Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 120: Chiếm phòng của ngươi, ngủ giường của ngươi

Vừa rồi chứng kiến một màn rất kích thích, Triệu Kiến Thận có thể miễn cưỡng chấp nhận việc tin tưởng ỷ lại của Tuyền Cơ đối với ông anh vợ đại ca, nhưng mà Lạc Dương kia rốt cuộc là người nào, nàng thế nhưng có thể yên tâm nằm trên lưng Lạc Dương ngủ như vậy! Khoảnh khắc đó, trong lòng hắn chuyển qua trên dưới một trăm phương pháp làm cho Lạc Dương vô thanh vô tức từ nay về sau biến mất, đã từng nghĩ đến việc vừa rồi dứt bỏ hết thảy kiêng dè hung hăng giữ lấy Tuyền Cơ, công khai biểu thị với mọi người, nữ nhân này là của hắn! Những người khác mơ tưởng nhúng chàm!

Nhưng là, cũng là vừa rồi, khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Tuyền Cơ ngượng ngùng cùng mê hoặc, lửa giận đố kỵ trong lòng thoáng chốc như bị thủy triều cuốn đi không còn một mảnh… Trong lòng nàng cũng có hắn. 

Hắn thật vất vả mới chiếm được một vị trí trong lòng nàng, nhìn thấy lòng của nàng từng chút một hướng về mình, nếu giờ phút này theo đuổi cảm xúc thực có thể sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có được thân thể của nàng quả thật không có gì khó, nhưng hắn càng muốn có được lòng của nàng!

Kỳ thật về lý trí, hắn vô cùng rõ ràng Tuyền Cơ không thể có gì đó với Lạc Dương, chỉ là nữ nhân này… Chẳng lẽ chưa từng có người dạy nàng không nên tùy tiện tiếp cận với nam nhân nào khác ngoài trượng phu của mình sao?

Nhìn thấy bóng dáng Tuyền Cơ chạy trốn như con thỏ, Triệu Kiến Thận thả lỏng thân mình nằm trên giường Tuyền Cơ, trong mũi tràn đầy mùi hương thanh đạm của nữ nhân mình yêu thương, tâm chậm rãi bình tĩnh trở lại. 

Mấy ngày gần đây bởi vì chuyện của Ninh quốc mà dốc lòng dốc sức, sau khi xong việc lại vội vàng tới Phồn Tinh cốc, cho dù võ đạo tu vi đã đạt đến tuyệt hảo, thể xác và tinh thần cũng không tránh khỏi mỏi mệt không chịu nổi, biết nữ tử kia cách mình không xa, trái tim căng thẳng từ từ thả lỏng trở lại.

Tuyền Cơ tắm rửa xong trở về vào phòng nhìn thấy cảnh như thế này, Triệu Kiến Thận nghênh ngang nằm trên giường nặng nề ngủ sâu, giữa hai mắt lộ ra mệt mỏi, khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc nhìn qua lại có vài phần tính khí trẻ con. 


Hắn mấy ngày nay nhất định mệt chết đi! Hào phóng một chút để hắn ngủ ngon. Tim Tuyền Cơ mềm nhũn, nhẹ nhàng đi tới giúp hắn đem giày cởi, kéo chăn đắp cho hắn.

Sau khi chuẩn bị xong, Tuyền Cơ rón ra rón rén lui ra bên ngoài phòng cẩn thận đóng cửa phòng, tự đi ăn cơm chiều.

Triệu Kiến Thận trên giường vốn nên ngủ say khóe miệng cong lên nụ cười, lúc này mới chân chính thả lỏng bản thân chìm vào mộng đẹp.

Khi Tuyền Cơ đi vào sân, hắn đã biết, chỉ là tiếp tục giả bộ ngủ nhìn xem nàng sẽ như thế nào. 

