Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 166: Mua bán người

Cùng thời gian, khác địa điểm, hai người khác đang bàn bạc kế hoạch cứu Tuyền Cơ, chính xác hơn mà nói, là thảo luận chuyện làm ăn mua bán người.

“Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng. Ông chủ Trầm, theo như bổn tọa biết, thủ hạ của ngươi mai phục ở Nhạc quốc không ít, tại sao lại muốn tìm Giáo ta hỗ trợ cứu người? Không cần bổn tọa nhắc nhở, ngươi cũng biết muốn Giáo ta ra tay giá cũng không thấp đâu.” Giờ phút này Nhạc Linh đã biến thành một dân nữ mặc một thân áo vải, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã tẩy đi dấu vết dịch dung ban đầu, so với lúc ở trong cung càng xinh đẹp chói mắt người.

Nhưng mà nữ tử xinh đẹp như vậy, ngồi ở trong phòng lại tràn đầy uy thế, không hề thua kém một tướng quân máu lạnh chinh chiến sa trường.

Kỉ Kiến Thận mang mặt nạ chiêu bài Trầm Kiếm, cười nho nhã dịu dàng: “Trầm thị mai phục những người này đã hao phí nhiều năm tinh lực, cũng không muốn toàn bộ bại lộ ra ánh sáng trong một trận chiến, Quỷ Công giáo ở Nhạc quốc thế lực khổng lồ, xưng bá nhiều thập kỷ, núi Xích Thánh kia lại là tổng đàn của quý giáo trước đây, cần phải ra tay, đương nhiên về điểm này thuận lợi hơn nhiều so với người của Trầm thị.”

Ánh nhìn sắc bén chợt lóe lên trong mắt Nhạc Linh, nói: “Ngươi biết rất rõ về nội tình của Quỷ Công giáo. Chuyện núi Xích Thánh vốn là ngọn nguồn của Quỷ Công giáo, trên đời này biết được chỉ có ít ỏi vài người.”

Kỉ Kiến Thận cười nói: “Tại hạ trùng hợp lại có quan hệ với hậu duệ của Thánh quân.”

Nhạc Linh trừng mắt nói: “Họ Xích có quan hệ gì với ngươi?”

“Việc này không có quan hệ với giao dịch của chúng ta.” Kỉ Kiến Thận lẩn tránh không trả lời.


Nhạc Linh lạnh nhạt nói: “Bổn tọa cũng có thể không nhận giao dịch của ngươi.” 

“Không sao, không được thì tại hạ đành phải mang thủ hạ cùng Dịch Thanh Vân kiên quyết đi cứu người. Nghe nói trong quân đội của Nhạc Nghịch sử dụng trận thế mưa tên bắn liên tục uy lực kinh người. Khinh công của Dịch Thanh Vân không tệ, được dịp để cho hắn đánh trận đầu. Dù sao người phải cứu chính là muội muội ruột thịt mà hắn thương yêu nhất, hắn chắc chắn sẽ liều mạng hết mình.”

Nhạc Linh chớp mắt nói: “Nói điều kiện mà ngươi có thể cho bổn tọa!”

Tên gian thương vô liêm sỉ này vậy mà lại dùng chính sự an nguy của anh rể mình để uy hiếp nàng, mà nàng lại thật sự để ý! Nếu đối phương đã có sự chuẩn bị mà đến, mình giả vờ tiếp cũng không có ý nghĩa. Nếu mình kiên quyết không nhận vụ làm ăn này, sự sắp xếp của hắn rất có khả năng sẽ trở thành sự thật.

Ngốc tử Dịch Thanh Vân kia rất nặng tình cảm, cứu muội muội của mình chắc chắn sẽ xông vào trận địa đầu tiên.

“Sau khi việc thành, Dịch Thanh Vân chính là người của giáo chủ, tại hạ còn có biện pháp có thể khôi phục trí nhớ của hắn.” Kỉ Kiến Thận nói ra dự tính trong lòng.

Nhạc Linh nghĩ nghĩ. Nói như đinh đóng cột: “Bổn tọa còn muốn mười vạn lượng hoàng kim.”


“Giáo chủ có phải đã ra giá hơi cao một chút không?” Mười vạn lượng hòang kim, chỉ thua kém một quý thuế má ở Kỉ quốc.

“Lần này bổn tọa sẽ phải đối phó chính là vua của một nước cộng thêm năm nghìn quân tinh nhuệ, thương vong tổn thất của giáo ta khó có thể tính được, sinh mệnh của rất nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không đáng với cái giá này sao?”

Kỉ Kiến Thận nói: “Tại hạ cho rằng đây chính là cơ hội tốt để giáo chủ giải quyết phiền phức.”

Nhạc Linh lạnh lùng nhìn hắn nói: “Xem ra ông chủ Trầm biết rất nhiều chuyện của bổn tọa.”

Kỉ Kiến Thận cười vô tội, nếu không phải hôm đó ở Ninh quốc nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân, hắn cũng sẽ không nhiều chuyện đi thăm dò lai lịch của hồng y (trang phục đỏ) nữ tử mà Dịch Thanh Vân quên lãng.

Vốn chỉ dự định nắm nhược điểm đối phó với Dịch Thanh Vân, không ngờ sau khi điều tra lại phát hiện hồng y nữ tử kia chính là xích y (trang phục đỏ) Tu La Hồng Dực tân giáo chủ của Quỷ Công giáo.

Quỷ Công giáo cùng gia tộc Thánh quân có quan hệ rất mật thiết, nhưng mà nhiều năm trước bởi vì có chút nguyên nhân mà đường ai nấy đi.


