Mười ngày sau, cuối cùng đoàn người Vạn Tố Hòa cùng Tuyền Cơ cũng thuận lợi đến một thành trì cách Ninh kinh ba mươi dặm.
Tòa thành này tên là Đông Lâm Bảo, là một trong tám thành trì có quân đội đóng giữ bảo vệ xung quanh Ninh kinh, vốn xây dựng dùng làm nơi dự trữ quân lính kinh thành, một khi phát sinh chiến tranh, có thể cùng với bảy tòa thành còn lại hỗ trợ cho nhau, hình thành một vòng phòng hộ ngoài kinh thành.
Trước đây khi Ninh quốc bị chia cắt, những thành trì này chủ yếu dùng để phòng quân phiến loạn. Sau này chính quyền dần dần thu về hoàng thất Ninh quốc, mà nội bộ hoàng thất Ninh quốc lục đục xung đột không ngừng, ngoại bộ thì mấy năm cũng liên tục giao chiến với Nhạc quốc, những thành trì này dần không còn quân đội, biến thành địa bàn của phú thương kinh thành cùng khách thương bình thường muốn ra vào buôn bán ở Ninh kinh, hơn phân nửa khách thương bên ngoài sẽ dừng tại đây nghỉ tạm một đêm trước khi vào Ninh kinh làm ăn.
Vạn Tố Hòa vào Đông Lâm Bảo, liền dẫn mọi người khiêm tốn vào ở quan nha. Quan địa phương ở đây tên là Chương Trường Cung, vốn là bạn tốt lâu năm của Vạn Tố Hòa.
Lần này xử lý việc mưu đồ phản nghịch của Ninh Tuấn, Kỉ Kiến Thận đã sắp xếp người từ trước, Vạn Tố Hòa chủ yếu là đến chủ trì phối hợp với bọn họ, cùng với xử lý một ít chuyện xảy ra.
Vì để tránh đánh rắn động cỏ, cho nên bọn họ vẫn chưa trực tiếp vào Ninh kinh, mà là chọn nghỉ chân ở Đông Lâm Bảo, vừa tiện giám sát động tĩnh ở Ninh kinh vừa thích hợp điều động quân đội, để ngừa vạn nhất kinh thành sinh loạn cũng có thể phái binh trấn áp loạn đảng.
Chương Trường Cung là người có thể tin tưởng, tin đám người Vạn Tố Hòa ở Đông Lâm Bảo một chút cũng không lộ ra ngoài, mấy người Tuyền Cơ an tâm đợi ở bên trong hậu viện quan nha, mấy ngày trôi qua rất yên tĩnh. Tuyền Cơ hàng ngày lại không chút nhàm chán, thậm chí có thể nói là bận rộn.
Đầu tiên là đem những hiểu biết về hoạt động của tài ty trước kia chỉnh lý lại một lần, sau đó mới làm bản dự thảo chương trình quản lý mới, nhất là phương diện kiểm tra giám sát.
Ngoài ra đem một số thứ mình không muốn chỉnh lý phân ra thành những điểm đơn giản quan trọng ghi chép lại, tỷ như đem tiền tệ phân chia thành nhiều loại khác nhau như nông nghiệp, cơ sở hạ tầng, quân sự, giáo dục, phát triển y tế, khoa học và công nghệ… mỗi năm từ thuế xác định một tỉ lệ kinh phí nhất định phân công cho từng loại tiến hành quản lý. Trong những loại này ngoài các chuyên gia chuyên ngành tài chính, còn cần các cố vấn là chuyên gia quen thuộc với các ngành nghề, trợ giúp quan phủ bộ môn lập kế hoạch sử dụng những kinh phí này, cứ đến cuối năm phải báo cáo lên trên tình hình sử dụng cũng như hiệu quả sử dụng các kinh phí này. Tương tự như bản kế hoạch hàng năm của các nước hiện đại.
Còn có thuế pháp, thuế đất của Kỉ quốc còn dừng lại ở giai đoạn canh tác tương đối sơ khai. Dựa vào diện tích đất mỗi gia đình sở hữu mà nộp thuế, nông dân nộp lương thực, công thương nghiệp nộp sản phẩm mình kinh doanh, cũng có thu ngân lượng, quản lý lại rất bất tiện, Tuyền Cơ cũng biết muốn thực hiện thu thuế thu nhập cá nhân ở thời cổ đại tin tức không linh thông này là không có khả năng. Chỉ đành viết một ít ý tưởng của mình ra, rồi để Kỉ Kiến Thận và Trương Kiều Dư là những người nắm rõ tình hình thực tế xem xét xem cái nào có thể sử dụng.
