Sau khi chứng thực Tuyền Cơ đúng là một “Người hữu dụng”, thái độ của kẻ đầu lĩnh đối với nàng tốt hơn hẳn, không còn hở chút là xem nàng như bao gạo mà lôi đến lôi lui nữa.
Bốn người một đường hướng về phía Tây mà đi, đa phần thời gian Tuyền Cơ luôn bảo trì sự trầm mặc, ba kẻ này cơ bản rất xem thường nữ nhi, cho nên chúng không nghĩ cần phải phòng bị Tuyền Cơ.
Hành động giải cứu của Trầm thị vẫn luôn tiến hành, nhưng mà phương thức tiến hành tương đối kiềm chế, theo cách nói của ba tên này thì chính là âm hồn không tan, nhưng lại không xung đột chính diện.
Ngay cả Kỉ Tư Viễn mà ba tên này lại có thể đả thương, cao thủ thường thường của Trầm thị, e là cũng không thể làm gì được bọn họ. Tuyền Cơ tuy rằng nóng lòng muốn chạy trốn nhưng không nghĩ lại để người khác hy sinh oan uổng.
Đối với năng lực của Đại ma vương, nàng rất tin tưởng. Chỉ cần hắn có thể nắm giữ được hành tung của bọn họ, trước sau gì thì nàng cũng sẽ được cứu ra.
Biết người của Trầm thị vẫn luôn ở gần đó đã khiến Tuyền Cơ an tâm không ít, thành thành thật thật an phận làm một con tin, ngoan ngoãn chờ đợi thời cơ thoát thân. Kỉ Kiến Thận trước giờ không đánh trận không nắm chắc, hắn đã an bày như vậy, hiển nhiên là có lo lắng của hắn.
Chuyến đi này mất hết chừng nửa tháng, dựa theo lời bọn họ nói, nàng biết được sắp đến gần biên giới Kỉ quốc, đi thêm một ngày thì sẽ vào đến địa phận của Nhạc quốc.
Suy đoán từ những lần nói chuyện của bọn họ, họ hẳn là người Nhạc quốc, hơn nữa tên đầu lĩnh kia còn có thân phận rất cao quý, loại xưng hô “Chủ thượng” này không phải để người trong giang hồ sử dụng, còn quan viên bình thường cũng sẽ không để cho thuộc hạ gọi như vậy.
Bọn chúng bắt mình theo là để làm gì?
Tuyền Cơ thừa nhận mình là đương gia Trầm thị thì bọn họ kiên trì không tin. Vì thế dứt khoát nhận mình chỉ phụ trách thay Trầm thị tính toán sổ sách, bọn họ ngược lại tin. Thái độ của tên đầu lĩnh này dường như có ý tứ thu phục mình về dưới trướng để sử dụng. Nếu như không được, đại khái lấy nàng ra để đàm phán với Trầm thị thu lấy tiền chuộc và lợi ích khác. Mặc kệ là gì, thì bây giờ nàng cũng không cần lo lắng về tính mạng của mình nữa.
“Ta muốn hỏi người Trầm thị một chút về tình hình của đệ đệ ta.” Tuyền Cơ mắt thấy sắp phải rời khỏi Kỉ quốc, chuyện tiếp xúc với người Trầm thị càng thêm khó khăn.
Tên đầu lĩnh nghiêng đầu liếc nàng rồi nói: “Thân ngươi khó mà bảo toàn, còn quản chuyện đệ đệ ngươi làm cái gì?”
“Ta chỉ muốn biết tình huống của hắn, nếu ngươi sợ, ngươi ra mặt thay ta tiếp xúc với người của Trầm thị là được rồi.” Tuyền Cơ đã chịu đủ ngày nào cũng đều phải sầu lo rồi.
Sắc mặt của hắn liền âm trầm, cho đến khi Tuyền Cơ nghĩ rằng hắn sẽ cự tuyệt thì hắn mới chịu mở miệng: “Viết hết ra tờ giấy này… Đừng hòng làm trò quỷ gì.”
Tuyền Cơ vui mừng không thôi, lấy ra bút chì viết một câu: Tình huống của Tiểu Viễn ra sao?
Tên đầu lĩnh không nói gì, đem giấy vo thành một cục rồi ném ra ngoài cửa sổ khách điếm, sau đó kéo Tuyền Cơ một mạch xuống lầu tính tiền rời khỏi.
Được chừng nửa ngày, khi đang ăn cơm trưa đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử chạy lại chuyển lời: “Có một ca ca muốn đệ giao thư này cho tỷ tỷ!”
Tên đầu lĩnh cười nhạt một tiếng, giật lấy thư trên tay tiểu hài tử, tiểu hài tử vội vàng xoay người bỏ chạy.
