Tuyền Cơ nhìn hai người, biểu cảm đồng tình sâu sắc, tiếc nuối nói: “Trương gia gia, ngài đây là khinh thường năng lực của Thái tử nhà ngài sao? Hắn mới chuẩn bị đăng cơ, ngài đã muốn ép hắn phải bán thân để bảo trụ long ỷ, hắn không đến mức nhỏ yếu vô dụng như vậy chứ?”
Từ “Bán thân” như sấm đánh bên tai Trương Kiều Dư, nhất thời nghẹn họng trân trối, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói: “Tuyền Cơ nói chuyện thật độc a!”
Tuyền Cơ cười tủm tỉm nói: “Khách khí khách khí, ta chỉ nói thẳng thôi. Trương gia gia, ta mới không tin ngài vì chuyện lông gà vỏ tỏi ở Hậu cung Thái tử mà sẽ tới tìm ta. Có chuyện gì mong ngài cứ nói ra.”
Trương Kiều Dư cười ha ha nói với Trương mẫu: “Ngươi xem nha đầu này, lúc nó bắt đầu xảo quyệt rồi thì đâu có người bình thường nào có thể đối phó được, ngươi không cần phải lo nghĩ vớ vẩn nữa đâu.”
Tuyền Cơ nghe thấy liền chạy đến, ôm cánh tay Trương mẫu, lấy lòng nói: “Trương mẫu yêu thương ta, nào giống như Trương gia gia ngài, luôn nghĩ cách tính kế ta, đối xử với ta chẳng tốt chút nào, hừ hừ!”
Trương Kiều Dư nói: “Tuyền Cơ nói như vậy khiến lão già này thật đau lòng nha, hôm nay tìm ngươi, chính là để bàn chuyện với ngươi.”
Tuyền Cơ hết nhìn Trương mẫu lại nhìn Trương Kiều Dư, biết đề tài nói chuyện tiếp theo nhất định là rất nghiêm trọng, thở dài nói: “Được rồi, ta biết hắn làm Hoàng đế thì ta liền thảm mà…”
Trương Kiều Dư nghiêm mặt nói: “Thái tử đối với ngươi thế nào, ta nghĩ không cần phải nói nhiều, Thái tử muốn thành thân với ngươi, cả nhà từ trên xuống dưới đều vui vẻ chấp nhận, Thái tử chỉ muốn lấy một mình ngươi, vậy thì cũng không sao cả, chỉ có điều nếu ngươi là người bầu bạn duy nhất của Thái tử, vậy thì không tránh được phải gánh lấy những trách nhiệm tương ứng.”
“Vậy cuối cùng là Trương gia gia muốn ta làm gì?”
“Tiếp nhận Trầm thị, đến trợ giúp bên cạnh Thái tử.”
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn Trương Kiều Dư, bọn họ cũng quá coi trọng nàng rồi. Đây là lần đầu tiên nghe được có người trắng trợn yêu cầu “Hậu cung” tham gia chính sự.
Nàng đã sớm biết trong thiên hạ làm gì có chuyện ăn bánh không trả tiền, mình độc chiếm một anh chàng đẹp trai cực phẩm có thân phận lai lịch lớn như vậy thì nhất định phải trả một cái giá tương đương rồi, chỉ là không nghĩ bọn họ thế nhưng lại muốn nàng sắm một vai diễn như vậy, thẳng thắn mà nói, nàng nghĩ bọn họ sẽ yêu cầu nàng trở thành heo mẹ, khai chi tán diệp nối dõi tông đường cho Đại ma vương cơ…
Tuyền Cơ vẻ mặt đau khổ nói: “Chuyện này… Trương gia gia, với năng lực của ta cũng chỉ có thể quản lý sổ sách làm trợ thủ mà thôi, để cho ta tiếp quản cả Trầm thị thì thật sự là có chút làm khó ta rồi, chuyện trên triều đình ta hiểu biết rất ít, lúc hắn làm việc ta ở bên cạnh hắn không phải là được rồi sao, nhưng mà nói đến chuyện trợ giúp thì cũng quá khoa trương rồi đi!”
