Ồ? Chẳng lẽ trong này là thứ gì trọng đại cơ mật? Tuyền Cơ nghĩ lại lắc đầu, Đại ma vương rất ít khi chỉ đạo việc cơ mật trong thư, vậy nhất định là hàng “cấm”.
Tuyền Cơ cố gắng bình tĩnh lại nhận lấy chiếc hộp, mặt đỏ hồng ôm nó rồi chuồn về tẩm cung, đóng cửa ngõ thật kỹ, đi đến bên giường hạ màn xuống rồi mới mở ra xem. Sẽ không phải là gra giường linh tinh gì đó chứ!
Đại ma vương đương nhiên sẽ không tối ý như vậy.
Trong hộp chỉ có một quyển sách, trên trang giấy đầu tiên viết một câu đơn giản:
Nàng tổng cộng có tám ngày không ngoan ngoãn viết thư cho ta, phải phạt chính mình như thế nào, hãy chuẩn bị tốt một chút, ta sẽ thanh toán một lần với nàng.
Chuẩn bị cái gì a? Không phải mấy ngày nay quá mệt mỏi nên không viết thư thôi sao, cùng lắm thì dựa theo ước định lúc trước, hôn tám cái là được rồi, Đại ma vương là quỷ hẹp hòi!
Tiện tay lật các trang sách phía dưới, sắc mặt Tuyền Cơ từ hồng đến tím, từ tím đến trắng, thảm, thảm! Lần này chết chắc rồi!
Sách rất mỏng, không tính trang bìa bên ngoài thì đại khái có hơn hai mươi trang, mỗi trang bày ra các tư thế không giống nhau, xuân cung đồ quá đồi trụy, quá bạo lực…
Đại ma vương này cuồng tình dục! Đại biến thái! Hắn sẽ không phải vừa gặp mặt liền muốn bắt nàng lại, muốn nàng chọn tám bức vẽ, dựa vào tranh mà làm đi… Thanh toán một lần… Sẽ chết người đó!
Nàng không dám về nhà, ô ô ô!
Có thể viết thư hối lỗi cho Đại ma vương yêu cầu giảm hình phạt, hoãn thi hành án không!
Thật sự không có cách nào. Theo giai đoạn… có thể trả nợ theo giai đoạn không?
Nhưng mà dựa theo tính tình của Đại ma vương, nhất định sẽ yêu cầu thêm lợi tức rất cao… Mặc kệ, mặc kệ. Có làm cũng không chắc, cùng lắm thì quỵt nợ không trả. Dù sao nàng cũng ở lại Ninh kinh không đi. Đại ma vương cũng không có biện pháp tóm được nàng. Hừ hừ!
Tuyền Cơ bình tĩnh lại. Mở xuân cung đồ ra nhìn. Đời trước ngay cả phim điện ảnh cấp ba cũng từng xem qua người thật. Mấy bức xuân cung đồ này đương nhiên không dọa nổi nàng. Nhưng mà nghĩ đến hình ảnh nam nữ bên trên đổi thành mình và Đại ma vương liền nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
Thật đúng là đa dạng, đổi mới! Nhưng mà cả trai lẫn gái này đều vẽ quá xấu. Có vài động tác căn bản trái với công thái học (một môn học về khả năng, giới hạn của con người). Bình thường chân làm sao có thể cong thành góc độ đó?! Còn có cánh tay này bẻ thành như vậy trừ phi là bị đánh gãy hoặc là bị trật khớp…
Tuyền Cơ cố gắng dùng “ánh mắt phê bình” để xem sách đồi trụy. Kết quả vẫn là nhịn không được càng xem mặt càng đỏ. Được rồi! Mình thật sự bị Đại ma vương dạy thành hư. Thành sắc nữ! Quả nhiên là kẻ phóng đãng xem thứ đồi trụy a. Ai ai!
