Mật thám ẩn thân ở Kỉ quốc cần ít nhất nửa tháng mới mang được kết quả về, lần trước Nhạc Nghịch đến Kỉ quốc, cũng từng phân phó mật thám phải tận hết khả năng thu thập tin tức về những thương gia lớn nhất của Kỉ quốc, trong đó Trầm thị là thương buôn giàu có nhất, lại được sự ủng hộ của quan phủ, lẽ tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu.
Có điều do người sáng lập ra Trầm thị - Trầm Hạo Vân từng được võ lâm công nhận là đệ nhất cao thủ, hiệu buôn Trầm thị bên cạnh việc kinh doanh, còn tồn tại nhiều mối quan hệ không rõ ràng với giới võ lâm, thậm chí dưới trướng còn có tổ chức sát thủ ám vệ, cao thủ bên trong nhiều như mây, Trầm Hạo Vân và Trầm Kiếm rất ít khi lộ diện công khai, hành tung thần bí, cơ cấu tổ chức của thương hào Trầm thị nghiêm mật, muốn tra xét rõ ràng chi tiết không phải dễ.
Nhạc Nghịch vốn không mấy để ý đến việc buôn bán, nhưng bởi vì sau khi thâm nhập vào Kỉ quốc phát hiện thấy thành thị phồn hoa, dân chúng giàu có, trình độ vượt xa khỏi tưởng tượng của bản thân, lại nghĩ tới lần trước ở Vân Xuyên từng chứng kiến sự lợi hại của hiệu buôn Trầm thị trong đàm phán việc làm ăn, mới chú ý đến ông chủ của hiệu buôn này.
Có điều cũng may là như vậy, nếu hắn sớm chú ý đến Trầm thị, hoặc là lúc trước việc Kỉ Kiến Thận và Thừa Thiên đế công khai nhận thân không được đè nén bớt, chỉ sợ lúc này hắn đã đoán ra Đại lão bản của Trầm thị kỳ thật chính là Kỉ Kiến Thận, vậy thì tình cảnh của Tuyền Cơ bây giờ, sẽ càng thêm nguy hiểm.
Từ buổi trưa là Tuyền Cơ đã trực tiếp lăn ra ngủ rồi, Nhạc Nghịch biết thói quen sinh hoạt của nàng, hơn nữa trong đoàn xe có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên nhất thời hắn cũng không để tâm tới nàng.
Lúc hoàng hôn, đoàn xe đến được một thành trấn theo thời gian định sẵn, quan viên địa phương đã sớm an bài thỏa đáng, đặc biệt trưng dụng trang viên của một thương gia giàu có trong thành làm hành cung tạm thời của Hoàng đế. Phù Dương phái người kiểm tra đi kiểm tra lại trang viên từ trong ra ngoài một cách cẩn thận, lại đuổi hết những người đang đợi phục vụ trong trang, để bảo đảm an toàn.
Nhạc Nghịch dẫn theo các đại thần vào trong trang tạm trú, năm nghìn binh sĩ thì đành hạ trại ở bên cạnh trang viên, nghỉ ngơi một đêm hôm sau sẽ lại xuất phát.
Nơi này cách núi Xích Thánh không xa, sáng sớm mai xuất phát, khoảng giữa trưa có thể tới nơi. Núi Xích Thánh được rừng rậm bao phủ, đàn tế trên đỉnh núi bị bỏ hoang đã nhiều năm, bởi do dân chúng vào núi hay bị lạc đường thậm chí là mất tích, cho nên bóng người lai vãng trong núi ngày càng thưa thớt. Người do Phù Dương phái đi cùng những thuộc hạ được điều động vào núi hai ngày trước bàn bạc với nhau, trước tiên sẽ chuẩn bị cho nghi thức tế bái đã.
