Tuyền Cơ lạnh nhạt hững hờ, lần đầu tiên Kỉ Kiến Thận cảm thấy bất an, hắn không có cảm tình đối với mấy vị phu nhân kia, cơ bản trước đây hắn đã từng nói với Tuyền Cơ, hắn chỉ thuần túy xem họ là thú vui tiêu khiển, nhưng bây giờ trước mặt Tuyền Cơ, nó lại trở thành quá khứ hắn không thể chối bỏ.
Vũ Vương phi lại đưa đến thêm nhiều tiểu thư khuê tú, ở trong mắt Tuyền Cơ cũng chẳng hơn là trò khôi hài nhàm chán, bởi vì nàng rất hiểu rõ vị trí của mình trong lòng Kỉ Kiến Thận, những nữ tử này tuyệt không có cơ hội phát triển gì với y.
Còn những vị phu nhân trước mắt này tuy rằng cũng giống vậy, không có tương lai gì cùng Kỉ Kiến Thận, nhưng là đã từng đụng chạm qua da thịt. Mỗi lần Tuyền Cơ nghĩ tới, liền cảm thấy trong lòng không rõ có mùi vị gì.
Hơn nữa chuyện dời đi mấy vị phu nhân trong hậu viện, hoàn toàn đều là tại vì nàng.
Một cách lý trí, Tuyền Cơ không cảm thấy bản thân mình có gì sai, nếu những nữ tử sống mà cơm áo phải nhờ vào người khác, trừ bỏ biết làm màu mà không có chút bản lĩnh, hiển nhiên sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ, không phải mình làm thì cũng có người khác làm, hoặc một số sự việc khác cũng sẽ dẫn đến kết quả này.
Nhưng trên khía cạnh tình cảm, đều là phụ nữ với nhau, nhìn các nàng không có chút tôn nghiêm để người khác thích thì gọi không thì đuổi đi, thậm chí ở trước mặt nam nhân đã từng bỏ rơi mình mà phải ăn nói khép nép, lại có chút bi ai và phẫn nộ nói không nên lời, lại càng có chút phiền não không thể khắc chế… Đều là do Đại ma vương chết tiệt không biết kiểm điểm!!!
Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, cũng không thể trách hắn, thế giới này chính là như vậy. Từ nhỏ những việc hắn nhìn thấy, nghe thấy đều chứng minh cho hắn rằng chỉ cần là người có tiền tài, quyền thế thì có nhiều nữ nhân là chuyện rất đỗi bình thường. Những nữ nhân này ở trong nhận thức của hắn cũng giống như là đồ dùng hoặc vật trang trí trong nhà, hắn sẽ bằng lòng vì một người mà vứt bỏ những đồ dùng này, vốn không thể nói là hắn cảm thấy bản thân mình trước đây làm sai, chỉ là một cái giá phải trả khi muốn ở bên cạnh mình mà thôi.
Quả thật hắn không một chút để ý đến những nữ nhân này, cho nên hắn chỉ lo liệu mấy yếu tố nhân lực và chính trị để sau khi đăng cơ, liền thoải mái mà đem các nàng phân tán đi hết.
Tuy rằng Kỉ Kiến Thận không thể hoàn toàn đoán được hết những khúc mắc trong lòng Tuyền Cơ, nhưng hắn có chút hiểu rõ - Nếu mình đối xử ôn hòa với mấy nữ nhân này thì Tuyền Cơ nhất định sẽ khó chịu, ghen tị, nhưng nếu mình xử sự vô tình hung tàn với họ thì nàng cũng sẽ không vui. Cho nên chỉ có thể lạnh nhạt kêu các nàng bình thân, sau đó nói một vài câu chiếu cố có lệ, có cái gì cần thì cho người đến phủ Thái tử tìm Trương mẫu giúp đỡ, rồi lập tức cho các nàng lui.
Vũ Vương phi nhìn nghĩa tử một bên thuận miệng đối đáp với mấy phu nhân, một bên âm thầm xem xét sắc mặt Tuyền Cơ, không khỏi nổi lửa trong lòng. Đường đường là vua một nước, nói chuyện với cơ thiếp của mình, vậy mà còn phải xem sắc mặt Hoàng hậu?! Quả thực là phản rồi!
