Khả Nhi thở một hơi dài: “Đều do tiểu thư tốt số, người của nhà bếp nghe tin tiểu thư đổ bệnh tối qua, thì tính toán nấu này nọ cho tiểu thư tẩm bổ, họ lo lắng tiểu thư ăn không ngon miệng, nên nấu luôn năm loại cháo, còn hầm đồ bổ, nô tỳ không đếm hết được, nếu tiểu thư có thể ăn hết toàn bộ, không mập phì như heo mới lạ.”
“Nha đầu chết tiệt kia. Ngươi nói bậy bạ gì đó hả?” Triệu Tư Viễn quát lên, hắn đang bực bội cái sự ngu ngốc của nữ nhân kia, lại còn nghe con nha hoàn ở đây chít chít méo mó an bài chủ tử, hừ.
Chủ nhân đã ngu ngốc, thậm chí nha hoàn cũng không biết lễ độ.
Khả Nhi thấy Triệu Tư Viễn trừng mắt thì hoảng sợ, liên tục xin lỗi.
Trương Kiều Dư không định cho Trương mẫu vào phá đám, nên lệnh cho Khả Nhi bưng đồ ăn vào xong, phải lập tức đi ra.
Khả Nhi nghe nói Vương gia ở bên trong, tự nhiên ngầm hiểu, trước khi vào phòng, cố ý nói lớn tiếng: “Tiểu thư, nhà bếp nấu chút cháo và thuốc bổ, nếu bây giờ tiểu thư chưa muốn ăn, tiểu tỳ sẽ để ngoài phòng khách cho nguội bớt.” Nói xong trong lòng nàng ta thầm dự định đi chuẩn bị nồi để hâm nóng thức ăn.
“Bưng vào đây.” Lên tiếng chính là Triệu Kiến Thận.
Khả Nhi thầm nghĩ Vương gia thật là không biết lựa tình thế, lúc này tiểu thư đang bệnh, nắm bắt cơ hội này đối với tiểu thư như thế nào thì cũng… Á, thật sự là quá tà ác. Khả Nhi vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, đem những hình ảnh tình xuân mông lung đuổi ra khỏi óc, bưng khay thức ăn đi vào phòng.
“Để xuống đó.” Triệu Kiến Thận hơi giật mình khi thấy khay đầy đồ ăn gồm năm chén cháo lớn, bốn món điểm tâm và sáu chén súp khác nhau mà Khả Nhi bưng vào, Tuyền Cơ phàm ăn như vậy?
“Sao nhiều vậy?” Tuyền Cơ cũng kinh ngạc.
“Người ở nhà bếp sợ tiểu thư không thèm ăn, nên nấu nhiều món, cho tiểu thư thích cái gì thì ăn cái đó.” Khả Nhi trả lời cho nhanh, cúi người hành lễ, rồi như con thỏ bỏ chạy khỏi hiện trường. Mặc kệ luôn việc bệnh nhân có cần người giúp ăn cơm hay không, dù sao cũng đã có Vương gia ở đó đấy thôi.
Trong căn phòng lại rơi vào sự trầm lặng.
Tuyền Cơ suốt bảy canh giờ chưa ăn hột cơm nào, ngửi được mùi thơm thức ăn thì đã chảy nước miếng, tuy nhiên Triệu Kiến Thận giống như ôn thần ngồi bên giường, lại không thể đuổi hắn đi được, lại không có sức đi tới bàn ngồi ăn, đành phải mở miệng nói: “Ta muốn ăn chút cháo, ngươi có thể đem hộ một chén tới đây không?”
Triệu Kiến Thận đã lớn như vậy chỉ toàn được người khác hầu hạ, nhưng cũng rất vui lòng phục vụ nàng để nếm thử mùi vị hầu hạ người khác, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh bàn hỏi: “Nàng muốn ăn loại cháo nào?” Chậc chậc, những năm loại cháo, ba mặn hai ngọt, xem ra nhà bếp đối với nữ nhân này không phải chỉ là quan tâm bình thường.
Tuyền Cơ chọn cháo thịt heo, thấy Triệu Kiến Thận đột nhiên ngoan ngoãn thực hiện yêu cầu của nàng, thì bất ngờ sửng sốt, quên cả việc đưa tay ra đỡ lấy bát cháo.
“Nàng không bưng nổi à?” Triệu Kiến Thận nheo mắt, khó được hắn động thủ hầu hạ, nữ nhân này còn không bị choáng?
“Ta không yếu ớt như vậy?” Tuyền Cơ hơi động đậy chụm đầu gối lại, đặt bát cháo lên đó, một tay cầm thìa chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm.
Cháo ngon vô cùng, nếu không phải Triệu Kiến Thận nhìn nàng chằm chằm, nhất định nàng ăn càng được ngon miệng hơn… Tuyền Cơ cảm thấy hơi ngượng ngùng, tìm cớ nói: “Ngươi không phải đang ở ngoài kinh thành làm việc? Sao trở về nhanh như vậy?”
“Có người báo cáo có một nữ nhân ngu ngốc ngồi xổm ngắm tuyết rơi, kết quả ngã bệnh, ta phải vội vã trở về xem nàng ta có bị hỏng não hay không.” Ngữ khí Triệu Kiến Thận bình thản, nhưng lời lẽ ác độc.
Tuyền Cơ giận mà không dám nói gì, nhỏ giọng phản đối nói: “Ta chưa từng thấy qua tuyết rơi, chỉ tò mò thôi.”
