Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 130: Chuyện phúc liếm lúc nửa đêm không người

Tuyền Cơ thay quần áo xong chuẩn bị tâm lý tốt mới dám xuống xe, chợt nghe thấy mấy lời chửi rủa ác độc lại còn châm ngòi mưu đồ ly gián, không khỏi lắc đầu, những lời nói nhảm ngu ngốc, tranh đấu võ mồm nhất thời, chỉ sợ chết càng thêm khó coi, có tác dụng gì đâu?

Triệu Kiến Thận đưa tay kéo nàng qua, mặt không biến sắc hỏi: “Tuyền Cơ, nàng muốn nói gì không?”

Nói? Nói cái gì, Tuyền Cơ chần chờ một chút, nói với Bạch Chí Tiêu một câu quảng cáo kinh điển đã từng nghe ở kiếp trước: 

“Đố kỵ là không có ý nghĩa.”

Đám thuộc hạ Trầm thị xung quanh nghe Bạch Chí Tiêu dùng lời nói làm nhục Thiếu gia cùng phu nhân vốn vô cùng tức giận, lúc này nghe xong câu nói của Tuyền Cơ, quay mặt nhìn nhau liền không nhịn được cười trộm.

Triệu Kiến Thận buồn cười gõ Tuyền Cơ một cái, toàn bộ sát khí tiêu tán hết.

Biết Tuyền Cơ sợ gặp máu tanh, Triệu Kiến Thận an bài nàng cùng Dịch Phong Vân và người Phồn Tinh cốc lên xe đi trước, trước khi đi, Triệu Kiến Thận ra dấu tay với một tên đầu lĩnh của Trầm thị, tên đầu lĩnh nhẹ chắp tay, mang theo một số tay chân đi dọn dẹp hậu sự.

Hai người Thái Đặng thấy bọn họ rời đi còn tưởng sẽ có con đường sống, đang vui mừng, bỗng nhiên ngực chợt lạnh, liền mất đi tri giác.


Bạch huynh đệ nhìn nhau, nhìn thấy sự tuyệt vọng sợ hãi rõ ràng trong mắt đối phương, nhưng cuộc đời này không có nhiều cơ hội quay lại, chỉ có thể mang theo một bụng đầy sự không cam lòng làm hành trang xuống hoàng tuyền.

Mấy ngày sau, kinh thành Thành quốc thu được tin tức, một ngàn tinh binh phái đi “nghênh đón” Ninh Nguyệt Quận chúa đã hoàn toàn bị tiêu diệt, Quận chúa cùng huynh đệ Bạch gia không rõ tung tích, sau khi khám nghiệm tử thi phát hiện đa số binh lính đều chưa kịp giao thủ với đối phương mà đã bị một đao lấy mạng, trong bình nước mang theo bên người bị hạ thuốc mê. Mà tại hiện trường ngoài thi thể của quân lính Thành quốc còn xuất hiện một số thi thể của thích khách. Sau khi điều tra rõ, phát hiện đó là tiểu đầu mục của Bạch gia ở Ninh quốc - Sự tình liền được hiểu là Bạch huynh đệ làm phản, cướp đi Quận chúa sau đó mất tích.

Chiếu Hi đế của Thành quốc rất tức giận, truyền lệnh truy bắt bằng được Bạch huynh đệ, nhưng hai huynh đệ này như người chưa từng tồn tại không hề có chút tin tức.

Mà Thành quốc Thái tử ở Ninh quốc bị hành thích trọng thương, đến nay vẫn chưa thuyên giảm, không biết có qua khỏi hay không, trong triều bắt đầu đàm luận rằng Hoàng thượng có ý muốn lập Thái tử khác. Tuy rằng Chiếu Hi đế nhiều lần công khai phủ nhận, nhưng xem tình hình Thái tử Thành Nghiệp, các đại thần đã bắt đầu rục rịch.

Thành Nghiệp Thái tử vốn là do Hoàng hậu sinh thành, tài năng vô cùng được xem trọng, Hoàng hậu cùng Chiếu Hi đế tình cảm sâu đậm, từ nhỏ đã được chọn làm Thái tử, hơn nữa các thân phận cùng tài hoa của các huynh đệ khác đều không thể so sánh với hắn, nếu không phải do chuyện ngoài ý muốn này, Thành Nghiệp đương nhiên sẽ đường đường chính chính trở thành Quân chủ kế nhiệm của Thành quốc.

