Triệu Kiến Thận kéo Tuyền Cơ lại gần để ôm lấy nàng, muốn nhờ sự mềm mại cùng mùi hương thơm ngát trên người nàng để xoa dịu bản thân mình. Chợt hắn nhớ lại lời nói của Trương mẫu vào đêm trước khi hắn quyết định đi đến Ninh quốc.
Khuya ngày hôm đó…
Lúc hắn mới từ phòng Thược Dược phu nhân đi ra, liền gặp phải ánh mắt không đồng tình của Trương mẫu, hắn chỉ cười trừ.
Trương mẫu nói: “Lão thân có phần nhớ những chuyện ở biệt viện bên kia, nay đến đây là để từ biệt với Vương gia, vài ngày nữa sẽ lập tức theo cùng Triệu An trở về.” Mặc dù Triệu Kiến Thận đã trở thành Thái tử Kỉ quốc nhưng hắn vẫn ở tại Vương phủ, người trong phủ cũng vẫn theo thói quen mà gọi hắn là Vương gia.
“Bên kia đã không còn ai, ma ma và Triệu An trở lại chậm trễ một chút cũng không sao. Khó được một lần đến đây, Viễn Nhi cũng muốn gặp ma ma nhiều hơn.” Triệu Kiến Thận luôn không hiểu, vì sao lúc trước Trương mẫu nhất quyết phải cùng với trượng phu của mình rời xa kinh thành, tìm một địa phương hẻo lánh mà sinh sống.
Trương mẫu nhớ tới Triệu Tư Viễn, thoáng cảm thấy mềm lòng. Đứa nhỏ này mình trông từ bé đến lớn, gần đây Tuyền Cơ rời khỏi, tính tình của hắn cực kỳ tệ. Người trong Vương phủ mặc dù không ít nhưng lại không có mấy người tâm giao.
Nhớ đến Tuyền Cơ, Trương mẫu không nén được tò mò: “Vương gia quả thực tính toán sẽ mang Tuyền Cơ về Vương phủ sao?”
Triệu Kiến Thận gật đầu.
Trương mẫu lại nói tiếp: “Lão thân có một câu tuy là khó nghe, nhưng vẫn muốn nói, Vương gia ngài cùng Tuyền Cơ không hẳn đã tương xứng, nếu như đã kiên quyết giữ nàng ở bên cạnh, vì người vì mình cũng không phải chuyện tốt.”
Sắc mặt Triệu Kiến Thận âm u hẳn, ánh mắt trở nên khó lường, hắn mở lời hỏi: “Trương mẫu vì cớ gì lại nói lời này?”
“Tuyền Cơ vốn là cô nương muốn tìm cho mình một người toàn tâm toàn ý kết tâm giao, lão nghĩ Vương gia hẳn cũng không phải là không biết, nếu như Vương gia đã không thể làm được, hà tất phải cưỡng cầu?”
“Nam tử hán tam thê tứ thiếp, vốn là chuyện bình thường. Nữ nhân khác có thể chấp nhận, một ngày nào đó Tuyền Cơ cũng có thể!”
“Tuyền Cơ không phải là nữ nhân khác, Vương gia so với ta còn hiểu rõ hơn. Thật sự muốn lưu nàng lại bên cạnh, chỉ sợ cái mà Vương gia nhận được chỉ là sự xa cách oán hận của nàng, còn có ý nghĩa gì đâu?”
Triệu Kiến Thận không nói thêm, nhưng là người đã nhìn hắn lớn lên, bà biết hắn có bao nhiêu cố chấp. Chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu như Vương gia đã quyết không thể không có Tuyền Cơ, vậy bà cũng nên vì Tuyền Cơ mà ra sức một chút, biết đâu hai người họ quả thật có thể gắn bó suốt đời. Chuyện này hiển nhiên là quá tốt.
Trương mẫu cẩn thận quan sát sắc mặt Triệu Kiến Thận, to gan hỏi: “Mấy ngày qua Vương gia ở hậu viện có cảm thấy vui vẻ không?”
Triệu Kiến Thận không trả lời, lại lạnh nhạt hỏi bà: “Vì sao hỏi như vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn để Vương gia suy nghĩ kĩ một chút, đến cuối cùng là ở cùng với các vị phu nhân trong hậu viện cảm thấy vui, hay là ở cùng với Tuyền Cơ mới là vui vẻ. Vương gia là hậu duệ thiên hoàng cao quý, có lẽ muốn Vương gia nhường nhịn lui một bước là có phần quá, nhưng nếu là vì khiến cho cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng có thể cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh mình. Có cái gì là không thể?”
Trương mẫu nhìn Triệu Kiến Thận nhíu mày không nói, bà cắn răng nói thêm: “Lão thân lại tiếp tục to gan nói thêm một câu, lão xem Vương gia hẳn đã lâu không cùng các phu nhân trong hậu viện gần gũi! Nếu đã không phải nàng là không được, hà tất cố chấp giữ lại những người mình không yêu thương, chỉ khiến cho người mà mình thật tâm quý mến càng không chấp nhận mình gần gũi?”
Từ suy nghĩ mông lung quay trở về, Triệu Kiến Thận cúi đầu nhìn ngắm vẻ mặt không yên đang lén quan sát hắn của Tuyền Cơ trong lòng mình, hắn cười khổ ra tiếng. Nếu như để cho người khác biết mình không thể có thê thiếp thành đàn, đồng thời đã hơn nửa năm không cùng nữ nhân nào hoan hảo, chỉ sợ là không chỉ mình Dịch Thanh Vân, mà cả người trong thiên hạ này đều phải hoài nghi mình phải chăng là ‘không được’.
