Nghe được quyết định của Nhạc Nghịch, phản ứng đầu tiên của Tuyền Cơ chính là khiếp sợ, tiếp theo là cảm thấy hư vinh, sau đó chính là… thảm rồi. Để Đại ma vương biết nhất định sẽ đem nàng chỉnh đốn hết lần này đến lần khác cho xem, hu hu hu!
Công bằng mà nói, đối với việc Nhạc Nghịch nhìn người sáng suốt, có thể ‘xuyên qua hiện tượng mà nhìn thấy được bản chất’, Tuyền Cơ cảm động sâu sắc, tốt xấu gì thì đối với dung nhan hiện tại của nàng mà vẫn có thể bằng lòng cưới nàng làm Hậu thì chỉ điểm tư tưởng này thôi cũng đã tiên tiến hơn nhiều so với Đại ma vương rồi.
Đại ma vương lúc bắt đầu chú ý đến nàng, bởi vì nhân tố sắc đẹp cũng chiếm phần lớn.
Nhưng mà, căn bản Tuyền Cơ không thích Nhạc Nghịch, kể từ lúc hắn giết chết hai tên ám vệ, lại đánh trọng thương Kỉ Tư Viễn, thì đã bị ghi tên vào sổ đen của Tuyền Cơ rồi. Lại nói, hắn đột nhiên mở miệng nói muốn lấy nàng làm Hậu, động cơ đằng sau cũng rất khả nghi!
Việc này cũng không là trọng điểm!
Trọng điểm là nếu như Nhạc Nghịch nói nghiêm túc, mà trước khi tin tức này truyền ra ngoài, Đại ma vương còn chưa đến cứu nàng thì gặp rắc rối to rồi! Tuyền Cơ đã có thể tưởng tượng được, bộ dạng khủng bố của Đại ma vương khi ghen tuông nổi lên, cái vỏ của mình cho dù có cứng đến mấy thì cũng sẽ bị đào ra mà ăn tươi nuốt sống mất thôi!
“Tại sao ngươi muốn phong ta làm Hoàng hậu?” Tuyền Cơ chỉnh đốn lại suy nghĩ một chút. Quyết định bắt đầu giải quyết vấn đề này từ nguồn gốc, đem cái quyết định vớ vẩn của Nhạc Nghịch bóp chết ngay từ trong nôi.
Nhạc Nghịch cười quỷ dị, căn bản không tiếp chiêu, chẳng nói một lời, xoay người quay trở về giường của mình, nằm xuống là ngủ.
Lần này đến phiên Tuyền Cơ mất ngủ, có nên tiếp tục truy hỏi không? Quá nửa khả năng là sẽ hỏi không được lại còn bị bóp cổ đạp cho hai cái, còn nếu không hỏi? Lại phải hốt hoảng lo sợ suốt.
Nàng nhìn trân trân phía Nhạc Nghịch cho đến khi nghe được tiếng ngáy đều đều truyền đến, cắn răng thầm nhủ: Hừ! Ngươi muốn lấy xấu nữ, ngươi đã không ngại mất mặt, không lẽ ta sợ ngươi sao, chuyện tình có lớn bằng trời đi nữa thì cứ để cho Đại ma vương gánh vác là được rồi. Ngủ!
Một đêm này, Nhạc Nghịch lại là một đêm ngủ ngon, còn Tuyền Cơ là một đêm ác mộng triền miên. Khi thì Đại ma vương âm u nhìn chằm chằm nàng, khi thì cảnh tượng Nhạc Nghịch đả thương người ngày đó, ngủ so với không ngủ còn mệt hơn.
Ngày hôm sau ở trên xe ngựa, Tuyền Cơ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, bất chấp Nhạc Nghịch ở ngay trước mặt. Xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào ghế, ngủ say như heo.
Khi Nhạc Nghịch ngẫu nhiên ngẩng đầu thì cái thấy được chính là cái mặt xấu xí trương ra mê man ngủ của Tuyền Cơ. Không biết vì sao, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đời này hắn nhìn thấy người chết rất nhiều, nhưng nhìn người còn sống ngủ thì rất hiếm khi. Hắn không ngủ cùng thê thiếp của mình đến bình minh, luôn luôn là sau khi trút bỏ được dục vọng thì cho người mang các nàng đi. Sau khi hắn đăng cơ, càng không ai dám bén mảng ở trước mặt hắn. Dám ngủ ngon lành, tội đại bất kính như vậy chỉ xảy ra có một lần, người đó lập tức vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Nhưng là nhìn xấu nữ gần bên cạnh mình ngủ, Nhạc Nghịch không cảm thấy một chút mạo phạm, lại càng không thấy phiền chán, ngược lại phát sinh một loại cảm giác an tâm. Nhớ đến mấy đêm qua ngủ một chỗ cùng nàng, vậy mà hắn ngủ rất ngon, những trận giết chóc đẫm máu khắc sâu trong trí nhớ đã không còn quấy nhiễu trong mộng của hắn nữa. Đã bao lâu rồi hắn không có được giấc ngủ yên bình như vậy.