Nhưng hiện tại đã thay đổi rồi, Thành Nghiệp bị thương nặng. Chỉ tỉnh lại được rất ít thời gian, còn lại đa số là hôn mê, cuộc sống hàng ngày đều do gia nhân giúp đỡ, thân thể suy yếu đến mức yếu hơn cả người già, người như vậy, sao có thể đăng cơ làm đế trong lo kinh tế ngoài chống cường địch?

Hoàng hậu vẫn kiên trì cho rằng Thái tử sẽ khỏe lại, Chiếu Hi đế cũng không muốn hạ đứa con mình yêu quý bồi dưỡng hơn hai mươi năm ra khỏi ngôi vị Thái tử, vì thế việc đổi Thái tử liền bị trì hoãn.

Nếu thành công hỗ trợ tân Thái tử đăng cơ, sau này có thể trở thành trọng thần trong triều, đạo lý này ai ai cũng biết. Thái tử trước kia nhân vọng quá lớn, cho dù có nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện muốn lập Thái tử khác, nhưng hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt, ai lại bỏ lỡ?

Vì thế một số thế lực có cùng cách nghĩ nhưng ủng hộ những hoàng tử khác nhau đã đạt thành một hiệp ước liên minh tạm thời, trươc tiên ép Chiếu Hi đế đồng ý thay đổi vị trí Thái tử, sau đó dựa vào bản lĩnh mỗi bên mà tranh đoạt vị trí Thái tử, trở thanh nhận thức chung của bọn họ.

Thương thế của Thái tử Thành Nghiệp vẫn như cũ lúc tốt lúc xấu. Thế lực bên ngoại của Hoàng hậu đương nhiên không chịu để miếng thịt đến miệng rồi mà lại để kẻ khác được lợi. Kiên trì ủng hộ không lập Thái tử khác, hai thế lực trong triều cùng tranh giành giằng co, Thành quốc bận việc tranh giành ngôi vị Thái tử, rốt cuộc không ai rảnh tay đi quản chuyện chính quyền Ninh quốc thuộc về ai.


Tất cả sự việc đều đúng như Triệu Kiến Thận dự đoán, chỉ có duy nhất điều hắn không dự đoán được lại là nữ tử ở trước mặt hắn đang cúi đầu không nói, kiên thì coi hắn như vô hình.

Tuyền Cơ đã không thể làm rõ được cảm giác trong lòng mình đối với Triệu Kiến Thận là gì, những xung kích của người này đã mang đến cho nàng quá lớn quá nhiều. Bất tri bất giác chiếm một vùng lớn trong lòng nàng mà kiên trì không chịu rời đi nửa bước. Nàng hoàn toàn không biết phải xử lý mối quan hệ giữa hai người thế nào. Rời xa hắn không được, mà đến bên hắn thì nàng không có dũng khí. Chỉ đành trước tiên co rút vào trong mai rùa trốn tránh hiện thực.

Trước tiên mang nàng về chỗ mình, xác định danh phận, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách dỗ dành nàng là được! Triệu Kiến Thận nhìn rùa con trước mắt không biết là đang giận dỗi làm mình làm mẩy hay là đang sợ hãi, âm thầm quyết định sau khi trở lại Phồn Tinh cốc, bất kể nàng có đồng ý hay không, trước tiên đem nàng về Kỉ quốc thành hôn rồi tính sau!

Hai người đều có tâm sự riêng của mình, cả chặng đường liền không nói gì. Buổi chiều mọi người tới một trạm dịch, Khiết Cẩn Minh cùng Lạc Dương đã chờ ở đó.