Hơn hai mươi trang lật xong rất nhanh. Tuyền Cơ đặt sách lại trong hộp. Một lần nữa khóa kỹ lại rồi nhét dưới sàng. Ừ! Hàng cấm nhi đồng như vậy, để cho Lam Tinh hoặc Lam Tích nhìn thấy liền xong đời rồi!
Thu dọn đồ vật xong, Tuyền Cơ duỗi thẳng thắt lưng, quyết định bổ sung giấc ngủ, rời giường lại suy nghĩ tiếp làm thế nào báo cáo với Đại ma vương, muốn bắt nạt người ta? Ta liền ở lại Ninh kinh không đi. Xem huynh làm thế nào, bại hoại!
Ngủ một giấc thật sự sảng khoái, vừa mở mắt nhìn xuyên qua màn sa ra ngoài cửa sổ đã thấy bầu trời ráng màu. Tuyền Cơ lười biếng duỗi thẳng thắt lưng, tay lại đụng phải một vật gì, quay đầu xem thì phát hiện là quyển sách.
Kỳ lạ, gối đầu bên cạnh đặt quyển sách từ khi nào vậy?
Tuyền Cơ cầm quyển sách lên, vừa mở ra liền hoảng sợ, hóa ra lại là xuân cung đồ!
Nhớ rõ trước khi ngủ đã khóa quyển sách trong chiếc hộp ném dưới giường a, tại sao có thể như vậy?!
Màn sa đu đưa, một bóng dáng tối đen bao phủ trên người, âm thanh trầm thấp quen thuộc mang theo ý cười vang trên đỉnh đầu nàng: “Tỉnh ngủ rồi? Đã chọn lựa hình phạt như thế nào chưa?”
Tuyền Cơ không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn. Ngược chiều sáng nên không nhìn rõ mặt mũi lắm, nhưng mà nàng rất quen thuộc với cơ thể và mùi vị này, là Đại ma vương của nàng đến?!
Chớp mắt, chớp mắt, có phải mình ngủ đến mụ mị rồi không? Hay là thật mất mặt bị cuốn sách đồi trụy kia khiến cho trời chưa tối đã động dục?
“Không cần quyến rũ ta, rùa lười biếng, nếu nàng chưa chọn được, vậy để ta chọn cho nàng?”
Tuyền Cơ ngơ ngác nhìn hắn. Đột nhiên nhảy dựng lên bổ nhào vào trong lồng ngực của Đại ma vương, hướng về phía cằm hắn a ô một ngụm, sau đó mơ mơ màng màng cười nói: “Là huynh thật a! Huynh đến khi nào? Ta rất nhớ huynh! Rất nhớ huynh!”
“Rất nhớ ta, cho nên tám ngày một chữ cũng không viết cho ta! Rất nhớ ta, cho nên thông đồng với cậu của nàng ở lại Ninh kinh này không chịu quay về!” Đại ma vương nghe xong lời hay đương nhiên rất vui, nhưng dĩ nhiên không dự định vì sự nhiệt tình lấy lòng của tiểu rùa mà bỏ qua cho nàng, thân thể liền nghiêng về phía trước tiện thể đè ép nàng lên giường.
Tuyền Cơ thừa dịp lúc Đại ma vương vươn tay thoát quần áo của nàng, giả vờ lơ đãng, nhấc chân đá cuốn sách đồi trụy cực kỳ độc ác kia xuống giường thật xa. Trong lòng âm thầm cầu nguyện với cảm xúc mạnh liệt Đại ma vương không còn nhớ món nợ quá rõ ràng, có thể lừa gạt mà qua cửa.
Kết quả là khi Đại ma vương bắt đầu bố trí tư thế cho nàng, nàng mới giật mình hiểu được mình thật sự là một kẻ đần độn quá ngu ngốc quá khờ dại, quyển sách kia Đại ma vương cho nàng xem, còn bản thân Đại ma vương cơ bản là không cần nữa, các động tác này đã sớm quen tay hay việc, ô ô!