Trương Kiều Dương cười nói: “Trước tiên ngươi cứ thử xem sao, nha đầu lười biếng, vừa mới mở miệng là đã chặn hết đường rồi, ngươi cứ cố hết sức thử xem, nếu vẫn không được thì hẵng trở lại làm con rùa của ngươi.”
Tuyền Cơ phát cáu, Đại ma vương đáng giận, đi khắp nơi nói xấu nàng là rùa, việc này mà nhịn được thì còn việc gì không nhịn được cơ chứ, nàng mà thấy hắn thì nhất định sẽ cắn chết hắn!
Trương mẫu vỗ vỗ khuôn mặt Tuyền Cơ: “Lớn như vậy mà vẫn như trẻ con, cái miệng lại có thể trơn tru giảo hoạt như vậy, ngươi không cần phải lo lắng, còn có chúng ta giúp đỡ ngươi mà, hơn nữa ngươi đâu phải không biết Trầm thị đông anh tài, nếu quả thực làm ngươi mệt, Thái tử điện hạ cũng không nỡ mà.”
Tuyền Cơ thấy cả Trương mẫu cũng nói như vậy, biết chống đối vô ích, chỉ có thể chấp nhận.
Lúc đầu còn muốn cò kè một chút với Đại ma vương, hoặc là làm phụ nữ của hắn hoặc là làm thuộc hạ của hắn, giờ thì bị hắn lừa được đến tay rồi, thì cả hai đều phải làm, thật là một chuyện làm ăn lỗ vốn.
Trương Kiều Dư nhìn Tuyền Cơ nói: “Có một số việc, Thái tử điện hạ làm, nhưng không muốn nói cho ngươi biết. Nay lão già ta nhiều chuyện khoe khoang với ngươi một chút. Bây giờ ngươi vẫn còn có thể thanh nhàn như vậy, có biết Thái tử đã tốn không ít tâm tư che giấu thân phận Quận chúa Ninh quốc của ngươi không? Thực ra ta vẫn khuyên Thái tử nên dùng danh tính này để cưới ngươi làm vợ, như vậy sau này xử lý quốc sự sẽ thuận tiện hơn. Nhưng mà Thái tử không muốn miễn cưỡng ngươi, lại càng không muốn bởi vì thân phận Thiên nữ mà mang lại những nguy hiểm không cần thiết cho ngươi, nên người vẫn luôn dùng đủ mọi biện pháp để che giấu thân phận cho ngươi. Ngươi cũng biết, Thái tử đáp ứng chỉ cưới một mình ngươi, sau này sẽ phải đối mặt với nhiều trở ngại và áp lực. Tuyền Cơ, ngươi đã cùng Thái tử lưỡng tình tương duyệt, chung quy vẫn không nên để Thái tử phải bận tâm mãi. Ngươi cũng nên báo đáp tấm lòng của người mới phải.”
Đêm khuya an tĩnh, thư phòng Kỉ Kiến Thận vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng. Hồng Vượng đứng một bên cung kính hầu hạ, bỗng cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, Tuyền Cơ rón rén đi vào, Hồng Vượng vội vàng tiến lên muốn hành lễ, Tuyền Cơ vội ngăn hắn lại, ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó nghĩ thừa cơ Đại ma vương đang mải mê làm việc cho hắn một cái “Kinh hỉ”, đương nhiên nếu có thể biến thành “Kinh hách” thì càng tốt.
Nàng nhẹ nhàng đi đến sau lưng Đại ma vương, cánh tay tác quái mới vươn ra thì đã bị bắt lấy, Kỉ Kiến Thận giống như có mắt sau lưng, bắt lấy cánh tay Tuyền Cơ nhẹ nhàng kéo một cái, Tuyền Cơ chao đảo xoay nửa vòng rồi vững vàng dừng lại trong ngực hắn.
Tuyền Cơ ngơ ngác thấy mình bị vây trong đôi cánh tay mạnh mẽ, dường như không tin được, trước đó rõ ràng thấy hắn vẫn còn cầm bút, làm sao nhanh như vậy đã vung tay ra bắt được nàng? Đây là cái tốc độ gì vậy?
Mặt bị hôn một cái, nghe tiếng Đại ma vương nói: “Vài ngày không đến thăm ta, vừa đến đã muốn gây sự!”