Mở thư ra nhìn nhìn một chút, mặt trên chỉ ghi có một câu: Đã tỉnh rồi, không có trở ngại, giữ gìn sức khỏe, chớ lo lắng.
Hắn vất bức thư sang cho Tuyền Cơ, ý cười âm lãnh: “Tiểu tử kia vậy mà mạng lớn.”
Tuyền Cơ vừa nhìn là nhận ra nét bút của Triệu Chính đại ca, nếu hắn nói Tiểu Viễn đã không có gì vậy nhất định là không có gì. Những suy nghĩ vô căn cứ nhiều ngày qua cuối cùng cũng buông lỏng được, bất giác nở nụ cười an tâm.
Gã cầm đầu nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng khẽ động, xấu nữ này cười lên cũng không tới mức xấu xí không chịu được. Nghĩ lại, dọc đường đi có người Trầm thị bám đuôi bọn họ suốt mười mấy ngày nhưng vẫn không dám xuất hiện, hẳn là kiêng kị thực lực của bọn họ. Cũng có thể là đang chờ đợi đại nhân vật nào đó đến chỉ huy tấn công, ba người mình võ công tuy cao nhưng dù sao vẫn là địa bàn Kỉ quốc, hơn nữa thân phận của hắn nếu như bị phát hiện. Chỉ sợ có phải huy động toàn nhân lực Kỉ quốc, bọn họ cũng phải bằng mọi giá giết chết hắn ngay tại nội cảnh.
Suy nghĩ như vậy, hắn không chút do dự phân phó cho hai tên thuộc hạ rút ngắn lộ trình, mau chóng tiến về biên giới.
***
Kinh thành Kỉ quốc, trong Hoàng cung.
“Trương mẫu, bà khuyên Phụ hoàng đi, để cho ông nhanh chóng giải cứu Tuyền Cơ đi, ta chịu đựng được.” Sắc mặt Kỉ Tư Viễn tái nhợt như tờ giấy, vô lực nằm trên giường trong tẩm cung, hơi thở gấp gáp dường như muốn khóc.
Từ lúc hắn tỉnh lại, hầu như mỗi ngày đều lên tiếng thúc giục mấy lần. Hắn hận bản thân muốn chết, chẳng những không đủ năng lực bảo vệ Tuyền Cơ, để nàng rơi vào tay kẻ địch, còn để bản thân bị trọng thương, khiến Phụ hoàng không thể không ở lại trong Kinh thành dùng nội lực giúp hắn chữa thương cứu mạng về, làm trễ nãi cơ hội giải cứu Tuyền Cơ.
Trương mẫu nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, khuyên nhủ: “Thái tử chớ có nói chuyện, phải nghỉ ngơi, thân thể của người sẽ mau chóng khỏe lại, Phụ hoàng người mới yên tâm đi cứu Tuyền Cơ…” Trương mẫu thật ra cũng rất lo lắng, Thái tử hứng chịu một chưởng ngay bụng, kinh mạch quan trọng đều bị thương tổn, ở Kinh thành này chỉ có mỗi Hoàng thượng là tu luyện cùng một loại nội công. Từ lúc Hoàng thượng đăng cơ đến nay, Thái thượng hoàng liền rời Kinh thành đến Khiết quốc, người có thể cứu được Thái tử bây giờ chỉ còn duy nhất Hoàng thượng, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để con trai độc nhất của mình ở lại mà rời kinh?
May mà thám tử quay về báo tin, ba gã thần bí bắt Tuyền Cơ đi tạm thời không làm gì tổn hại đến nàng ấy. Chỉ mong Thái tử và Tuyền Cơ đều bình an vô sự, nếu không bất luận là ai xảy ra chuyện, e là cả đời Hoàng thượng khó có thể thoát khỏi sống trong hận thù.
Kỉ Tư Viễn ở trên giường oán hận: “Nếu Tuyền Cơ lỡ như có chuyện gì…”
“Tuyền Cơ sẽ không có chuyện lỡ như!” Ngay trước cửa điện, Kỉ Kiến Thận thân mang long bào bước vào.
Để tránh lộ tin tức khiến kẻ địch đoán ra được manh mối, thông tin Thái tử Kỉ quốc bị trọng thương liền nghiêm cẩn phong tỏa. Trong phạm vi xung quanh tẩm điện để dưỡng thương, tất cả thái giám, cung nữ, thị vệ đều không được bén mảng tới gần, chỉ có Trương mẫu và vài tên cận vệ của Kỉ Tư Viễn ở bên cạnh hầu hạ.