Tiểu rùa thật sự bị ăn hiếp quá mức, không biết mê man bao lâu, tỉnh lại phát hiện trời u tối, không biết là bình minh hay vẫn là hoàng hôn, bụng đói đang lên tiếng kêu thảm thiết… Thì ra thật sự là bị đói mà tỉnh lại! Nghẹn ngào di chuyển cơ thể, phát hiện toàn thân đều vừa mỏi nhừ vừa đau.
Biết rõ người ta gần hai tháng không “rèn luyện”, vừa đến đã xuống tay ác độc như vậy, Đại ma vương xấu xa háo sắc lại không biết quan tâm.
Cũng không hỏi một chút nào xem mấy ngày qua nàng sống có tốt không, cũng không ngẫm lại xem một mình nàng quay về Ninh kinh với cậu có bao nhiêu uất ức.
Đại ma vương từ trong mộng nghe được thanh âm nức nở của tiểu rùa, mở mắt ôm nàng nằm úp sấp trên người mình, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái?”
“Không thoải mái, không thoải mái… Ta… Toàn thân ta đều… không thoải mái… lại đói… Vừa đau vừa ê ẩm… Huynh là bại hoại! Ô ô ô! Không biết quan tâm ta! Ta không phải cố ý không viết thư cho huynh, công việc nhiều, ta mệt chết đi được! Ô ô ô! Huynh là quỷ hẹp hòi!” Cơn lũ của tiểu rùa đột nhiên bùng nổ dữ rội.
Nhìn trên bả vai và cổ Tuyền Cơ đang trần trụi bên ngoài chăn nổi bật những đóa hoa tím đỏ, Kỉ Kiến Thận bắt đầu cảm thấy hối hận. Tuy rằng tiểu rùa không nghe lời, nhưng đã được nuông chiều thành thói quen, mình lần này ăn thỏa thê như vậy, không biết nàng sẽ phát cáu muốn ồn ào bao lâu đây?
Khiến cho tiểu rùa trở mặt, mình phải vất vả lừa trở về, rõ ràng là nàng ra cửa liền ném mình ra sau đầu, thế nhưng còn không thể nổi giận với nàng càng không thể phạt.
Ai bảo mình cố tình chỉ thích nàng? Ngẫu nhiên bướng bỉnh, xấu tính, cáu kỉnh, không nói đạo lý và không tim không phổi cũng chỉ có thể nhịn. Hơn nữa mình thoải mái chơi đùa khiến nàng bị đau, bị đói quả thật cũng là mình không đúng.
Đại ma vương thở dài, lấy khăn tay ra lau khô nước mắt cho nàng, dỗ dành nói: “Nàng muốn ăn cái gì, ta đi gọi người làm đưa tới.”
“Ta muốn ăn xoài, bưởi tây, măng cục, trái cây kỳ lạ!” Tuyền Cơ tức giận một hơi đưa ra vài loại trái cây thế giới này chưa từng gặp qua, hơn nữa cho dù có cũng không phải là mùa có thể ăn.
Kỉ Kiến Thận đương nhiên biết nàng tức giận, cười nói: “Đừng nóng giận, bị đói ta sẽ đau lòng.”
“Huynh không có!” Nếu đúng như lời nói thì vừa rồi sẽ không đắc ý mà khi dễ nàng như vậy, biết rõ nàng ngủ cả ngày, chỉ ăn một chút cơm!
Kỉ Kiến Thận cười nhẹ thay nàng xoa bóp tứ chi cùng các khớp xương, giúp nàng khơi thông kinh mạch. Bình thường thời điểm sau khi hắn được thỏa mãn, thái độ phục vụ sẽ đặc biệt tốt.
Sau một lúc, trên người dường như dễ chịu hơn một chút, bụng thật sự đói đến mức khó chịu, Tuyền Cơ lúc này mới cúi đầu nói: “Ta muốn ăn gà rán!”