Tuyền Cơ bỗng nhiên nhớ đến Hồng Vượng vẫn còn ở trong thư phòng, thoáng cái cả khuôn mặt đỏ lên, nhìn về phía Hồng Vượng, phát hiện người kia đã lui ra ngoài từ lúc nào.
Aiz, có thể thân cận Đại ma vương quả nhiên đều là nhân vật lợi hại, luôn biết khi nào thì nên tránh đi.
“Đừng nhìn nữa, Hồng Vượng đã đi lâu rồi.” Nàng không chuyên tâm khiến Đại ma vương rất không hài lòng, xoay mặt nàng lại đối diện với mình.
Tuyền Cơ chợt nở nụ cười với hắn, Kỉ Kiến Thận còn chưa kịp vui vẻ, trên tay đã bị cắn một ngụm, động vật nhỏ vừa cắn người kia đang nhe răng trợn mắt đe họa hắn: “Sau này không được đi khắp nơi gọi ta là rùa, nếu không ta cắn chết huynh!”
Bộ dạng nàng khiến Kỉ Kiến Thận bật cười, chọc chọc khuôn mặt nàng, nói: “Có lúc nhìn nàng thật từng trải lão luyện, có lúc lại chẳng khác gì trẻ con.”
“Bởi vì ta còn trẻ, tâm tình cũng trẻ, không giống huynh, cả ngày âm mưu quỷ kế, cho nên mới nhanh già! Ai!” Vừa nói vừa bày ra bộ mặt tang thương.
Kỉ Kiến Thận không nói một tiếng ôm hôn nàng thắm thiết, mãi đến khi nàng bị hôn đến khó thở, cả người như nhũn ra mới buông, cười nói: “Tuyền Cơ cảm thấy ta già rồi sao?”
Lời này đi kèm với ánh mắt âm u tối tăm, Tuyền Cơ dám nói mới là lạ, vội vàng lấy lòng nói: “Không già không già, Thái tử điện hạ người mới ba mươi mốt xuân xanh, còn rất trẻ!”
Kỉ Kiến Thận bị cách nói của nàng khiến cho vừa tức giận vừa buồn cười, bắt nàng lại tính “Giáo huấn” một chút, Tuyền Cơ rất nhanh nhận thấy nguy cơ, oa oa kêu lên: “Huynh còn có rất nhiều việc phải làm đúng không? Ngoan ngoãn làm việc nhanh lên, bằng không thì đến sáng cũng chưa xong đâu!”
Kỉ Kiến Thận cười khổ một tiếng, đem cằm tựa lên vai nàng mệt mỏi thở dài nói: “Nàng ở lại đây giúp ta.”
Tuyền Cơ ôm hắn một cái, trong lòng đối với nam nhân khó được lúc tỏ ra yếu đuối này trào lên một tình cảm dịu dàng, thanh âm mềm mại nói với hắn: “Được, ta cùng huynh làm.”
Nói xong liền thấy Kỉ Kiến Thận ngẩng gương mặt đang tràn ngập tươi cười đắc ý lên nhìn nàng, người này thế mà lại cố ý giả mệt để lừa mình!
Nhưng lời đã nói ra, chối cãi sẽ thảm với hắn, Tuyền Cơ đành phải nhận mệnh, bắt đầu giúp hắn phân loại sắp xếp tấu chương từ các nơi đưa đến. Mới thu dọn được hai phần, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Hồng Vượng có biết chữ không?”
Kỉ Kiến Thận gật đầu nói: “Sao thế?”
Tuyền Cơ cười nói: “Bảo hắn vào hỗ trợ sắp xếp, nếu hắn biết chữ, thoạt nhìn cũng thông minh sáng sủa, ta dạy hắn một chút, hẳn sẽ tiến bộ rất nhanh, sau này có thể giúp huynh sắp xếp.”
Kỉ Kiến Thận nghĩ nghĩ rồi gật đầu chấp nhận.
Hồng Vượng tuy là người thân cận bên cạnh Thái tử, nhưng vì là thái giám nên địa vị hắn còn thấp kém hơn so với gã sai vặt, loại chuyện tiếp xúc trực tiếp với công văn thư tín này, bình thường sẽ không tới lượt hắn, không nghĩ tới đêm nay vì một câu nói của Tuyền Cơ mà lần đầu tiên có được cơ hội như vậy, trong lòng thực sự cảm kích, hắn cũng không có mong muốn dã tâm gì, nhưng có thể được nhận một trọng trách như vậy, đối với hắn mà nói, thực sự là một vinh hạnh lớn lao.