Kỉ Kiến Thận vừa bước vào vừa vung tay ra ý miễn lễ, đi đến bên giường Kỉ Tư Viễn trầm giọng nói: “Con muốn giải cứu Tuyền Cơ, thì mau chóng dưỡng thương cho tốt, xúc động chỉ gây thêm rắc rối.”
Dứt lời cũng không để con mình nhiều lời, ý bảo Trương mẫu nâng hắn dậy, vận khí thay hắn điều trị nội thương, đả thông kinh mạch bị tổn thương.
Trương mẫu giúp Kỉ Tư Viễn ngồi xuống xong thì lui sang một bên, trộm lau đi nước mắt.
Ngày Tuyền Cơ và Kỉ Tư Viễn bị tập kích, hai ám vệ một chết một trọng thương. Người bị thương kia ráng cắn răng ẩn nhẫn, chứng kiến hết mọi chuyện xảy ra ở trên Hồi Tâm Nhai, đợi sau khi bọn họ rời đi thì cố gắng sử dụng pháo báo nguy, cuối cùng người của Trầm thị mới chạy đến cứu hai người.
Hai ngày sau, ám vệ bị thương tỉnh dậy, y tường thuật lại những gì mình thấy. Mọi người nghe xong nghĩ thấy mà hoảng sợ, trong cuộc đời Kỉ Kiến Thận chỉ có hai người quan trọng nhất nhưng mém chút nữa thì đã bị chết thảm.
Kỉ Kiến Thận có tính nhẫn nại vượt hơn cả người thường nên mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Cùng phân tích tình hình với Trương Kiều Dư, hắn dường như đã đoán ra được kẻ ra tay chính là tên phú thương hắc y thần bí ngày đó gặp qua ở Vân Xuyên. Bọn họ xuống tay với Tuyền Cơ, hẳn người này đã đoán ra được Tuyền Cơ là yêu thiếp Vân Ca, vì thế lâm thời nảy ra ý định. Ba tên bắt cóc này dường như rất có địa vị ở địch quốc. Cũng may là bọn họ không biết thân phận Thái tử của Kỉ Tư Viễn, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Chính vì vậy, Kỉ Kiến Thận vẫn chưa sử dụng lực lượng quân đội của Kỉ quốc, để tránh khiến đối phương đoán ra được bối cảnh chân chính của Trầm thị, tiếp theo đó là mang nguy hiểm trầm trọng hơn đến cho Tuyền Cơ.
Mặt khác, xét thấy ba tên này võ công thâm hậu, đội sát thủ của Trầm thị cũng không thể nắm chắc có thể an toàn cứu được Tuyền Cơ. Nếu tạm thời Tuyền Cơ không bị đe dọa đến tính mạng, Kỉ Kiến Thận phải cân nhắc thật kĩ mới đưa ra quyết định. Bản thân hắn trước ở lại Kinh thành chữa thương cho con trai, ổn định thế cục, Triệu Chính đem người theo dõi tìm hiểu tình hình, bàn bạc kĩ sau đó mới ra tay hành động.
Triệu Chính và ám vệ theo dõi bốn người bọn họ đi vào trong lãnh thổ Nhạc quốc. Phát hiện bọn họ sau khi tiếp xúc với quân đội đóng tại biên cương thì mất đi tung tích, vì thế đành phải đưa tin điều động mật thám ở Nhạc quốc gia tăng điều tra. Mấy ngày sau, thu lại được một tin tức dọa người - kẻ bắt cóc Tuyền Cơ có khả năng là Hoàng đế Nhạc quốc, Nhạc Nghịch!
***
Từng lên xe của hai vị Hoàng đế, nghĩ chắc cả thiên hạ này chỉ có mỗi mình nàng thôi!
Tuyền Cơ nhìn nam tử trước mặt đã tẩy đi dịch dung, thay hoa phục, trong lòng trộm khinh thường: An phận làm Hoàng đế không lo, chạy đến nước người ta phạm pháp, giết người bắt cóc. Chẳng những nhân cách tồi tệ, bề ngoài cũng không đẹp bằng Đại ma vương nhà mình. Hừ!
Suy nghĩ như vậy thật là không công bằng chút nào, Tuyền Cơ lúc này đã hoàn toàn quên hết mấy “chuyện tốt” của Kỉ Kiến Thận lúc ở Ninh quốc đã làm, e là nó còn vượt xa hơn Nhạc Nghịch gấp trăm lần.
Nhạc Nghịch nhíu mày nhìn nàng, nàng ta biết hắn là Hoàng đế Nhạc quốc, ban đầu chỉ hơi giật mình. Một hồi sau lại khôi phục cái bộ dạng “Ta mới lười để ý ngươi”, gan thật sự rất lớn!