Tuyền Cơ bị Dung ma ma đánh thức. Nghe nói là đến trang viên ở tạm, lập tức an tâm không ít. Nàng ở phòng tiếp giáp với Nhạc Nghịch trong cùng một viện. Tuy rằng vẫn phải sống dưới ánh mắt dò xét của Nhạc Nghịch, nhưng tốt xấu gì cũng không phải ở cùng phòng, như thế đã tốt hơn rất nhiều so với tình huống mà nàng dự đoán lúc trước rồi.
Bữa tối phi thường phong phú, Tuyền Cơ hết sức chuyên chú ăn cơm, nỗ lực xem Nhạc Nghịch đang ngồi cùng bàn như người tàng hình.
Ăn nhiều mới có sức chạy trốn, ở trong hoàng cung tai mắt khắp nơi, cung cấm trùng trùng điệp điệp. Muốn cứu người rất khó, nếu Đại ma vương tới cứu nàng, nhất định là nhân cơ hội rời khỏi cung khó có được này!
Ánh mắt Nhạc Nghịch nhìn về phía nàng, càng ngày càng quỷ dị. Bỗng nhiên mở miệng: “Đồ ăn ngon lắm sao?”
Tuyền Cơ gật đầu, vịn vào chuyện miệng nhồi đầy thức ăn này nọ, vừa lúc không thể mở miệng trả lời.
“Trẫm đã rất nhiều năm không cảm nhận được hương vị là như thế nào rồi.”
Tuyền Cơ chớp mắt, thầm nghĩ: Làm Hoàng đế mệt mỏi như vậy sao? Đều ăn mà không biết mùi vị?! Nhất định phải bắt Đại ma vương chú ý, nếu ngay cả hương vị thức ăn cũng không thưởng thức được, vậy là uổng phí biết bao nhiêu lạc thú của đời người rồi còn gì.
“Năm năm trước, đích thân mẫu hậu trẫm đã tự tay mời trẫm một ly trà độc, trẫm biết rõ có điều gian trá nhưng không thể không uống. Ngậm trà ở trong miệng cho đến tận khi cáo từ mẫu hậu đi đến nơi khác mới dám nhổ ra. Từ đó về sau, rốt cuộc ăn món nào cũng không cảm nhận được hương vị gì cả.”
Tuyền Cơ một ngụm cơm bị nghẹn trong họng, đặt bát xuống ho khù khụ. Cái tên dở hơi này, lúc đang ăn sao có thể chọn đề tài khủng bố như vậy để nói chứ?
Dung ma ma hầu hạ ở một bên vội vàng tiến lên giúp nàng thuận khí lại mang nước sạch với khăn tay cho nàng.
Tuyền Cơ chậm rãi xử lí xong, nhìn Nhạc Nghịch nói: “Đều là chuyện quá khứ, cứ nhớ đến hoài cũng chẳng thể thay đổi gì, miệng nếu không cảm nhận được hương vị, thì còn mũi để ngửi chứ, vừa ngửi, vừa nhớ lại và tưởng tượng vị của món ăn trong miệng nên là như thế nào thử xem? Ai… đáng tiếc ngươi là Hoàng đế. Bằng không, lão bà của ngươi đã có phúc rồi.”
Nhạc Nghịch kỳ quái nói: “Trẫm có phải Hoàng đế hay không thì liên quan gì đến việc thê tử của trẫm có phúc hay không chứ?”
Tuyền Cơ cười hì hì nói: “Nếu ngươi không phải Hoàng đế, chỉ là một người bình thường, vậy lão bà của ngươi cho dù nấu ăn không ngon ngươi cũng không nhận ra được, càng không thể trách móc, không cần phải lo lắng chẳng may làm ra món gì không hợp khẩu vị của ngươi sẽ bị trách cứ và ghét bỏ, chẳng phải là có phúc sao? Uhm, hiện tại làm ngự trù của ngươi thật có phúc.”
Nhạc Nghịch sau khi chia sẻ một chút, cơn ác mộng kiềm nén trong lòng đã lâu tới miệng của nữ nhân này, dường như cũng trở nên chẳng nghiêm trọng mấy.