Nhìn thấy mấy phu nhân đã lui xuống, gian phòng không còn mấy ai, vẻ mặt Vũ Vương phi miễn cưỡng ôn hòa nói: “Theo như lời ngày đó Hoàng hậu nói, lo rằng đại thần phía sau lưng khuê nữ một khi đã tiến cung sinh hạ Hoàng tử thì trong ngoài cấu kết, đối với Thái tử gây bất lợi. Bản cung cảm thấy có lý, lần này tìm tới đều là những nữ tử gia thế bình thường, trong sạch lại vừa độ tuổi, trong gia tộc các nàng không ai làm quan. Cho dù sinh hạ được Hoàng tử, cũng chẳng thể trở mình làm được gì. Tuy rằng thân phận thấp một chút, nhưng có Hoàng hậu ở phía sau Hậu cung chủ trì. Hoàng tử, công chúa tự tay nuôi nấng, hẳn là không thành vấn đề, đến lúc đó phong cho cha mẹ các nàng một chức vị chỉ là lấy lệ, đồng thời không làm tổn hại thể diện hoàng gia. Hoàng thượng, Hoàng hậu nghĩ như thế nào?”
Nếu không phải người bị Vũ Vương phi tính kế giờ phút này là lão công của mình, Tuyền Cơ thật muốn vì nàng mà khen một tiếng ‘hay’. Phòng bị ngoại thích tham gia vào chính sự, kế này thật là cách hay. Hoàng hậu Minh triều Trung Quốc trước đây rất nhiều người đều là xuất thân dân thường. Lại thật sự là không thể làm ra bất cứ chuyện gì đại loại như buông rèm thính chính cả.
Nhưng bây giờ Tuyền Cơ thầm nghĩ muốn lật bàn. Vì cho con mình cưới thêm mấy bà nhỏ, Vũ Vương phi thật đúng là ráng phát huy hết trí tuệ mà!
Tại sao mình phải đối mặt với mấy chuyện này. Ở kiếp trước của mình, mẹ chồng con dâu dù có mâu thuẫn nghiêm trọng đi chăng nữa, cũng chưa từng nghe qua mẹ chồng nào bảo con dâu tìm thêm vợ hai cho lão công của mình đấy!
Quay đầu nhìn Kỉ Kiến Thận, nói cũng chẳng buồn nói, ai bảo mình cứ thích phải cái người vừa là gia cấp thống trị phong kiến vừa là tay kiếm tiền chứ?! Thật sự là tự tìm chuyện!
Kỉ Kiến Thận thở dài: “Đa tạ mẫu phi quan tâm, nhưng trẫm đã thông cáo thiên hạ, trừ Hoàng hậu ra, cả đời này không nạp phi.”
Vũ Vương phi quét mắt sang Tuyền Cơ: “Hậu cung Hoàng thượng chỉ có một mình Hoàng hậu, vốn là không hợp quy củ. Chỉ cần trước tiên Hoàng hậu dâng sớ thỉnh Hoàng thượng nạp phi. Thiên hạ có ai dám nói Hoàng thượng nửa câu.”
Lời vừa nói ra, chuyện thứ nhất chính là Kỉ Kiến Thận xoay người xem xét sắc mặt Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ dùng ánh mắt nhìn quái thú nhìn thoáng qua Vũ Vương phi, một tay phất phất tạm biệt Kỉ Kiến Thận, xoay người rời đi nhanh chóng.
Kỉ Kiến Thận sợ chọc nàng phát hỏa càng lớn, càng sợ sẽ làm tổn thương đến nàng, chỉ nhìn giương mắt nhìn nàng đi càng lúc càng xa.
Vũ Vương phi thấy Tuyền Cơ cứ như vậy mà không quan tâm rời đi, cả giận nói: “Nhìn xem ngươi để cho nàng thành ra cái bộ dáng gì đây?! Một chút quy củ đều chẳng có!”
“Mẫu phi, xem như là vì trẫm. Thỉnh người không cần tiếp tục khó xử Tuyền Cơ. Lúc này chiến sự căng thẳng, trẫm cũng chẳng có lòng dạ nào xử lý cái sự tình này.” Kỉ Kiến Thận nói xong, hành lễ cáo từ.