Nếu hắn biết được có người cũng là Hoàng đế như hắn nuông chiều Tuyền Cơ như thế nào, phỏng chừng sẽ không bao giờ cảm thấy lạ với hành vi của Tuyền Cơ lúc này.
Cũng là ở trên xe ngựa của Hoàng đế, nếu là Kỉ Kiến Thận, Tuyền Cơ nhất định sẽ được hưởng đãi ngộ của khách quý, thậm chí có khi là do Kỉ Kiến Thận đích thân hầu hạ nàng.
Còn lúc ở trên xe ngựa của Nhạc Nghịch, nàng giống như đồ thừa ngồi yên ở một góc xe, lâu lâu Nhạc Nghịch sẽ đảo mắt, ban tặng nàng cái nhìn đầy hàn sương. Đừng nói đến trà nước điểm tâm khoản đãi. Ngay cả một chỗ ngồi còn không có.
Có phải là mỹ nhân hay không thì sẽ được nhận đãi ngộ khác biệt lớn như vậy! Trong lòng Tuyền Cơ than thở.
Chỉ có điều ngồi một góc thì ngồi một góc vậy. Hy vọng cẩu Hoàng đế không cần phải chú ý đến nàng, xem nhẹ nàng đi, không thì thảm.
Mới tiến vào biên giới Nhạc quốc, có cả quân đội tiến lên nghênh đón, tên đầu lĩnh nhóm bắt cóc vào quân doanh rửa mặt chải đầu một hơi, đi ra thì thay thành bộ dạng Hoàng đế mặt người dạ thú. Xem mấy tên quan quân quỳ xuống hành lễ miệng gọi vạn tuế, Tuyền Cơ quả thật giật mình, đồng thời nghĩ lại thấy cũng sợ không thôi.
May mắn là ngày đó ở quán trà chỉ nói vài chuyện không đâu với Tiểu Viễn, không có gọi tên đầy đủ của hắn, nếu không để cho tên cẩu Hoàng đế này phát hiện thân phận của Tiểu Viễn, thật sự đó mới gọi là họa lớn.
“Xấu nữ, chuyện lúc trước trẫm hỏi ngươi, đáp án của ngươi là gì?” Tiếng nói của Nhạc Nghịch bất thình lình vang lên.
Tuyền Cơ thở dài: “Nếu như dùng ta trao đổi thì có thể lấy được vạn lượng hoàng kim của Trầm thị, ngươi đem ta đi đổi lấy tiền không phải là tốt hơn sao.”
Mấy ngày trước, Nhạc Nghịch từng đề nghị một điều kiện với Tuyền Cơ là làm việc cho hắn, lúc đó Tuyền Cơ đang lo lắng cho an nguy của Kỉ Tư Viễn, căn bản không còn lòng dạ nào để ý.
“Trẫm không thiếu mấy đồng tiền bẩn thỉu này.” Nhạc Nghịch nhíu mày.
Lời này nói ra nghe thật chua xót, mấy năm nay Nhạc quốc liên tục chinh chiến, hao tổn rất lớn, chỉ có quân thần cầm quyền là biết rõ, quốc khố nay gần như trống rỗng.
Hiện giờ thiên hạ bảy nước phân tranh, các quốc gia bốn phía đều không ngừng chiêu nạp hiền tài. Kỉ quốc lấy thương buôn mà phát triển, Trầm thị lại có nhiều nhân tài kiệt xuất, xấu nữ này lại có thể khiến Trầm thị xem trọng. Mà hắn cũng tận mắt trông thấy nàng làm sao có thể không một tiếng động trợ giúp Trầm Kiếm đoạt lấy quyền khai thác quặng thiết ở Vân Xuyên, nhân tài như thế này, xem ra so với vạn lượng hoàng kim càng hấp dẫn hơn nhiều.
“Dựa vào thân phận của trẫm, trẫm có thể đưa ra điều kiện tốt hơn cả Trầm thị!”
Trong lòng Tuyền Cơ thầm khinh thường, nhưng vẫn tìm đại một lý do để nói: “Đệ đệ của ta còn ở tại Trầm thị.”
“Vì danh vì quyền, cha mẹ còn có thể bỏ mặc, huống chi là huynh đệ.” Nhạc Nghịch khinh thường nói.
“Đó là ngươi, ta không làm những chuyện như thế.” Tuyền Cơ phớt lờ hắn.
Quả là không biết thời thế! Nhạc Nghịch duỗi tay ra nắm cổ áo Tuyền Cơ kéo nàng đến trước mặt, gằn giọng: “Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quy thuận trẫm hoặc là chết, tự ngươi chọn!” Dứt lời ném Tuyền Cơ về chỗ cũ.
_________________