưa Tuyền Cơ thẳng đến Thính Tùng cư, đang muốn xoay người rời đi, lại bị Tuyền Cơ giữ lại, kéo vào tiểu lâu.
“Khả Nhi, Khả Nhi, có thuốc mỡ giảm sưng tan máu bầm không, đem đến đây một ít.” Tuyền Cơ vừa đi vừa la, một tay ấn Hồng công công vào trên ghế trong phòng khách.
Khả Nhi tưởng Tuyền Cơ bị thương, ôm cái hòm thuốc vội vàng chạy ra, thấy Tuyền Cơ vẫn yên lành đứng trong sảnh, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hồng Vượng, thật xin lỗi, hôm nay liên lụy ngươi bị đánh, trước tiên hãy thoa thuốc, giảm sưng nhanh một chút.” Tuyền Cơ vẻ mặt đầy áy náy nói, nhận lấy thuốc mỡ của Khả Nhi chuyển qua đưa đến trước mặt Hồng công công.
Hồng công công hoảng sợ, nói như thế nào thì Tuyền Cơ cũng là một trong những đại tổng quản của quý phủ, bên ngoài viện ngoại trừ cha con Vương gia và Trương Kiều Dư, thì kể ra thân phận của nàng cao nhất, chẳng những nét mặt ôn hòa đối diện với hắn còn muốn giải thích với hắn, giúp đỡ hắn thoa thuốc, điều này có thể tiếp nhận sao? Ngay lập tức liền nói không dám.
Tuyền Cơ khó hiểu, nói: “Trên mặt ngươi chắc rất đau, một bên đã sưng lên rồi, trước tiên thoa thuốc rồi nói sau! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không thoa thuốc cho tốt ta sẽ không cho ngươi đi!” Nói đến đoạn sau ngữ điệu có chút ý tứ uy hiếp.
Hồng công công không có cách gì, đành phải để Khả Nhi đưa đến chiếc gương đồng, ngoan ngoãn thoa thuốc lên mặt.
Những đồ vật của Tuyền Cơ đều là do Triệu Kiến Thận đặc biệt sắp xếp, bất cứ thứ gì cũng đều là hàng cao cấp nhất phẩm, thuốc vừa thoa lên mặt một lát, sưng đỏ liền tan biến một nửa, cũng không còn đau nữa, Hồng công công vô cùng biết ơn, nói lời cảm tạ một lần nữa rồi mới rời đi.
_________________