Loại việc nhỏ nhặt như thay mình cởi giày này, không biết có bao nhiêu nữ nhân đã làm, nhưng là do Tuyền Cơ làm. Hắn thế nhưng cảm thấy được yêu thương quá mà đâm lo sợ, cảm giác hạnh phúc thoáng chốc đầy phòng.

Tuyền Cơ sau khi tắm mang theo hơi nước và hương thơm tỏa ra, thực sự xúc động muốn kéo nàng vào lòng, hảo hảo thân thiết một phen, nhưng lại luyến tiếc đánh vỡ khoảnh khắc ngây ngất được nữ nhân trong lòng mình chiếu cố.

Trên đại sảnh chỉ có một mình Dịch Thanh Vân, nhìn thấy Tuyền Cơ đến, lấm la lấm lét nói: “Muội phu ta đâu?”


Tuyền Cơ hướng hắn làm mặt quỷ, không đáp, hỏi ngược lại: “Lạc Dương đại ca đâu? Người hôm nay chính là đại sư huynh của huynh sao? Sao đột nhiên nhảy ở đâu ra vậy?”

“Việc này nói đến rất dài. Trầm Kiếm cùng Đại sư huynh thế nhưng lại quen biết nhau. Xem ra còn rất quen thuộc, hôm nay giữa trưa Đại sư huynh liền đến, chậc chậc, nếu không phải là nhờ hắn, Trầm Kiếm sao có thể dễ dàng tiến vào như vậy?! Về phần Lạc Dương… Không biết Đại sư huynh đem hắn chạy đi đâu…” Dịch Thanh Vân vừa nói vừa gọi Tuyền Cơ ngồi xuống ăn cơm, nói đến Lạc Dương thì có chút chần chờ.

Người mù đều nhìn ra được, thái độ của Đại sư huynh đối với Lạc Dương thực quỷ dị, thấy Lạc Dương cõng Tuyền Cơ trở về. Ánh mắt kia cùng với việc thấy lão bà vụng trộm, bắt gian ở giường không khác nhau. Hắn rõ ràng không biết Tuyền Cơ, vậy thái độ kia nhằm vào chính là… Lạc Dương? Lạc Dương rõ ràng là một nam nhân a!

Trầm Kiếm cũng vậy, lúc ấy tuy rằng trên mặt còn cười, nhưng ánh mắt kia, so với Đại sư huynh quả thực chính là chỉ có hơn chớ không kém.

Bỗng nhiên nhớ tới trước kia Tuyền Cơ từng miệng đối miệng Lạc Dương hô hấp nhân tạo, cũng may việc này người biết đến không nhiều lắm. Nếu không Trầm Kiếm kia. Lúc đối với tiểu muội thì hòa nhã vô cùng, quay lưng một cái thì chuyện gì đều cũng có thể làm được! Mạng nhỏ của sư đệ chịu không nổi a! 

Tuyền Cơ rầu rĩ vùi đầu ăn cơm. Triệu Kiến Thận đến đây, chính mình phải cùng hắn đi sao? Tuy rằng có thể nhìn thấy Trương Kiều Dư, Trương mẫu, Tiểu Viễn cùng Khả Nhi bọn họ cũng rất tốt, nhưng mà nếu như mình tới Kỉ quốc, chỉ sợ cho dù không nguyện ý, không bao lâu sẽ gả cho Triệu Kiến Thận.


Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng cảnh tượng mình gả cho một người lập tức trở thành Hoàng đế là như thế nào, làm Hoàng hậu? Loại từ như Mẫu nghi thiên hạ chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy đau cả đầu.

Dịch Thanh Vân ánh mắt xoay tròn, nói: “Xem ra chẳng những Trầm Kiếm, vị Đại sư huynh này thân phận cũng không đơn giản, tuy rằng mẫu thân không có nói thẳng, nhưng mà chính phần mười bà là hoàng tộc Khiết quốc không thể nghi ngờ, vị này Đại sư huynh nói không chừng chính là Vương gia Thế tử.”

