Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 57: Sơn trại hãy phát triển thuật in ấn

Hôm nay, Triệu Kiến Thận cho xe ngựa dạo vài vòng quanh kinh thành, đi tham quan những thắng cảnh đặc biệt lạ, dọc đường đi Tuyền Cơ vô cùng kinh ngạc, vô cùng kinh hãi thế lực râu ria bành trướng của Triệu Vương phủ - đi sáu, bảy chỗ thế nhưng đều là địa bàn của Triệu Vương phủ hoặc ít nhiều có liên hệ.

Đến giữa trưa giờ ăn cơm, Tuyền Cơ nhịn không được nói: “Bình thường thật không biết, mãi cho tới hôm nay chứng kiến, mới phát hiện mọi chuyện làm ăn của Vương phủ quả thật làm được rất giỏi.”

Triệu Kiến Thận cười nói: “Chuyện làm ăn của Trầm thị còn lớn hơn vài lần so với hoàng cung, lúc trước ta mang nàng đi khắp nơi tuần tra nên chắc nàng cũng rõ.”

Tuyền Cơ nói: “Rõ ràng ngài họ Triệu, như thế nào lại có quan hệ với Trầm thị?”

“Người sáng lập Trầm thị là Trầm Hạo Vân, là sư phó của ta, hắn cả đời không lập gia đình, lúc ta còn rất nhỏ hắn quyết định đem Trầm thị giao cho ta, để thuận tiện, ta ở Trầm thị lấy họ Trầm theo sư phó.” Triệu Kiến Thận đáp.

“Thật trùng hợp, tên của ngươi đảo lại chính là Trầm Kiếm.” Tuyền Cơ cười trộm, nàng dám đánh cược, có thể dễ dàng lẫn lộn cái tên đảo ngược đảo xuôi của hắn, dù sao cũng chẳng ăn nhằm gì.

Hai người một hỏi một trả lời vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng nhiên Triệu Chính tới báo có người cầu kiến.


Người tới là Hoàng chưởng quầy quản lý Minh Tâm thư phòng, nói thư điếm có mấy bộ sách vừa mới chế bản hoàn thành, mời Vương gia xem trước.

Minh Tâm thư phòng cũng là sản nghiệp của Vương phủ, là thư điếm lớn nhất trong kinh thành, tuy Hoàng chưởng quầy kinh doanh thư điếm, nhưng hắn là điển hình của dân làm ăn, giữa trưa vô tình ra ngoài thấy xe ngựa Vương gia đứng trước cửa tửu lâu, nghe được tin Vương gia đang ở trong dùng bữa, bèn tìm cái cớ chạy tới nịnh bợ.

Nếu là trước đây, còn lâu Triệu Kiến Thận mới thèm đi xem xét việc làm ăn của các thư điếm, nhưng hôm nay nhìn thấy Tuyền Cơ nghe được hai chữ thư điếm thì mắt sáng rực, liền thuận miệng đồng ý.

Minh Tâm thư phòng sỡ dĩ xưng là thư điếm lớn nhất kinh thành, không tính việc nó tàng trữ số lượng sách lớn nhất, nó còn to lớn nhất, chiếm cứ gần một con phố, từ cửa trước đi vào ba bước, là một kho sách, sau đó là một hoa viên nho nhỏ, trong vườn có hòn non bộ nước chảy róc rách, thanh tú tinh xảo, không ít khách tới mua sách cũng nhín chút thời gian tụ họp lại bàn luận thơ văn, cuối cùng là phòng chế tác của thư điếm, bình thường cấm người không phận sự ra vào, rất nhiều công nhân đang khắc chữ trên sách, còn một đại nông trang ngoài thành thì lưu trữ các sách.

Tuyền Cơ nghĩ đến chuyện đọc sách, bỗng nhiên có chút tò mò không biết ở niên đại này, kỹ thuật in ấn đang ở giai đoạn nào? Vừa rồi mới nghe Hoàng chưởng quầy nói sách mới hoàn thành chế bản, hay là bây giờ còn đang dùng cách khắc chữ để in hay sao?

Tới Minh Tâm thư phòng thì thấy, quả thật là dùng cách đó, nhóm công nhân tập trung tinh thần dựa theo bản gốc mà tỉ mỉ khắc từng nét trên miếng gỗ, ở một bên là những bản khắc xấu không đạt chất lượng.

Tuyền Cơ vừa mới đứng bên cạnh nhìn được một tí, đã bị Hoàng chưởng quầy khách sáo mời đi chỗ khác, hắn sợ nàng làm ảnh hưởng đến công nhân.


Một dao đi sai, là phế luôn toàn bộ bản khắc. Trong lòng Hoàng chưởng quầy nói thầm, Vương gia cũng quá sủng ái nữ nhân này, chuyện bản khắc đâu phải chuyện đùa? Nữ nhân này nói muốn xem, thì hắn để cho nàng xem, nếu bản khắc bị hư, công nhân không kịp giao hàng, chậm trễ, thì phải làm sao, những quyển sách này có một số là phải dâng lên Hoàng thượng.

Đương nhiên, trong lòng Hoàng chưởng quầy thầm bất mãn, nhưng trên mặt vẻ nịnh nọt không giảm một phân, nữ nhân này không cần biết có quan hệ gì với Vương gia, nhưng đường đường nàng ta cũng là một tổng quản sự cao cấp trong Vương phủ, cấp bậc so với gã cao hơn vài bậc, không nịnh nọt là không được.