Dọc đường đi Tuyền Cơ thấy cái gì có thể cải tiến liền nhớ kỹ hết thảy, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, có lúc là chút đồ dùng bình thường hằng ngày, có lúc là binh khí, đôi khi hệ thống cung cấp thông tin, xây dựng hệ thống giao thông công cộng, và thậm chí còn muốn sau khi thiên hạ thái bình, làm một kênh đào nối liền sông Lan và sông Lung…
Tuyền Cơ lại bắt đầu cùng Kỉ Kiến Thận trao đổi thư từ sinh hoạt hàng ngày. Bởi vì trong thư ngoại trừ việc nhà, mấy lời tâm tình tràn đầy, còn có rất nhiều chuyện liên quan đến cơ mật quốc gia nên sử dụng bồ câu đưa thư cũng nguy hiểm. Vì vậy đành phải sử dụng hệ thống tình báo của Trầm thị mà truyền tin. Hai người cách xa, mỗi lần nhận được thư đều là chuyện xảy ra vào những ngày trước khiến Tuyền Cơ cảm thấy vô cùng hoài niệm công nghệ viễn thông thời hiện đại, video chat, điện thoại, quả là thuận tiện.
Trừ bỏ những thứ này. Tuyền Cơ còn phát hiện lạc thú mới. Cái này bắt đầu từ khi bọn họ đi thuyền qua Lung Giang…
Khi bọn Tuyền Cơ đang đi trên Lung Giang tự nhiên không khỏi nhớ tới thủy quân đang giao chiến cùng Nhạc quốc. Sau đó cũng nhớ tới trước đây đưa một cái nỏ nhỏ cho Kỉ Tư Viễn. Lúc đó làm ra cái nỏ đó khá mất thời gian. Các công tượng chưa từng làm vật mẫu này bao giờ. Bởi vì nàng cũng chỉ định dùng làm quà tặng nên cũng không tính đến tính tấn công linh hoạt của nó.
Tuyền Cơ tự biết không có bản lĩnh làm súng ống đại bác, thế nhưng mấy nguyên lý chế tạo nỏ đơn giản nàng vẫn có thể làm được.
Trong số đội sát thủ mà Trầm thị phái tới bảo hộ nàng có Triệu Thập Nhất sở trường chế tạo và phá giải các cơ quan máy móc. Cho nên Tuyền Cơ liền dặn Lam Tinh tách hắn ra khỏi đội để đến thương lượng một chút vấn đề chế tạo cung nỏ.
Đám người Triệu Thập Lục quả nhiên đều đang dịch dung ẩn lẫn vào cùng với người của khâm sai. Nhưng Trầm thị có phương pháp liên lạc nội bộ, đêm đó Triệu Thập Nhất mặc trang phục thị vệ bình thường xuất hiện ở trước mặt Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ đưa bản vẽ phác thảo ở trên thuyền cho hắn xem, ánh mắt Triệu Thập Nhất liền sáng lên, ba ngày sau hắn mang một cái túi đen to tới tìm Lam Tinh.
Lam Tinh kêu Lam Tích, thỉnh Tuyền Cơ cùng đi xem Triệu Thập Nhất bắn thử, tuy rằng vật này Tuyền Cơ nghĩ ra, thế nhưng nhìn thấy kết quả thật, nàng cũng không phân biệt được đến tột cùng là tốt hay là không tốt, bởi vì nàng căn bản không hề biết cung tiễn bình thường bắn ra sẽ thế nào, nhưng Triệu Thập Nhất cùng Lam Tinh, Lam Tích nhìn qua đều cực kỳ kinh hỉ, hẳn là tốt rồi chăng.
Từ đó về sau, đối thiết kế chế tác cung nỏ Triệu Thập Nhất trở nên vô cùng hứng thú, thành khách quen của Tuyền Cơ. Để tiện cho việc đến gặp Tuyền Cơ còn đặc biệt thay đổi thân phận thành một gã sai vặt.