Song quả thật, từ khi vị giác không cảm nhận được hương vị nữa, khứu giác lại trở nên càng ngày càng linh mẫn, vậy coi như là bồi thường đi. Đối với người nào quen rồi, thậm chí có thể qua mùi hương mà nhận ra được, tỷ như nữ nhân lại đang cúi đầu chuyên chú ăn cơm trước mắt này.
Vươn đũa gắp một miếng thịt dê đưa đến bên miệng, mũi ngửi thấy hương thịt đậm đà, nhai hai cái, cảm giác thịt được hầm rất mềm, hương thịt còn vương trong mũi, dường như miếng thịt đáng ra khi ăn sẽ không nếm thấy vị kia, cũng đã trở nên có tư vị, là mỹ vị được trộn lẫn những gia vị như hạt tiêu, hồi hoa vân vân trong trí nhớ.
Lại gắp một miếng đông qua, lần này chẳng những có hương thơm dìu dịu của đông qua, còn có vị tươi mới của thịt sò, hẳn là đầu bếp đã ninh hải sản để lấy nước dùng, cho vào miệng ăn liền tan ra, hỗn hợp thịt và đông qua lẫn nước dùng trôi xuống cổ họng, Nhạc Nghịch phảng phất nhận ra tư vị thơm ngon đã lâu không được nếm.
Ăn chút cơm, Nhạc Nghịch hiếm khi ăn ngon miệng, so với trước kia ăn nhiều hơn gấp đôi, trên bàn hơn mười loại món ăn, hầu như món nào cũng nếm qua một lần thậm chí có món còn gắp mấy lần, Vương công công, Lí công công và Dung ma ma đứng cạnh hầu hạ thấy vậy mà giật mình không thôi, đối với Tuyền Cơ càng thật lòng khâm phục.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy, vị Hoàng hậu này đã tìm đúng rồi.
Thời điểm cơm ăn gần xong, ngoài cửa sổ ánh chớp chợt lóe, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm nổi lên, một trận gió lạnh thổi qua, mưa to rào rào đổ xuống.
Nhạc Nghịch nhíu mày, mưa to như vậy, nếu ngày mai còn chưa ngớt, hoặc phá hỏng đường đi, vậy thì sẽ cực kỳ phiền toái.
Đúng lúc này Phù Dương cầu kiến, Tuyền Cơ nhân cơ hội định chuồn trở về phòng, lại bị Nhạc Nghịch phất tay ngăn cản, đành phải không cam nguyện mà ngồi nguyên tại chỗ.
Phù Dương tiến vào hành lễ với hai người, xong đứng dậy nói: “Hoàng thượng, vi thần vừa mới hỏi qua quan viên bản địa, họ đều nói trận mưa này tới nhanh mà cũng mau tạnh, hẳn sẽ không gây trở ngại, mong Hoàng thượng yên tâm.”
Tuyền Cơ nghe xong rất buồn bực, vốn tưởng ông trời tạo điều kiện, khiến cho lộ trình của bọn họ phải trì hoãn thêm vài ngày, thêm chút cơ hội cho người tới cứu nàng, không nghĩ tới trận mưa này chỉ là mưa rào sấm chớp, chẳng được tác dụng gì cả.
Lại nghe Phù Dương bẩm báo một thôi một hồi về lịch trình ngày mai, trong lòng thầm nghĩ: Tên đại biến thái này bên người cũng có người năng lực được phết, lão bản chưa mở miệng đã biết lão bản muốn hỏi gì, mọi chuyện đều lo lắng chu đáo toàn diện, còn biết tùy cơ ứng biến, đúng là không thể xem thường tên biến thái này được.
Tuyền Cơ âm thầm đánh giá Phù Dương, tuổi chắc tầm ngoài ba mươi, cả người thoạt nhìn giống như một cây sào lại tháo vát vững vàng, khung xương thô to, thanh âm vang dội, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, là bộ dáng điển hình của một cao thủ, bản thân muốn trốn chạy, tốt nhất phải tránh xa người này một chút, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.