Còn lại một mình Vũ Vương phi, nhìn đại sảnh trống rỗng, giận giữ: “Bản cung dưỡng ra một đứa con thật là tốt, vì một nữ nhân liền cả ngay thể thống cũng chẳng màng quan tâm!”
Đầy tớ quản sự trốn ở xa xa trong phủ Thái tử, không dám vào lúc này làm cho vị lão chủ mẫu này tức giận.
Nói một cách công bằng, bọn họ đối với hành vi của lão chủ mẫu này cũng là thập phần bất mãn.
Hoàng hậu thật tốt nha! Đối với người ngoài hòa nhã, đối với hạ nhân bọn họ cũng là lời nói nhỏ nhẹ, thưởng phạt phân minh lại càng không đánh chửi. Sau khi nàng làm quản sự ở phủ Thái tử, chẳng những tiền tài bọn họ thu vào không ít, còn thường được nghỉ ngơi, rộng rãi như vậy, đừng nói ở kinh thành, là nói tìm khắp thiên hạ cũng khó thấy.
Hoàng thượng chỉ thích mình Hoàng hậu, có cái gì không ổn? Hoàng hậu chính là Thiên nữ! Có thể có người con dâu tốt như vậy, còn cái gì phải bắt bẻ nữa!
Nhưng mấy lời này chỉ có thể nói ở trong lòng mà thôi, có ai dám đến trước mặt lão chủ mẫu nói ra đâu? Vị Vũ Vương phi này mà nổi giận lên, đem bọn họ đánh chết ngay tại chỗ cũng không biết đi tìm ai để kêu oan a.
Kỉ Kiến Thận trở lại trong cung, việc đầu tiên là hỏi cung nữ, Hoàng hậu có trở về hay không, đáp lại: Đã trở lại, ở trong tẩm cung.
Thở phào một hơi, tuy rằng biết rõ nếu Tuyền Cơ có hành tung gì lạ thường, nhất định sẽ có người bẩm báo lại, nhưng mà chính tai mình nghe được nàng thành thành thật thật quay trở lại tẩm cung nghỉ ngơi, trong lòng vẫn thoải mái ra không ít.
Hỏi lại: Hoàng hậu có hành vi đặc biệt gì không?
Cung nữ nọ nghĩ nghĩ, đáp lại bảo không có, chỉ có phái Lam Tích xuất cung tìm Vạn Tố Hòa, Vạn đại nhân.
Ừm, chuyện tìm người thân nhà mẹ đẻ cũng thực bình thường, nhưng Vạn Tố Hòa cũng chẳng phải người dễ đối phó gì, nếu biết cháu gái mình chịu ủy khuất, không biết sẽ xuất ra cái chiêu ngoan độc gì đây.
Cũng may sau khi đại điển hoàn thành, Hồng Dực và Dịch Thanh Vân rời đi Nhạc quốc, nếu không ba người nhà mẹ đẻ này tụ vào một chỗ, mình mà muốn giải quyết bọn họ thì càng khó khăn dữ dội.
Kỉ Kiến Thận phất tay cho cung nữ kia lui, một đường đi thẳng về tẩm cung, một bên cân nhắc bây giờ phải làm sao dỗ dành rùa con cho thật tốt.
Đi đến trước cửa tẩm cung, Lam Tinh, Lam Tích tiến lên hành lễ, ánh mắt nhìn hắn không chút che giấu oán giận.
Trong lòng Kỉ Kiến Thận cười khổ, nhớ lại cung nữ vừa rồi mình hỏi chuyện, ánh mắt nhìn mình cũng thập phần kỳ quái, e là lòng người trong cung này đều là hướng về Tuyền Cơ rồi.
Trong tẩm cung, Tuyền Cơ đã tắm rửa xong xuôi, thay một thân áo ngủ màu hồng nhạt, ngồi ở trên giường.
Kỉ Kiến Thận đi qua đem nàng ôm vào trong ngực, hít một hơi sâu hương thơm trên người nàng, tâm sự phiền não trong lòng cuối cùng cũng đã bình tâm trở lại, đang muốn nói chuyện, Tuyền Cơ lại mở miệng trước, hơn nữa giọng điệu còn không sợ người chết tại chỗ.
“Ta và cậu đã thương lượng, chiều mai cùng với y xuất phát đến Ninh quốc.”