Công việc bận rộn tất nhiên cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn hết chính là khi hắn nhìn vào khuôn mặt những nữ nhân khác, trong tâm trí của hắn lại chỉ nghĩ đến mỗi Tuyền Cơ mà thôi. Nhìn đám thê thiếp hoặc là kiều mị, hoặc là kín đáo, hoặc đoan trang, hoặc lạnh lùng muôn màu muôn vẻ, đều sẽ không nhịn được mà đem so sánh với Tuyền Cơ. Kết quả sau khi so sánh càng khiến hắn cảm thấy sự vô vị, ngu ngốc của đám nữ tử này hơn, đến cả một chút hứng thú gần gũi cũng không nổi lên được, chỉ toàn thấy chán chường.
So sánh như vậy vốn không công bằng, bởi vì từ lâu trong lòng hắn vốn đã nhận định, tiêu chuẩn cao nhất, duy nhất chỉ có Tuyền Cơ.
“Ta đáp ứng nàng!” Triệu Kiến Thận đột ngột mở lời.
“A?” Đáp ứng cái gì?
“Đáp ứng thỏa thuận quân tử của nàng!” Triệu Kiến Thận cười khẽ, hôn nhẹ vào trán nhỏ của Tuyền Cơ.
“Thật sao?!” Tuyền Cơ không ngờ lần này hắn lại dễ nói chuyện đến mức độ này. Quả thật là cầu gì được nấy.
“Thành ý của ta đã đưa ra rồi. Không phải nàng cũng nên biểu hiện một chút thành ý của mình sao?”
“Thành ý gì cơ?”
“Nàng nên chủ động hôn ta một cái.” Triệu Kiến Thận vui đùa đòi hỏi.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Tuyền Cơ đỏ ửng: “Ừ… Ngươi… Ngươi nhắm mắt lại trước đi!”
Triệu Kiến Thận không ngờ Tuyền Cơ sẽ đồng ý, thần sắc trên mặt không thay đổi nhưng trong lòng sớm đã sôi trào như sóng biển rồi. Quả nhiên là mình chỉ cần lui từng chút, rùa con liền sẽ chui đầu ra một chút sao?
Thấy Triệu Kiến Thận nhắm mắt lại, máu sắc của Tuyền Cơ lập tức nổi lên, tuyệt thế mỹ nam nga, hì hì!
Cách hôn sâu đạt tiêu chuẩn? Mình không biết làm, lá gan còn không có lớn như vậy, hôn đại một cái thôi, thoạt nhìn cũng không tệ… Trước kia toàn bị y ‘khi dễ’, lúc đó chẳng phải bị dọa đến chết khiếp thì cũng là tức chết đi được, cái tên bại hoại này kỹ xảo quá lợi hại, một chút cơ hội cho nàng phản công cũng không có, bây giờ nhìn giống như có thể để cho mình tùy ý ngược đãi vậy…
Nhẹ nhàng lướt lên đôi môi cười như không cười kia nhẹ ấn một cái, cảm nhận được sự mềm mại âm ấm lại mang một chút ướt át, hương vị thật ngon, nhịn không được vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.
Thân thể nam nhân đối diện rung động, vốn hai cánh tay đang nhẹ nhàng ôm nay lại siết chặt, đôi môi hé ra bắt đầu phản công mãnh liệt, lúc đầu Tuyền Cơ còn thử cùng hắn tranh đấu một chút, đến sau cùng lại thật sự không chịu nổi công kích cường đại của hắn, đôi mắt khép lại, ngoan ngoãn giao lại quyền chủ động cho hắn.
Không biết trải qua bao lâu, Tuyền Cơ chợt thấy bả vai có chút lạnh lại ẩn ẩn đau, vừa mở to mắt liền giật mình, thì ra áo của mình đã bị tuột ra hơn phân nửa, lộ ra một mảng lớn bả vai trắng như tuyết. Còn cái nam nhân kia thì ghé đầu xuống bả vai của mình mà nhẹ nhàng cắn lên đó, vả lại có xu hướng càng ngày càng đi xuống.
Tuyền Cơ tập trung sức lực tay chân quơ loạn đem cơ thể của người nam nhân này đẩy ra xa một chút, thấp giọng kháng nghị: “Rõ ràng nói là chỉ hôn một chút!”
Triệu Kiến Thận vừa giận vừa buồn cười, không để ý lời kháng nghị của nàng lại tiếp tục tiến lên hôn một chút đôi môi anh đào, lúc này mới hài lòng thối lui: “Nha đầu keo kiệt!”
Tuyền Cơ vội vàng sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, trời ạ! Quên mất nơi này là ở ngoài, gần đây chắc chắn phải có hộ vệ của Triệu Kiến Thận, thật mất mặt!
Hôm nay Triệu Kiến Thận đặc biệt dễ tính, Tuyền Cơ cân nhắc một chút, chi bằng thừa dịp hiếm có tranh thủ một chút điều kiện có lợi cho mình: “Ta muốn đi cùng đại ca đến Phồn Tinh cốc một chuyến, ngươi chắc là còn có chuyện ở Ninh quốc, làm xong mọi chuyện rồi lại đến tìm ta được không?”
Vừa nói vừa lắc lắc cánh tay của hắn, chiêu nay áp dụng với đại ca và cậu đều có hiệu quả, không biết với Triệu Đại ma vương thì có tác dụng không ta?
Triệu Kiến Thận nghĩ nghĩ rồi đáp ứng, Tuyền Cơ vui mừng không thôi, nụ cười thoải mái vui vẻ đã lâu nay lại lần nữa hiện lên trên khuôn mặt, hắn vừa nhìn thấy trái tim liền thổn thức vô cùng. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, về sau lúc có thể lui một bước thì cứ lui một bước trước, tiểu rùa là không thể áp bức, bức đến chui vào trong mai rùa rồi thì chơi không vui nữa.