Kỉ Kiến Thận trong lòng cười thầm: Tiểu rùa này thích ăn đồ gì cũng không giống với người bên ngoài. Nhưng nếu như nàng đã nói như vậy, chắc hẳn Lam Tinh Lam Tích biết làm gà rán, vì thế cất giọng dặn dò kẻ dưới, quả nhiên không lâu sau, Lam Tích liền đưa gà rán cùng một ít thức ăn, cháo Mễ đến. Còn thuận tiện cắt vài miếng bánh bao chiên đặt ở một bên làm điểm tâm.
Lam Tích biết Tuyền Cơ thẹn thùng, cho nên chỉ đem đồ ăn đến đặt ở phòng nhỏ bên ngoài bình phong tẩm cung rồi lui xuống. Kỉ Kiến Thận hầu hạ Tuyền Cơ mặc thêm quần áo. Lại tiếp tục ôm nàng đến phòng nhỏ để dùng bữa.
Miếng gà đã được ướp dính bột chiên vàng óng ánh xốp giòn, ngửi được mùi rất thơm. Kỉ Kiến Thận hiếu kỳ cũng ăn hai miếng, ngoài xốp trong mềm, quả nhiên mùi vị không tệ, Lam Tinh làm rất tỉ mỉ, dầu đã được làm khô, ăn vào không có cảm giác quá ngán.
Bánh bao dùng chiên lên như vầy cũng là lần đầu tiên ăn, ngoài giòn trong mềm, tương thấm bên ngoài mang chút vị chua ngọt, khá ngon miệng, chắc chắn là phương pháp ăn uống độc nhất vô nhị của tiểu rùa, những thứ kỳ quái trong đầu nàng có lẽ suốt cả đời hắn cũng khai thác không xong.
Chỉ là bình thường thấy tiểu rùa ăn nhạt, không ngờ cũng thích khẩu vị nặng như vậy.
Những đồ ăn này ở xã hội hiện đại trẻ em đặc biệt rất thích ăn, nếu không phải tìm không được khoai tây, Tuyền Cơ chỉ sợ ngay cả khoai tây chiên cũng làm ra, lúc tâm trạng buồn bực ăn cái này cảm giác sẽ thoải mái hơn một chút.
Tuyền Cơ buồn bực không nói chuyện. Một ngụm lại một ngụm xem thịt gà như thịt Đại ma vương mà cắn. Kỉ Kiến Thận đến vào lúc Tuyền Cơ ngủ trưa, ăn cơm rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi rồi mới bắt đầu ăn “bữa tiệc rùa lớn” tiêu hao thể lực, lúc này nhìn thấy nàng ăn ngon miệng, cũng có cảm giác thèm ăn, lấy bát ra bắt đầu cùng ăn.
Tuy rằng không phải sơn hào hải vị, nhưng mà so với một tháng qua không biết mùi vị gì thì tốt hơn nhiều, tiểu rùa đã ở ngay bên cạnh mình. Bộ dáng hờn dỗi cũng càng nhìn càng đáng yêu. Ăn cơm no xong tiểu rùa được Đại ma vương dỗ dành ngủ bù, Đại ma vương dụ dỗ mỹ nhân còn mình lại phải bắt đầu làm việc.
Hắn đến Ninh kinh sớm chính là một việc cơ mật. Chính là vì muốn nắm chắc thời cơ, từ việc của Ninh Tuấn thì thấy, Ninh kinh có thể có thám tử của các thế lực khác, đáng nghi nhất đương nhiên là Nhạc Nghịch.
Xa giá (xe ngựa vua) tượng trưng của hắn giờ phút này còn chưa đến biên giới Kỉ quốc, hắn đi trước đến đây, xử lý tốt việc Ninh kinh, có khi còn có thời gian rỗi rãi để sắp đặt công việc bên Thành quốc.