Nếu là bởi vì xấu nữ này thì hắn càng phải giữ lấy nàng để ở bên cạnh.
Bên ngoài xe truyền đến một hồi tiếng xôn xao, Nhạc Nghịch thu hồi tầm mắt. Xốc lên màn xe hướng ra phía ngoài nhìn, một tên giáo quan từ trong đội ngũ phía trước chạy tới, vọt tới bên hông xe bẩm báo: “Hoàng thượng, thám tử phía trước mật báo xuất hiện rất nhiều quân đội tập kết. Hướng về phía quân ta mà tiến.”
Nhạc Nghịch nói: “Đã do thám biết là quân đội của châu quận nào chưa? Nhân số đại khái khoảng bao nhiêu?”
Viên giáo quan trả lời: “Xem phục sức và cờ thì hình như là Hoa Châu quân, đại khái có gần vạn quân.”
Sắc mặt Nhạc Nghịch hơi biến sắc, nếu thật là Hoa Châu quân, bọn họ sao không tiến về Kinh thành mà lại hướng về phía mình. Khả năng duy nhất chính là Hoa Châu quân tạo phản!
Rạng sáng hôm nay trời chưa tỏ thì Kiều Thương đã nhanh chóng cầm lệnh bài của hắn xuất phát, Hoa Châu quân cách nơi này quá gần, hẳn một canh giờ trước Kiều Thương đã đến chỗ Hoa Châu quân… Nhạc Nghịch cân nhắc các loại khả năng. Cuối cùng quyết định toàn đội nhanh chóng di chuyển đến chỗ sơn cốc vùng phụ cần chuẩn bị ứng phó với đại quân đang tiến công.
Binh lực Hoa Châu chiếm 1 phần 8 binh lực của Nhạc quốc. Đại khái có khoảng 10 vạn, Nhạc quốc chinh chiến liên miên. Tuy là trước mắt chỉ giao chiến với Miến quốc ở Tây Nam, nhưng phòng thủ ở biên cảnh của Thành quốc và Kỉ quốc cũng tiêu hao một lượng lớn binh lực, trước mắt binh lực có thể điều động trong nước vô cùng hạn chế, Hoa Châu nếu như lần này điều động gần vạn nhân mã, vậy thì có thể nói là xuất động toàn bộ rồi.
Nhạc Nghịch quả là người quen sóng to gió lớn, dưới tình huống phát sinh bất trắc, hắn vẫn trấn định như thường, dẫn dắt năm trăm quân lính rút về trú ẩn gần sơn cốc.
Sơn cốc này là do năm ngoái Nhạc Nghịch dẫn quân xuất chinh vô tình phát hiện ra, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, chỉ cần tử thủ tại mấy lối vào cốc, kẻ địch muốn tiến vào ít nhất phải mất ước chừng ba đến năm ngày.
Lúc Tuyền Cơ bị Nhạc Nghịch lay tỉnh túm xuống xe, mới chậm chạp phát hiện tình huống không ổn, nghe xong báo cáo của quan tướng với Nhạc Nghịch thì phát rầu vì sao mình lại đụng phải sao chổi.
Hoàng đế người ta trên đường về tiền hô hậu ủng, uy phong lẫm liệt, Nhạc Nghịch thì sao? Trong Kinh thành thì có kẻ tạo phản, trên đường trở về nhà mình thì bị quân đội nhà mình bao vây tiêu diệt, đây là cái gì với cái gì đây! Hắn làm người thất bại là chuyện của hắn, vì sao lại kéo theo nàng xuống nước?
Nhạc Nghịch phân phó xong tuyến phòng thủ cho thuộc hạ, nhìn lướt qua bên phía Tuyền Cơ, đột nhiên gọi tới bốn binh sĩ, ra lệnh: “Một bước cũng không được rời khỏi nữ nhân này, nàng là Hoàng hậu của trẫm, khi cần thiết thì cho dù có giết nàng cũng không được để nàng rơi vào tay kẻ địch!”