Cơ quan thuật vẫn bị cho không phải là tài nghệ chính thống, càng ít có người dùng đi chế tạo binh khí chiến tranh. Qua dẫn dắt của Tuyền Cơ, Triệu Thập Nhất tìm được mục tiêu mới, hai người tiếp xúc nhiều, hắn càng phát hiện, thì ra cơ quan thuật không chỉ có thể giúp giết địch bảo quốc, thậm chí có thể sử dụng cho dân sinh, mang đến cực nhiều lợi ích, trong lòng kính nể đối với Tuyền Cơ càng ngày càng tăng.
Sau khi đến quan nha Đông Lâm Bảo, Tuyền Cơ liền bảo Lam Tinh thu dọn một căn phòng nhỏ bên cạnh tiểu viện của mình, thuận tiện cho Triệu Thập Nhất ở đây vẽ giấy làm thí nghiệm, bí mật nghiên cứu chế tạo quân giới mới. Vốn cung nỏ vô cùng đơn giản, Tuyền Cơ nghĩ ra dùng dây cước làm dây nỏ, khiến có thể đồng thời bắn ra nhiều tên cùng lúc, cũng có thể bắn liên tiếp.
Bởi vì số người chế tác không đủ, Tuyền Cơ dứt khoát nhờ Vạn Tố Hòa đứng ra, len lén mời tới vài công tượng đến ở tại quan nha, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ thí nghiệm chế tác binh khí mới.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không gạt được chủ nhân Chương Trường Cung, thế nhưng Vạn Tố Hòa đã trước đó thông báo mặc kệ ba người nữ tử bản thân mang tới cùng tôi tớ làm cái gì, cũng không can thiệp, hơn nữa phải tận lực thay bọn họ bảo mật, cho nên cũng liền làm như không nhìn thấy gì cả.
Đêm nay, Tuyền Cơ tắm rửa qua, đợi Lam Tinh Lam Tích rời khỏi phòng, đóng cửa sổ lại len lén viết báo cáo cho Đại ma vương:
Đếm từng ngày, rời khỏi kinh thành đã gần một tháng, ngày qua thật nhanh quá, bản vẽ cung nỏ lúc trước Trầm thị chuyển cho huynh, huynh đã xem chưa? Triệu Thập Nhất nghĩ muốn làm một cái cung lớn hơn nữa. Có thể bắn được xa hơn. Nếu như huynh cảm thấy không tệ, ta sẽ nhờ cậu tìm một số công tượng tranh thủ đưa đến cho Lương Vĩnh Thâm, mới có thể đạt kết quả tốt nhất.
Nghĩ đến việc làm được cung thực sự rất vui, cảm thấy có thể giúp đỡ được cho huynh, bất quá nghĩ đến lực sát thương những thứ này, lại sẽ rất bất an... Không có khả năng vũ khí ra chiến trường lại không giết người. Nhưng chung quy việc giết nhiều người không phải việc khiến người ta vui vẻ gì.
Thôi nói đến chuyện vui đi! Lam Tinh cùng Triệu Thập Nhất mỗi ngày mắt đi mày lại nha, xác định ta không có nhìn lầm! Tuy rằng nam nhân khi chăm chỉ làm việc rất có lực hấp dẫn, thế nhưng Lam Tinh cũng quá không kén chọn rồi, Triệu Thập Nhất chẳng phân biệt ngày đêm mà nghiên cứu cung nỏ, hai vành mắt đen thui khó coi chết đi được, may mà Lam Tinh để ý, hắc hắc.
Triệu Thập Nhất dịch dung, không nhìn ra bộ dáng lúc trước, trong trí nhớ cũng là một tên mặt mũi tương đối ổn. Ngủ nhiều thì viền mắt hết đen thôi, cũng rất xứng với Lam Tinh.
Còn có Lam Tích, hai ngày trước không phải là tìm Triệu Thập Lục luận võ sao? Cái tên Triệu Thập Lục kia đúng là không có phong độ mà. Một chút cũng không nương tay, mấy chiêu đã đánh bại Lam Tích không tính, còn không cẩn thận làm rách tay áo Lam Tích, ha ha ha! Hiện tại mỗi lần nhìn thấy Lam Tích tuy rằng vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng ta cảm thấy hắn cũng cực kỳ lúng túng nữa. Chơi vui nha! Lam Tích tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng mà dường như cũng rất bội phục Triệu Thập Lục, nếu như hai người kia cũng có chuyện, vậy chuyến đi này của ta quả là đáng giá!
Tuyền Cơ đem thư viết xong dán lại cẩn thận, sau đó mới để Lam Tinh Lam Tích đến đem thư cầm giao cho người Trầm thị.