Hắn vội vàng ra roi thúc ngựa suốt trên đường, buổi chiều ngày hôm qua đến Ninh kinh, chỉ chậm hơn một canh giờ so với người phụ trách mang tin tức đến truyền đạt cho Tuyền Cơ, bởi vì không tiện để lộ thân phận, mới tìm Vạn Tố Hòa dẫn hắn vào cung.
Vạn Tố Hòa nhìn hắn đã tự mình đến, đối với thái độ của hắn cảm thấy có chút vừa lòng, cũng không ngáng chân hắn nữa, dẫn hắn nhẹ nhàng đến tẩm cung Tuyền Cơ, lúc này mới có một màn Tuyền Cơ bị kinh sợ.
Thành viên trong cung ra vào không tiện, cho nên Kỉ Kiến Thận cầm lệnh bài trong cung của Tuyền Cơ đến chỗ Vạn Tố Hòa bàn bạc công việc.
Chỗ ở của Vạn Tố Hòa ở ngay trên đường cái bên ngoài cửa cung, chỉ một lúc liền đến. Vạn Tố Hòa cho thuộc hạ, người hầu trong nhà lui ra, mới tiến lên chào, sau đó liền bẩm báo việc dẹp yên Ninh kinh lần này, cùng với sự bố trí ở Thành quốc.
Phương diện liên quan đến công việc ở Thành quốc thật nhiều, chẳng những phải ra sức trong triều đình Thành quốc, còn phải khéo léo dẫn dắt dân chúng, hơn nữa phải phối hợp với Khiết quốc bên kia mới có thể bảo đảm khống chế được Thành quốc, Nhạc quốc theo kế hoạch của bọn họ, từ từ dẫn dụ Nhạc quốc xâm nhập, làm tiêu hao sức lực chiến đấu của bọn họ ở mức độ cao nhất.
Vua tôi hai người suy luận cả kế hoạch một lần nữa, suy xét tỉ mỉ chu đáo các khâu có thể xuất hiện ngoài ý muốn cùng với biện pháp khắc phục, thảo luận đến thời gian giữa trưa mới có được kết quả mà hai bên đại khái đều hài lòng.
Kỉ Kiến Thận uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Bây giờ đã có thể tiến hành bước thứ nhất, Thành Nghiệp cũng đã sống đủ, chờ hắn vừa chết, nội ứng liền bắt đầu hành động khiến cho triều đình rơi vào mai phục, luân phiên xúi giục những người muốn tranh ngôi vị Thái tử tự tìm cái chết trên chiến trường, cần phải làm cho Chiếu Hi đế hạ quyết tâm ra kết luận tử chiến.”
Vạn Tố Hòa khom người nhận mệnh, lúc này mấy đại quản sự đặc phái của Trầm thị ở Ninh kinh cũng đến rồi, tiến lên tiếp tục bẩm báo về công việc xây dựng xưởng vũ khí.
Mấy tên quản sự đều là kẻ mồm miệng lanh lợi, phân tích quy trình kỹ thuật đâu vào đấy, từ việc thẩm định tuyển chọn đất xưởng hiện giờ, đến chọn mua vật liệu, nhân viên đào tạo cùng việc bố trí, giữ bí mật quy trình làm việc, kiểm nghiệm chất lượng hàng, lắp ráp vận chuyển, từng việc đều lo lắng, loại thương nhân già đời như Kỉ Kiến Thận cũng không xoi mói ra được khuyết điểm gì.
Mấy tên đại quản sự báo cáo xong khom người nói: “Thuộc hạ không dám kể công, những quy tắc này thuộc hạ chỉ là cho ý kiến, chủ yếu đều là do chủ mẫu sai hai vị cô nương Lam Tinh Lam Tích định ra.”