Bốn tên binh sĩ trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu vì sao Hoàng thượng anh vũ Hậu cung giai nhân vô số lại tìm một xấu nữ nửa đường nhảy ra làm Hoàng hậu. Nhưng vấn đề này bọn họ không có quyền nhiều chuyện, từng người đều cố kìm nén khiếp sợ trong lòng, đồng thanh nhận mệnh.
Về phần vì sao Hoàng thượng nói nếu giữ không được thì có thể giết chết xấu nữ này thì rất dễ lý giải. Tuy rằng có bắt được xấu nữ này, cũng sẽ chẳng có ai nguyện ý hy sinh cái tôi mà làm chuyện ô nhục nàng, nhưng là giữ thể diện Hoàng gia, đương nhiên là gây dựng hình ảnh nàng vì nước quên mình so ra vẫn tốt hơn.
Tuyền Cơ nghe xong mệnh lệnh này thì thừa hiểu đây chính là ngầm cảnh cáo nàng, đừng nghĩ đến nhân cơ hội này mà chạy trốn, nếu không chỉ có đường chết!
Vào cái thời điểm như thế này, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tuyền Cơ ngoan ngoãn tùy ý binh sĩ mang nàng sang một bên đứng nhìn.
Hoa Châu quân không để cho bọn hắn có nhiều thời gian để chuẩn bị, một đường đuổi giết bọn họ đến ngoài cốc, tức thì phát động công kích. Một hồi công, phòng ác chiến mất gần một ngày, đối phương bỗng nhiên dừng lại thế tấn công.
Nhạc Nghịch dựa vào võ công cao cường, nhảy đến chỗ cao nhất nhìn ra xa, chỉ thấy vài tên quan quân ở dưới soái kỳ của đối phương dường như đang xảy ra tranh chấp. Có một người quỳ rạp trên mặt đất, xem phục sức cùng quần áo thế nhưng là Kiều Thương!
Lại qua thêm một hồi, mơ hồ hình như Kiều Thương kia đứng lên, kéo ngựa hướng về cửa sơn cốc mà tiến. Khi đã sắp tới gần, Nhạc Nghịch cuối cùng mới nhìn thấy rõ dáng dấp người này, quả nhiên chính là Kiều Thương.
Kiều Thương một đường giục ngựa đến cửa cốc, nhảy xuống quỳ trên mặt đất. Lớn tiếng nói: “Tội thần Kiều Thương cầu kiến Hoàng thượng!”
Nhạc Nghịch vung tay lên, để cho một quan binh dẫn hắn vào cốc.
Kiều Thương đã tới trước mặt Nhạc Nghịch thì không nói một lời liền quỳ xuống dập đầu.
Nhạc Nghịch quát: “Đứng lên!”
Kiều Thương đứng lên, máu tươi và cát trên trán hỗn độn nhìn thật chật vật, sự hối hận hổ thẹn trên mặt không thể che giấu được.
“Ngươi có chuyện gì chưa làm được, bây giờ nói luôn đi!” Nhạc Nghịch vẫn giữ một bộ dạng hoàng gia không ai địch nổi, không vì vạn quân vây khốn, nguy hiểm ở sớm chiều mà giảm đi.
“Tội thần không dám cầu Hoàng thượng tha thứ. Chỉ cầu Hoàng thượng bỏ qua cho các quan viên Hoa Châu quân, bọn họ đều là do bị tội thần lừa dối nên mới xuất binh phạm giá.”
“Ngươi và Kiều Đao trở về kinh, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Nhạc Nghịch trầm giọng hỏi.
Kiều Thương còn một huynh trưởng gọi là Kiều Đao, đều là cận vệ cùng đi với Nhạc Nghịch lẻn vào Kỉ quốc sau đó trở về lại Nhạc quốc. Được phái quay về Kinh thành cùng tam đệ Kiều Kiếm nắm bắt tình hình, tra xét hướng đi của loạn đảng. Không ngờ hai người bị thân tín bán đứng, đều bị Kha Thừa tướng bắt, Kiều Đao bị nhốt ở phủ Thừa tướng, Kiều Thương sợ huynh đệ gặp phải bất trắc, bị ép phải hợp tác với Kha Thừa tướng.