“Lam Tích. Ngươi cảm thấy Triệu Thập Lục thế nào a?” Tuyền Cơ tỏ vẻ cực kỳ nhiều chuyện tiến tới kéo Lam Tích lại.
“Cái gì thế nào?” Trên mặt Lam Tích nổi lên ửng đỏ khả nghi.
“Ta thì cảm thấy hắn thật đáng ghét, không biết nhường nữ hài tử, còn làm ngươi xấu hổ trước mặt mọi người, trước đây còn dẫn người truy sát đại ca ta, nhất định phải báo thù hắn thật chu đáo mới được.”
“Không, không phải, là ta yêu cầu cùng hắn luận võ, nếu là hắn cố ý nhường nhịn ta mới chính là khinh thường ta. Hơn nữa, hắn cũng không phải cố ý làm hỏng xiêm y của ta. Ngàn vạn lần ngài đừng để chủ thượng phạt hắn, nếu không ta sẽ thành kẻ không ra gì, sau này làm sao có mặt mũi gặp huynh đệ tỷ muội trong Trầm thị? Hơn nữa, rõ ràng là chủ thượng lệnh Triệu Thập Lục động thủ với đại ca ngài, ngài đổ lỗi hết lên đầu Triệu Thập Lục, thật là không có đạo lý...” Lam Tích có chút sốt ruột, Tuyền Cơ từ trước đến nay đối với hạ nhân rất tốt, lỡ như thực sự vì mình vì thù cũ đi phạt Triệu Thập Lục, vậy coi như nguy rồi.
“Hắc hắc. Trả thù hắn để ngươi hạ thủ thì tốt rồi. Ta xem náo nhiệt thôi.” Tuyền Cơ cười gian nói.
“Ta? Võ công ta kém xa hắn như vậy, thế nào trả thù hắn a...” Lam Tích nói chuyện với dáng vẻ không có nửa điểm muốn trả thù người ta.
Tuyền Cơ tươi cười càng gian trá: “Ta cho ngươi ra cái ý kiến hay! Ngươi gả cho hắn. Cả đời ăn của hắn, ở của hắn, dùng của hắn, sai khiến hắn làm việc là được!”
Lam Tích mặt thoắt đỏ hồng, một tay đẩy Tuyền Cơ ra, sẵng giọng: “Ngài thật không đứng đắn, nói chuyện không biết xấu hổ!”
Lam Tinh đưa xong thư quay vào, vừa vặn nghe được câu nói sau cùng của Lam Tích, hỏi lại: “Cái gì nói chuyện không biết xấu hổ? Phu nhân vừa nói cái gì?”
Lam Tích đâu thể không biết xấu hổ trả lời, giậm chân một cái chạy, còn lại Tuyền Cơ ở phía sau cười trộm đem lời nói mới rồi thuật lại lần nữa cho Lam Tinh nghe, nghe được Lam Tinh vừa bực mình vừa buồn cười.
Lam Tích tỷ tỷ có thể buông sự tình trước kia, tìm được hạnh phúc của mình, thật tốt! Chỉ là không biết hạnh phúc của mình ở nơi nào? Lam Tinh suy nghĩ một chút không khỏi nhìn phía sân đông, trong phòng nhỏ sau bức tường, Triệu Thập Nhất vẫn còn ở đó vẽ giấy đi, người kia thực sự là một chút không biết yêu quý bản thân.
Tuyền Cơ xem bộ dáng kia của nàng, càng thêm tin chắc nàng cùng Triệu Thập Nhất có gian tình... Ách, là đối với Triệu Thập Nhất có ý mới đúng.
Hắc hắc, hiện tại chỉ cần xác định xem Triệu Thập Lục cùng Triệu Thập Nhất cũng có ý với Lam Tinh Lam Tích hay không thì tốt rồi.
Tuyền Cơ đối với loại chuyện làm mai mối như vậy không hứng thú quá nhiều, dù sao nhắc nhở là được rồi, đương sự không vội, bản thân nàng gấp cái gì đây?
Mặc dù có ý định, nhưng có thích hợp nắm tay nhau cả đời không, vẫn phải do chính bọn họ từ từ xem xét. Mình bây giờ xem như nữ chủ nhân của bọn họ, một khi công khai mở miệng sẽ không thu hồi được, có lòng tốt mà không đúng lúc thì càng làm hỏng chuyện.