Trong mắt Triệu Kiến Thận có cái gì đó chợt loé lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Xem ra ta phải tìm một nha hoàn khác chăm sóc cho nàng, Khả Nhi thật sự rất vô dụng, chỉ chuyện nhỏ thế này mà cũng làm không tốt.”
“Không cần đâu, nếu ngươi tìm người khác đến, Khả Nhi sẽ rất buồn, nói tới cùng, ta rất vất vả mới quen được bên cạnh có người đi theo cằn nhằn, đổi một cai ngục tốt khác ta sẽ không quen.” Tuyền Cơ khẽ cười nói.
Ăn xong một chén cháo, để bát xuống giường, ngẩng đầu phát hiện Triệu Kiến Thận từ trước đến nay vốn “bảnh bao phong độ”, nhưng hôm nay có chút hơi khác lạ - vài sợi tóc rối rủ xuống, cằm lún phún râu, rõ ràng là đã không chăm sóc kỹ bản thân, nàng hỏi: “Ngươi ăn chưa?”
Triệu Kiến Thận lắc đầu, Tuyền Cơ bèn mời: “Nếu Đại Vương gia không ngại, thì chịu khó ăn chung với ta?”
“Cái gì là cùng ăn, rõ ràng là ăn phần dư thừa của nàng.” Tâm tình Triệu Kiến Thận rất tốt, điểm trán Tuyền Cơ giễu cợt nói.
“Hừ, vậy thì ngươi ăn cháo, ta ăn canh.”
Triệu Kiến Thận lười biếng uể oải dùng nội công kéo cái bàn tới bên cạnh giường, tiện hơn cho Tuyền Cơ ăn uống, hắn cũng hơi đói bụng, sáng hôm nay vội vã vào thành, tới nước cũng chưa kịp uống ngụm nào.
Tinh thần Tuyền Cơ không được tốt lắm, uống được nửa chén canh thì đã không thể uống nổi nữa, Triệu Kiến Thận thấy nàng mềm oạch dựa vào cạnh giường, một đôi mắt to hơi mù sương, hai má đỏ bừng, bộ dạng mảnh mai đáng yêu nói không nên lời, có chút thấy động lòng, hắn chồm tới ôm lấy Tuyền Cơ, đỡ nàng nằm xuống.
Tuyền Cơ cứng người, rồi nhìn thấy hắn cũng không có hành động gì khác, thì trấn tỉnh lại, hương khí Triệu Kiến Thận ôm đầy cõi lòng, mơ hồ luyến tiếc buông tay.
An trí Tuyền Cơ nằm xuống đàng hoàng, Triệu Kiến Thận kéo cái chăn tới đắp cho nàng, tay vừa mới nhấc một góc chăn, bỗng nhiên cảm thấy được xúc cảm không đúng, cái chăn này không giống cái chăn được nhồi đầy lông cừu bình thường, nó rất nhẹ và xốp, ngón tay buông lỏng, chỗ vừa mới cầm qua lập tức lại phồng lên như cũ.
Nha đầu kia không nên có nhiều đồ đạc kỳ quái này nọ như vậy, Triệu Kiến Thận giả vờ lơ đãng hỏi: “Cái chăn này được làm bằng gì?”
“Được nhồi bằng lông ngỗng lông vịt các loại, nó rất là ấm.” Tuyền Cơ yếu ớt đắc ý nói: “Trương mẫu, Trương tiên sinh và Khả Nhi cũng có một cái, vốn đã hỏi A Viễn có muốn hay không, cái tên vô lại kia lại nói hắn nội ngoại kiêm tu, không cần dựa vào cái này để sưởi ấm, hừ.”
Triệu Kiến Thận trong lòng cười lạnh, ngay cả một nha hoàn nàng cũng nhớ tới, thế nhưng lại bỏ mặc hắn, quả thật không biết sống chết.
Tuyền Cơ không biết mình vô ý đã chọc tới Triệu Đại ma vương, có lẽ bởi vì cơn sốt trở lại tra tấn, nàng cảm thấy được cả người nóng lên, tay chân bủn rủn, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Triệu Kiến Thận vung tay lên, cái bàn bên giường bị dời đi vài thước, không vang lên một tiếng động nào, ngay cả chén bát trên bàn đều không có di động một phân nào.
Đứng lên cúi đầu nhìn nữ nhân đáng yêu đang ngủ thiếp đi, khoé miệng Triệu Kiến Thận xếch lên một nụ cười không có vẻ gì tốt lành: “Ấm áp lắm phải không? Ta cũng muốn thử xem thế nào?”
Nói xong cởi áo khoác rồi cởi luôn giày, thoải mái nằm xuống bên cạnh Tuyền Cơ, kéo cái chăn lên đắp cho cả hai, thuận tay ôm Tuyền Cơ vào lòng, ngủ.
Tuyền Cơ sau ba ngày ở trong phòng được dưỡng như dưỡng heo, đến ngày thứ tư rốt cuộc xuống giường ra khỏi phòng thông khí. Mấy ngày nay mọi người đều có vẻ quái lạ mỗi khi nhìn nàng, hỏi bọn họ làm sao vậy, bọn họ chỉ bâng quơ trả lời cho có, Khả Nhi thì dùng ánh mắt đen tối đầy ẩn ý đánh giá nàng, Trương Kiều Dư cười nham hiểm khi gian kế được thành công, chỉ mỗi Trương mẫu là tỏ ra dáng vẻ vừa ngại ngùng vừa thương tiếc, còn biểu hiện của Triệu Tư Viễn, thì có vẻ phức tạp hơn, Tuyền Cơ tự giác bỏ qua không để ý, tiểu hài tử khoái nổi loạn, suy nghĩ cũng phức tạp khó hiểu.