Kha Thừa tướng hứa chỉ cần Kiều Thương lấy được lệnh bài của Nhạc Nghịch, điều động binh lính Hoa Châu quân chặn đường bao vây tiêu trừ Nhạc Nghịch, mặc kệ Nhạc Nghịch chết hay không, vẫn sẽ phóng thích Kiều Đao.
Kiều Thương dựa theo kế hoạch mà làm, sau khi có được lệnh bài của Nhạc Nghịch thì đi về phía quân đội Hoa Châu nói dối rằng có một đám loạn đảng mạo xưng quan quân muốn tiến vào Hoa Châu đánh cướp quan khố, Hoàng thượng đích thân hạ lệnh Hoa Châu quân tiêu diệt phản loạn. Chuyện Nhạc Nghịch xuất tuần vốn là cực kỳ cơ mật. Quan viên Hoa Châu quân kiểm tra lệnh bài chính là thật, lại phát hiện có một nhóm quân đội thân phận không rõ hướng về phía Hoa Châu quân mà đến, lúc này liền nghe lệnh mà phát binh.
Tam đệ Kiều Kiếm am hiểu khinh công, ngày đó may mắn trốn thoát. Nhưng vì muốn cứu huynh trưởng nên lại lẻn vào phủ Thừa tướng, lại phát hiện đại ca Kiều Đao sớm đã tự vẫn ở trong ngục bởi vì không muốn đệ đệ bị áp chế trở thành kẻ phản quốc. Nhưng Kha Thừa tướng đã giấu giếm việc này. Kiều Kiếm bi phẫn, vội vàng suốt đêm chạy đến Hoa Châu quân tìm Kiều Thương báo tin, nhưng khi đến nơi thì đã quá muộn, Hoa Châu quân đã chiến đấu với quân đội của Nhạc Nghịch.
Kiều Kiếm chạy ra khỏi phủ Thừa tướng vốn đã bị thương, vì không ngừng nghỉ chạy gấp đến tận đây xem như cũng đã cạn dầu đèn tắt, dựa vào một chút hơi thở cuối cùng tìm được Kiều Thương nói rõ sự tình thì bỏ mình. Kiều Thương một lúc mất đi hai huynh đệ, lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế này, chỉ cảm thấy sống không bằng chết, không muốn mắc thêm lỗi lầm nào nữa, vì thế tìm tướng quân, đem mọi chuyện nói ra hết từ đầu đến cuối.
Bản tướng cầm quân đi tiêu diệt quân Nhạc Nghịch là con trai độc nhất Châu quan, Ngô Mãn, nghe xong câu chuyện của Kiều Thương thì hoang mang lo sợ, mặc kệ là biết hay không biết, mang binh phạm đến thánh giá là tội có chết cũng không hết tội, cho dù diệt tộc cũng coi như là khách khí rồi. Nhưng việc đã đến nước này, có giết Kiều Thương thì cũng vô dụng.
Thủ hạ hiến kế để Kiều Thương đến trước mặt Hoàng thượng thỉnh tội, xem xét tình hình mà tính tiếp.
Hành động này, người sáng suốt đều nhìn ra được là ẩn chứa sát khí, kết quả tốt nhất là Hoàng thượng chuyện cũ nên bỏ qua, Hoa Châu quân lập tức cung nghênh Hoàng thượng, liên hợp quân của Mặc Châu, Tử Châu đánh về Kinh thành, lấy công chuộc tội.
Kết quả tồi tệ nhất chính là đâm lao thì phải theo lao, dù sao cũng phải chết, dứt khoát giết luôn Hoàng thượng, đầu quân Kha Thừa tướng cầu một con đường sống.
Đương nhiên ai cũng hy vọng kết quả thứ nhất, dù sao ở trong quân Nhạc Nghịch có danh dự rất tôn quý, là Hoàng đế chân chính mà lên ngôi, giang sơn đều cho một đao một thương đánh mà có, tuy rằng bên này có đến vạn quân, trên tay Nhạc Nghịch chỉ có năm trăm binh đi cùng, nhưng có thể diệt được đối phương hay không, chuyện đó không ai nói được.
Hơn nữa võ công Nhạc Nghịch rất cao cường, vạn nhất lần này không thể giết được hắn để hắn chạy thoát. Dù Kha Thừa tướng tạo phản thành công, bọn họ đều phải hàng đêm phòng bị lo sợ có hay không lúc mình đang ngủ say thì đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng Nhạc Nghịch từ trước đến nay tính tình tàn khốc, đa nghi, hôm nay nếu đáp ứng không truy cứu nữa, ngày khác như thế nào thì cũng khó nói.