Tuyền Cơ “Ân” một tiếng nói: “Đồ ăn của mấy người bọn họ đã chuẩn bị chưa? Leo núi suốt cả ngày, Lạc Dương đại ca cũng chưa ăn cơm.”

“Đợi chút nữa bảo Tô đại nương làm cho bọn hắn là được. Trầm Kiếm ở trong phòng muội?” Dịch Thanh Vân vừa nói vừa làm vẻ mặt mờ ám.

Tuyền Cơ trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Đại ca, nơi này còn có phòng khác sao?”

Dịch Thanh Vân nói: “Trong Thiên Hương viên có ba phòng có thể ở được, phòng của muội vốn là phòng cũ của mẫu thân, có muốn cũng không còn nữa. Chỉ có viện Lạc Dương ở vốn là phòng của khách, có hai cái sương phòng, một cái Lạc Dương ở, phòng còn lại nhất định là để cho Đại sư huynh rồi, nếu không thì cho hắn ra biệt viện ở đi?”

“Huynh cho rằng, huynh có thể thỉnh tôn đại thần kia đi sao?” Tuyền Cơ liếc mắt nhìn hắn.


Dịch Thanh Vân cười trộm nói: “Thỉnh không đi cũng không sao, dù sao hắn muốn quấy rầy cũng không phải ta.”

“Đại ca thúi!” Tuyền Cơ sinh khí, chân dưới bàn duỗi ra cho Dịch Thanh Vân một cước.

Dịch Thanh Vân có thể dễ dàng né tránh, nhưng dưới “uy vũ” của Tuyền Cơ trốn cũng không dám trốn, ngoan ngoãn chịu một cước, nửa điểm không dám phản kháng, còn đưa khuôn mặt tươi cười lấy lòng.

Sau khi ăn xong Tuyền Cơ đi tìm Tô đại nương chuẩn bị ba phần đồ ăn, nhờ Dịch Thanh Vân đưa hai phần đến phòng Lạc Dương, chính mình bưng một phần, thở dài chậm rãi đi trở về phòng.

Trong phòng Triệu Kiến Thận còn đang ngủ yên, Tuyền Cơ đem đồ ăn ở trong lồng đốt lửa hâm nóng. Lúc trước ở trong Vương phủ, từng gặp qua vật dụng tương tự như vậy, nói trắng ra là chính là một cái ngăn nhỏ trong lồng thiết, vật như vậy chỉ có quan lớn phú thương phú quý mới có. Tuyền Cơ ăn cơm chưa bao giờ đúng giờ, cảm thấy đồ vật này tốt lắm, ít nhất sau khi mình không dùng lại phải phiền phức đi hâm nóng đồ ăn, vì thế tìm người chuẩn bị một cái giống vậy đặt ở góc phòng.

Giường bị người chiếm, còn không biết bị chiếm bao lâu, Tuyền Cơ cầm bút viết lên tờ giấy nhỏ đặt ở trên giường, chính mình ra cửa đi về phía Dịch Thanh Vân, để xem thử xem có phòng của nhà nào ở ngoài Thiên Hương viên thích hợp để an bày vị tôn đại thần Triệu Kiến Thận này không.

Nếu là ở nhà người bình thường, để cho Triệu Kiến Thận cùng với Dịch Thanh Vân chen chúc một đêm cũng là hợp tình hợp lý, chỉ là Tuyền Cơ sợ hai bọn họ một lời không hợp sẽ vung tay đánh nhau, như vậy cũng thật khó coi. Đánh nhau thì cũng thôi đi, nhưng lấy sự xảo trá âm hiểm của Triệu Kiến Thận thì đại ca nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi.

Hơn nữa Triệu Kiến Thận trước giờ rất ra vẻ ông chủ, cũng không giống một người có thể dễ dàng ở cùng phòng với người khác, ai!