Tuyền Cơ không chút khách khí đem phần văn kiện Kỉ Kiến Thận chưa xem dọn đến một bên bàn, kéo Hồng Vượng đến, vừa tự tay phân loại sắp xếp, vừa thấp giọng giảng giải phương pháp sắp xếp cho Hồng Vượng.
Kỉ Kiến Thận cười liếc nhìn bọn họ một cái rồi cúi đầu chuyên tâm làm việc của mình.
Hồng Vượng đứng bên cạnh Tuyền Cơ, theo thói quen cúi thấp người, Tuyền Cơ thấy thế cười nói: “Ta cũng không phải hổ dữ, sao ngươi thấy ta lại co rúc như thế này!”
Hồng Vượng cười khổ nói: “Thân phận tiểu thư cùng nô tài khác nhau, nô tài sao dám mạo phạm?”
“Nhưng mà hiện giờ ngươi đang mạo phạm ta đấy, ta vẫn cảm thấy ta thực bình dị gần gũi, người gặp người thích, thế nhưng ngươi lại mang bộ dạng sợ sệt co rúc vào một góc, khiến ta cảm thấy rất tổn thương.” Tuyền Cơ nửa thật nửa giả nói. Người khác hèn mọn rụt rè ra sao nàng không quan tâm, nhưng Hồng Vượng sẽ ở bên cạnh nàng lâu dài, nhìn bộ dạng hắn như vậy, người khó chịu sẽ là nàng, đương nhiên phải sữa chữa lại cách hành xử của hắn.
Hồng Vượng biết tính tình bướng bỉnh của Tuyền Cơ, đành phải xin lỗi một tiếng rồi miễn cưỡng đứng thẳng lên.
Tuyền Cơ vừa lòng gật đầu, cầm tấu chương lên tiếp tục hướng dẫn cho Hồng Vượng thế nào là phân chia theo mức độ cấp thiết và sắp xếp các tấu chương có tính chất giống nhau vào cùng một loại, sau đó còn hướng dẫn hắn dùng bút lông đánh dấu các câu nói trọng điểm trong mỗi tấu chương để Kỉ Kiến Thận có thể đọc thật nhanh. Hai người, một người nói chuyên chú, một người nghe mê mẩn, thấm thoát đã sắp xếp một bàn đầy tấu chương trở nên gọn gàng, quy củ.
Tuyền Cơ nói xong có chút khô miệng, Hồng Vượng vội vàng ra ngoài thu xếp trà nóng điểm tâm. Tuyền Cơ thấy tấu chương trên bàn Đại ma vương đã được xử lý gần xong, liền lấy một chồng bên mình đưa qua đặt lên bàn hắn, đi đến phía sau giúp hắn xoa bóp bả vai.
Sức lực của nàng rất nhỏ, nhưng đời trước vì chăm sóc mẫu thân đau bệnh quanh năm, nàng đặc biệt học một ít phương pháp mát xa, nay dùng trên người Kỉ Kiến Thận, cảm giác cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng khiến một chút mệt mỏi trên người hắn không cánh mà bay.
“Ngày mai nàng theo ta vào cung đi, Lão đầu tử cứ luôn nói muốn gặp nàng, cũng nên cho ông ấy gặp con dâu rồi.” Kỉ Kiến Thận vừa nói vừa kéo Tuyền Cơ ôm vào lòng.
Tuyền Cơ khẽ đấm hắn một cái, nàng còn chưa gả đâu! Nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu đáp ứng, trước sau gì thì cũng phải gặp thôi, nàng cũng tò mò muốn biết dạng người gì sẽ sinh ra một đứa con như Đại ma vương này.
“Phụ thân huynh có hung dữ hay không? Bộ dạng có giống huynh không?” Tuyền Cơ hiếu kỳ hỏi.
“Ngày mai nàng sẽ biết…” Kỉ Kiến Thận làm bộ đau đầu nhức óc không muốn nhiều lời, thành công chọc được Tuyền Cơ cười, một chút khẩn trương trong lòng cũng không cánh mà bay.