Khiết Cẩn Minh không muốn để Lạc Dương mạo hiểm, đồng ý cho mượn ám vệ của mình với điều kiện Lạc Dương phải ngoan ngoãn ở lại bên hắn, Lạc Dương vì thế giận dữ một trận, lúc này nhìn thấy Tuyền Cơ, Dịch Thanh Vân cùng những người của Phồn Tinh cốc bình an vô sự, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Khiết Cẩn Minh phải chịu đựng mấy ngày áp suất thấp ở bên cạnh thấy vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa tối, Khiết Cẩn Minh kéo Triệu Kiến Thận đi bàn thảo tin tức thu được về cục diện chính trị của Thành quốc, Tuyền Cơ một mình ngồi dưới gốc cây đại thụ buồn bã, Lạc Dương đi qua thấy vậy, liền đến hỏi: “Tuyền Cơ sao vậy, thân thể không thoải mái sao?” Thật sự rất ít khi thấy nữ nhân này sẽ có bộ dạng suy sút như vậy, khiến người ta cảm thấy không quen.

Tuyền Cơ ngẩng đầu nói: “Lạc Dương, muội nên làm sao đây?”

“Cái gì mà làm sao?” Lạc Dương có chút sững sờ không hiểu.

“Huynh có nhớ muội đã từng hỏi huynh, có người có vẻ thực sự thích huynh, nhưng nếu huynh ở cùng với hắn, sau này có thể sẽ rất phiền toái, vậy huynh phải làm sao không?” Tuyền Cơ gập hai chân, cằm tựa vào đầu gối nhô lên, hữu khí vô lực hỏi.


“Àh! Người kia là Trầm Kiếm?” Lạc Dương cười hỏi lại.

“Uh.”

Lạc Dương nghĩ một chút rồi nói: “Muội muốn làm thế nào, ta không tiện nói, nếu muội bằng lòng nghe, ta sẽ nói chuyện của ta cho muội nghe được không?”

Tròng mắt Tuyền Cơ xoay tròn, cười gian nói: “A! là chuyện của huynh cùng Đại sư huynh?” Dưới ánh trăng mông lung, sắc mặt của Lạc Dương dường như có chút mất tự nhiên. Tuyền Cơ sợ hắn xấu hổ không nói nữa, vội vàng nói: “Muội muốn nghe! Muội muốn nghe! Nói mau!”

Lạc Dương miễn cưỡng mở miệng nói: “Khi ta còn nhỏ, sư phụ đưa ta đến chỗ đại sư huynh. Để đại sư huynh chăm sóc ta, đại sư huynh rất bận bịu, nhưng mỗi ngày đều bỏ thời gian ra dạy ta đọc sách viết chữ, phân biệt dược thảo. Ở bên hắn, ta rất vui, mỗi ngày đều chờ mong đến thời gian hắn đến. Sau đó khi tuổi hắn lớn rồi, có người trong cung nói muốn thay hắn tuyển phi, hắn không muốn… Ta cũng không muốn, nhưng là không rõ vì sao mình lại có ý nghĩ đó. Đến một ngày hắn bỗng nói với ta, muốn ở cùng ta, vĩnh viễn bên nhau, hắn không cần phi tử, chỉ cần mình ta, ta bỗng nhiên hiểu được, hắn thích ta, ta không muốn hắn nạp phi tử. Bởi vì ta cũng thích hắn…”

Lạc Dương nhìn đôi mắt trong sáng đầy chờ mong của Tuyền Cơ, ánh mắt không hề có chút kinh ngạc không hề có chút khinh thường, từ từ yên lòng. Những lời này hắn chưa bao giờ nói với ai, lúc này có một người yên tâm lắng nghe hắn, nhịn không được tiếp tục nói: “Ta thực sự sợ hãi, lo lắng nhưng cũng nhịn không được âm thầm vui vẻ. Hắn sắp trở thành Khiết quốc Hoàng đế, thần dân sao có thể chấp nhận một Hoàng đế thích nam nhân? Ta cũng không thể chịu được hắn cùng triều thần lục đục, lại không muốn hắn vì ta mà bị mọi người cười nhạo, chỉ trỏ. Hắn lòng mang chí lớn, nếu vì ta mà mất đi ngôi vị Hoàng đế, ta cả đời sẽ không an tâm, cho nên ta không một lời từ biệt, liền để lại thư rồi đi.”