Kỉ Kiến Thận nhướng mày, rất có hứng thú, hai tiểu nha đầu này tuy rằng là nhân vật cơ trí trong Trầm thị, nhưng lúc trước sai bảo các nàng hầu hạ Tuyền Cơ, là vì xem trọng võ nghệ và lòng trung thành của các nàng, việc các nàng biết chữ học tính toán bất quá cũng chỉ là chuyện trong một năm này, lại có thành tựu như vậy, thật sự khiến hắn bất ngờ.
Cho dù phần lớn chủ ý đều xuất phát từ Tuyền Cơ, nhưng có thể sửa sang lại trật tự rõ ràng hoàn thiện như thế, quả thật đã có năng lực tự mình đảm trách một phương diện, không ngờ phái hai nha đầu này đến bên cạnh Tuyền Cơ lại có thu hoạch như vậy.
Đợi hai việc quan trọng cơ bản đã ổn định, thời điểm Vạn Tố Hòa cùng Kỉ Kiến Thận đã cải trang đứng lên hồi cung thì đã gần hoàng hôn, thời gian giữa trưa bận rộn thảo luận nhiều việc nên chỉ tùy tiện ăn vài thứ, lúc này hai người đi trên đường lớn, nhìn thấy khói bếp khắp nơi, không tránh khỏi việc sinh ra một cảm giác giống như người tha phương trở về nhà.
Hơn nữa Kỉ Kiến Thận nghĩ đến việc lúc này Tuyền Cơ chắc đã chuẩn bị tốt đồ ăn, bữa sáng đã thú vị như vậy không biết bữa tối sẽ có gì kinh ngạc vui mừng.
Bữa tối trong cung của Tuyền Cơ quả thật rất nhiều điều ngạc nhiên mừng rỡ.
Hôm nay trên bàn có bánh ngó sen chiên[1], cá cam sành[2] và cam thịt nạc táo[3], nhưng mà nữ chủ nhân vẫn đang kê cao gối mà ngủ không dậy nổi.
[1] Bánh ngó sen chiên:
[2] Cá cam sành:
[3] Cam thịt nạc táo:
Lam Tinh có chút khó xử, đây là những món Tuyền Cơ nhắc đến trong lúc nói chuyện phiếm mấy ngày trước, bởi vì theo như lời nói thì không ít vật liệu nghe cũng chưa từng nghe qua, hai người thương lượng rất lâu mới xác định được đồ thay thế, Lam Tinh ở trong phòng bếp lập lại thí nghiệm rất nhiều lần rốt cục mới làm ra loại hương vị mà Tuyền Cơ nói.
Tuyền Cơ bình thường rất ít khi chủ động sai bảo các nàng làm việc, bình thường việc nhỏ đều tự mình ra tay, hiếm khi nàng nhớ nhung muốn ăn gì đó, Lam Tinh cũng muốn thử cái mới, lần đầu tiên làm được, đương nhiên muốn cho nàng nếm thử chút xem có đạt yêu cầu hay không.
Lam Tích nhìn bộ dáng này của nàng, liền tự động xin đi giết giặc gọi Tuyền Cơ, hiếm khi chủ thượng đến đây, cậu nàng cũng tham gia, bữa cơm này bất luận như thế nào cũng phải khiến cho nàng thức dậy ăn.
Vạn Tố Hòa biết Tuyền Cơ ham ngủ, nhưng ít khi ngủ đến chạng vạng vẫn không muốn dậy, lại nhìn đến khóe miệng mỉm cười, ánh mắt đành chịu của nam nhân tôn quý bên cạnh, nhớ lại lúc sáng nhìn thấy gương mặt tỏa ra thần sắc thỏa mãn đắc ý của hắn, lập tức hiểu được tại sao cháu gái đến bây giờ vẫn ở trên giường. Trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.
Dường như đối với cháu gái của mình, vị Hoàng đế bệ hạ tâm tư kín đáo mưu tính sâu xa này sẽ quên mất vấn đề kiềm chế.