Giáo chủ Quỷ Công giáo đời đời tương truyền, nắm giữ trong tay không ít bí mật của gia tộc Thánh quân. Bản thân lại có thế lực khổng lồ tại Nhạc quốc. Thu phục được Quỷ Công giáo cực kỳ quan trọng đối với nghiệp lớn nhất thống thiên hạ của Xích gia, không ngờ qua mối quan hệ của Dịch Thanh Vân, thế nhưng lại dễ dàng tiếp cận được với giáo chủ.

Mỗi lần nghĩ đến sự trùng hợp này, Kỉ Kiến Thận không thể không cảm thán, có lẽ Tuyền Cơ chính là Thiên nữ trời phái xuống để phụ trợ cho hắn.

Nhìn Nhạc Linh, phải nói là Hồng Dực sắc mặt càng ngày càng khó coi, Kỉ Kiến Thận cười nói: “Xin giáo chủ yên tâm, sau này ta và ngươi đã là thân thích, việc làm ăn của Trầm thị ở Nhạc quốc đương nhiên không thiếu phần của giáo chủ. So với món lợi ngắn trước mắt thì ánh mắt nên nhìn xa một chút.”

“Thân thích. Dịch Thanh Vân chẳng phải là thân thích của ngươi sao?” Ý là, thân thích của ngươi trước tiên không thể nói có lợi hay không, mà là ngày nào đó bị bán còn không biết.

“Đúng vậy, Dịch Thanh Vân là anh vợ của tại hạ, cho nên tại hạ có trách nhiệm thay hắn tìm lương duyên.” Lời này nói ra rất thành khẩn, Hồng Dực biết rõ là nịnh hót, cũng không thể không vui vẻ.

Nhưng mà, sau này Dịch Thanh Vân ở trong tình huống bi thảm bị thê tử quản giáo nghiêm ngặt, đã rõ ràng chứng mình được là nếu như Đại ma vương có thiện ý đối với Dịch Thanh Vân, thì heo mẹ có thể leo vách núi cũng không còn là chuyện lạ nữa rồi.

Hai người đạt thành giao dịch mua bán người, Kỉ Kiến Thận mới nói đến phần cần Quỷ Công giáo phối hợp trong kế hoạch cứu viện, Hồng Dực càng nghe càng kinh sợ, âm thầm may mắn ít nhất trước mắt người này xem như là bạn không phải kẻ địch của mình, nếu không, phải đối phó với cường địch (kẻ địch mạnh) có suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, thật sự không phải là chuyện vui vẻ gì. Trong lòng càng tăng thêm sự nghi ngờ về thân phật thật sự của hắn.

Sau khi tiễn Hồng Dực, Kỉ Kiến Thận trở về phòng xem mật báo cấp dưới đưa tới, bao gồm một ít sự kiện quan trọng gần đây ở bên kia Kỉ quốc.

Phần của Trầm thị là do Trương mẫu đích thân viết, trong lúc Tuyền Cơ không có mặt, toàn bộ Trầm thị vẫn hoạt động bình thường, quả thật đã làm được đúng như lời nói của Tuyền Cơ, cho dù đại lão bản không có mặt, vẫn có thể hoạt động bình thường.


Tuyền Cơ vẫn nỗ lực dù cố ý hay vô tình, nói là vì thuận tiện cho việc chuyển giao Trầm thị sau này, nhưng Kỉ Kiến Thận biết, nàng tránh để quan hệ hai người dính dáng nhiều đến vấn đề ích lợi, nàng hy vọng trong lúc hai người ở chung càng thêm đơn thuần, chứ không phải lúc ở cùng với nhau chủ đề luôn liên quan đến công việc, càng không hy vọng một ngày nào đó vì việc này mà làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai người.

Tuy rằng Tuyền Cơ vẫn luôn cường điệu mình là nữ nhân ham ăn biếng làm, nhưng trên thực tế, nàng là nữ nhân có bản lĩnh và chủ kiến nhất mà hắn đã từng gặp qua. Nữ nhân khác ỷ lại vào hắn là bởi vì tướng mạo và quyền thế của hắn, còn nàng là bởi vì nàng tin tưởng vào hắn.

Con rùa nhỏ đặc biệt này, không biết hiện tại nàng như thế nào rồi?

Ngày mốt, nàng sẽ theo Nhạc Nghịch xuất cung đến núi Xích Thánh, tính toán ngày thì nhiều nhất là bốn ngày, mình đã có thể ôm nàng trong ngực mà trừng phạt thật tốt, nữ nhân không muốn sống này, vì cứu Viễn Nhi mà lại nhảy sườn dốc, nàng có biết hay không lúc hắn nghe việc đó, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu ước muốn bắt nàng lại hung hăng đánh một trận!

Nhưng mà đến lúc thật sự đã cứu nàng về rồi, chắc là mình làm sao cũng không ra tay được, có lẽ bắt nàng lên giường giáo huấn thật tốt còn được... Vẫn là biện pháp này tốt hơn! 

Hồng Dực mãi cho đến khi rời đi cũng không hỏi đến người nam nhân chắc chắn phải ở gần đây, vì không muốn cho Trầm Kiếm nhiều lợi thế, hơn nữa cũng bởi vì sợ hãi tình cảm.

Nàng chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với ánh mắt xa lạ của Dịch Thanh Vân, vẫn chưa chuẩn bị tốt xem mình nên lấy loại biểu cảm gì để đến đối mặt với hắn.

Cho nên sau khi ra khỏi phòng của Kỉ Kiến Thận, liếc mắt một cái thấy người kia đang đi đến từ đối diện, Hồng Dực mất đi khả năng hoạt động bình thường ngay tại chỗ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người kia đến trước mặt nàng, lộ ra một nụ cười tươi đặc biệt kiểu hoa hoa công tử, mang theo vài phần nghi ngờ tăng thêm mị hoặc nói với nàng: “Cô nương, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”