“Sau đó thì sao?” Phần tử nhiều chuyện của Tuyền Cơ sôi trào lên.

“Ta ở Phồn Tinh cốc một thời gian, hắn thuận lợi đăng cơ thành Hoàng đế Khiết quốc. Sau đó hắn lại yên lặng đến Phồn Tinh cốc mang ta về Khiết quốc.”

“Khoan đã! Lần trước Đại ca gửi thư tín cho ngươi nghĩ biện pháp cứu Vương Nghiêu đại ca. Ngươi mất tích, chính là vì hắn đem ngươi đi?!” Tuyền Cơ hai mắt lóe sáng, bỗng nhiên trở mặt đòi nợ cũ.

Lạc Dương gật đầu, hổ thẹn nói: “Đúng, ta trở lại Khiết quốc nhưng rất không yên tâm, cùng hắn cãi nhau mấy lần, hắn không chịu thả ta về, sau đó ta không thèm để ý đến hắn. Hắn mới đáp ứng ta lấy cỏ Tử Dương cho sư huynh cứu Vương Nghiêu. Còn viết thư cho Trầm Kiếm trước mặt ta để giúp hắn mang thuốc. Ta nghe sư huynh nói Vương Nghiêu đã không sao, thật may a!”


“Cái gì? Là huynh khiến cho Khiết Cẩn Minh đưa thuốc cho Vương Nghiêu đại ca chữa bệnh?!” Tuyền Cơ hét lớn.

“Đúng vậy. Sao thế?” Lạc Dương nghi hoặc nói.

Tuyền Cơ tức đến độ muốn ngã lăn lộn trên đất, cái gì chứ! Đại ma vương chết tiệt kia thế mà lại dám lấy cỏ Tử Dương rõ ràng dùng để trị bệnh cho Vương Nghêu đến để uy hiếp nàng, chỉnh nàng, thật quá đáng rồi, còn không có thiên lý nữa a! Ô ô ô! Đại ma vương, ta với ngươi không đội trời chung!

Lạc Dương không rõ Tuyền Cơ vì sao kích động như vậy, nói: “Cỏ Tử Dương có vấn đề gì sao?”

Tuyền Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: “Không, không có vấn đề gì! Lạc Dương đại ca, mời huynh tiếp tục nói, sao sau này huynh lại quay về Phồn Tinh cốc?” Đại ma vương ngươi chết chắc rồi, hừ hừ!

Lạc Dương nói: “Đại sư huynh định công khai việc ở cùng ta, ta khuyên như thế nào cũng không được, không có cách nào khác, liền nói với hắn ta không thích hắn, không muốn ở bên hắn, ta thích nữ nhân… Hắn thực đau lòng, ta không muốn để hắn khó xử liền một mình trở về Phồn Tinh cốc.”

“Vậy hiện giờ vì sao huynh lại bằng lòng ở bên cạnh hắn?”

“Bởi vì tối hôm đó ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt.”

“Sao?”

“Nếu ta không ở bên hắn, hắn có lẽ sẽ trở thành một Hoàng đế rất tốt, nhưng cả đời này thật đau khổ, ta cũng vậy, ta ở Phồn Tinh cốc bình yên qua ngày, nhưng mỗi lần nhìn thấy dược thảo sẽ nhớ đến những ngày tháng sư huynh dạy ta phân biệt chúng, nhìn lại bên người không có hắn mà đau khổ, đời người ngắn ngủi, chỉ vì những chuyện không biết có phát sinh hay không mà sầu lo co rút, lo sợ ánh mắt trào phúng của người đời mà buông tay trốn tránh, thà rằng nắm chắc thứ làm mình vui vẻ, có thể vui vẻ ngày nào liền vui vẻ ngày đó…”


Tuyền Cơ im lặng, cái nàng thiếu chính là cái dũng khí này của Lạc Dương.

Quá nửa buổi, Tuyền Cơ mới nhẹ nhàng nói: “Muội thích an tĩnh, thoải mái sống qua ngày, nhưng mà ở cùng với hắn, thật phiền phức!”

Lạc Dương cười nói: “Tuyền Cơ cảm thấy chỉ cần không có hắn, liền có thể không phiền sao?”