“Tất cả sách, đều dùng cách in như vậy?” Tuyền Cơ muốn xác nhận kỹ lại một chút.

Hoàng chưởng quầy không hiểu gì nên gật gật đầu, nghĩ thầm, nếu không khắc như vậy thì dùng cách nào để in chứ? Nữ nhân này quả thật là có vấn đề.

Tuyền Cơ nhận được lời xác nhận, vô cùng vui vẻ. Hê hê, chỉ cần nàng công bố cách in chữ bằng mực, chẳng phải nàng trở thành người phát minh vĩ đại hay sao? Tổ tiên người Trung Quốc thật sự đã phát minh ra một kỹ thuật tốt, không ở sơn trại này thật sự là xin lỗi mấy ngàn năm văn minh của tổ tiên người Hán.

Lúc rời khỏi thư điếm lên xe ngựa, Tuyền Cơ vội nhìn Triệu Kiến Thận nói: “Cho ta một ngàn lượng, ta có một ý kiến tốt về việc ấn thư bán cho ngài.”


Triệu Kiến Thận liếc Tuyền Cơ một cái: “Nàng cần nhiều tiền như vậy làm gì? Ta làm sao xác định ý kiến của nàng có giá trị hay không? Doanh thu một năm của thư điếm nhiều ít chắc nàng cũng rất rõ ràng, số tiền đó là nửa năm tiền lời của tổng điếm Minh Tâm thư phòng.”

Một lượng bạc cũng đủ cho một nhà ba miệng ăn hơn một tháng, một ngàn tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Tuyền Cơ nheo nheo mắt, đắc ý nói: “Chủ ý của ta bán một ngàn là rẻ rồi, bảo đảm tuyệt đối có giá trị, nói sao đi nữa, ngài là ông chủ của ta, ta còn dựa vào ngài để kiếm cơm ăn, chẳng lẽ còn dám gạt tiền của ngài?”

Bị đôi mắt Tuyền Cơ quyến rũ, Triệu Kiến Thận thật sự rất muốn lột xuống khăn che mặt của nàng, ôm nàng vào trong lòng, âu yếm nàng một phen, nhưng hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi… Triệu Kiến Thận trong lòng thở dài một tiếng, nói: “Được, vậy hãy nói chủ ý của nàng ra nghe thử.”

Tuyền Cơ cười thần bí, thừa nước đục thả câu nói: “Chúng ta quay về Vương phủ đi, lúc đó ta sẽ nói.”

Trờ về Vương phủ, Tuyền Cơ cố ý gọi Trương lão đầu và Trương mẫu tới làm chứng, ở trong thư phòng chính thức bắt đầu bài giảng kiêm bài hướng dẫn.

“Cách in ấn tốt nhất và tiết kiệm nhân lực nhất là cách in bằng mực, làm một con dấu, tùy theo kích thước lớn nhỏ của chữ mà khắc, lúc in đem con dấu này ra, theo thứ tự văn bản mà xếp nó vào một khung ô vuông, chỉ cần con dấu làm được tốt, về sau việc in ấn thư sẽ không cần phái phí sức nhiều nữa, thư điếm cũng không cần phải tàng trữ nhiều sách như vậy nữa, còn phải lo lắng thêm vấn đề sách bị mốc meo, tất nhiên hơi khó khăn nếu phải in hình ảnh, hay là muốn sửa sang bản khắc, nhưng dù sao việc in hình cũng rất ít ỏi…”


Tuyền Cơ nói xong, phát hiện trong thư phòng im lặng như tờ, vốn không mong đợi được tiếng vỗ tay khen ngợi, nhưng cũng không trông đợi ánh mắt kinh dị nhìn nàng trân trối của ba người trước mẳt.

“Sao vậy? Ta nói không đúng hay sao?” Tuyền Cơ nghi hoặc nói.

Trương lão đầu vỗ đùi, nhảy dựng lên ghế, hưng phấn cực kỳ, hai tay chà chà vào nhau đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm: “Tuyệt vời. Thật sự quá tuyệt vời. Tại sao trước kia chưa từng nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy.”

Quay đầu nhìn Tuyền Cơ, lão nói như hát: “Tuyền Cơ ơi Tuyền Cơ, đến tột cùng cô nương vẫn là một kẻ dở hơi, ha ha ha, biện pháp tuyệt diệu này mà cô nương chỉ đòi có một ngàn bạc, thậm chí một vạn cũng rất là đáng lắm.”

Triệu Kiến Thận cũng lộ ra vẻ hưng phấn hiếm có, Trương mẫu thì càng không cần phải nói, ôm riết cánh tay Tuyền Cơ, cười không khép miệng lại được.

Tuyền Cơ ngượng ngùng nói: “Ta cũng nghĩ là một vạn, nhưng cũng nghĩ Vương gia nhất định sẽ không chấp nhận…”

Ba người nhìn nhau, cười phá lên, Triệu Kiến Thận đi đến trước mặt Tuyền Cơ: “Hôm nay mới biết được vì sao nàng lại chịu quản lý sổ sách, nguyên do cũng chỉ vì tiền ám… Nàng nghĩ bổn vương sẽ không đồng ý sao, lần này nàng tính sai rồi. Thôi vào thư phòng chi ra một ngàn đi.”

Tuyền Cơ mếu máo, nhưng dù sao cuối cùng cũng có tiền thu vào, dựa vào bản lĩnh của nàng, chẳng lẽ còn sợ về sau không có cơ hội kiếm tiền sao? Hừ, lần sau ra giá nhất định phải bắt đầu từ đơn vị vạn trở lên mới được.