Đến buổi chiều, Tuyền Cơ đã có thể cử động thoải mái hơn. Chuyện đầu tiên nàng làm là chạy đi gặp Dịch Thanh Vân, Triệu Kiến Thận đích thân đưa nàng đi đến phòng nghỉ của Dịch Thanh Vân.
Dịch Thanh Vân vừa mới tỉnh lại, đang ngồi bên cạnh bàn ăn uống hăng say, bỗng nhiên thấy Tuyền Cơ kề cạnh cùng một công tử cực kỳ tuấn tú tiến đến, không tránh khỏi giật mình. Ánh mắt hắn càn quét hai người cao thấp trái phải một vòng mới chuyển về lại Tuyền Cơ, hỏi: “Độc trong người muội đã giải hết rồi sao? Sau này không cần dùng viên thuốc chết tiệt kia nữa đúng không? Còn người này là Trầm Kiếm?”
Bề ngoài không tệ, nhưng so với mình còn kém một chút… Dịch Thanh Vân ghen tuông mà tự hạ thấp đối thủ ở trong lòng.
Tuyền Cơ gật đầu: “Đều đã tốt, à…” Nghiêng nghiêng đầu khẽ nhìn Triệu Kiến Thận, dùng ánh mắt mà hỏi ngầm ‘Có thể nói ra thân phận của ngươi hay không?’
Triệu Kiến Thận hào phóng: “Chính là Trầm Kiếm, ra mắt anh vợ.”
Một câu “anh vợ”, sắc mặt hai người Dịch Thanh Vân và Tuyền Cơ đồng loạt biến đổi soàn soạt, một người gượng gạo không tình nguyện, còn một người thì lúng túng bất đắc dĩ.
Dịch Thanh Vân không thèm để ý Triệu Kiến Thận, lôi kéo Tuyền Cơ, lắp ba lắp bắp: “Tiểu muội… à… này… này… đại ca, đại ca… ài!”
Tuyền Cơ ngẩng đầu liếc hắn một cái, im lặng.
Triệu Kiến Thận ngồi ở một bên mỉm cười, để xem hai người phân trần kiểu gì.
Tuyền Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn nói mấy lời với đại ca, ngươi… ngươi đi xử lý công việc của ngươi trước đi được không?”
Triệu Kiến Thận nhướng mày, cũng không nói nhiều, liền đứng dậy rời đi. Chẳng qua đi chưa được bao xa, thấy cửa phòng Dịch Thanh Vân khép lại, Triệu Kiến Thận lập tức ra dấu với Triệu Chính trốn sau núi giả, men theo một con đường nhỏ tiến vào một mật thất.
Mật thất này chính là xây ở dưới căn phòng của Dịch Thanh Vân, trong đó có xây dựng một ống nghe bằng đồng nối liền tới dưới giường trong phòng của Dịch Thanh Vân. Thông qua cái ống nghe này, hắn có thể nghe rõ ràng được mọi âm thanh nói chuyện trong phòng…
Ở trong phòng, Dịch Thanh Vân thúc đẩy Tuyền Cơ thực hiện kế hoạch từ hôn xong bỏ chạy.
“Đại ca, huynh nói cái gì?” Tuyền Cơ kinh ngạc nói.
“Huynh nói muội chuẩn bị một chút đi, chờ huynh trộm được hôn thư thì liền mang theo muội bỏ trốn ngay. Dù sao đi nữa cũng không để cho muội trở lại Kỉ quốc cùng với Trầm Kiếm.” Dịch Thanh Vân hả lòng hả dạ nói.
“Bên cạnh hắn ta phòng bị nghiêm ngặt, hơn nữa ngay bản thân hắn võ công cũng rất cao đó, huynh không cần phải mạo hiểm!” Tuyền Cơ sốt ruột, nàng không muốn đại ca lại bị Triệu Kiến Thận đuổi giết một lần nữa. Tuy rằng đại ca nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng theo như từng lời nói cử chỉ suốt dọc đường từ Kỉ quốc trở về Ninh quốc để thể hiện rõ, sát thủ của Trầm gia cực kỳ lợi hại, đại ca đối với bọn họ cũng vô cùng kiêng kỵ.
“Cái người Trầm Kiếm kia lại không thể làm được trượng phu thật sự của muội được, sao có thể để cho muội theo hắn trở về?”
“Cái gì mà không làm được trượng phu thật sự?” Tuyền Cơ kinh ngạc.
“Hắn không phải là ‘không được’ sao? Tiểu muội, muội không cần giấu huynh…” Dịch Thanh Vân trưng cái bộ mặt ẩn ý nói ‘Ta hiểu hết mọi điều khó nói của muội’.
“Muội nói hắn ‘không được’ lúc nào chứ?”
“Hắn ‘được’ sao?” Dịch Thanh Vân cũng nghi hoặc.
Tuyền Cơ chợt nhớ tới cái lần trên thuyền, thiếu chút nữa là lau súng cướp cò, mặt thoáng chốc đã hồng hồng, ấp a ấp úng nói: “Muội… muội lại chưa từng thử qua… Nhưng hắn nhiều vợ như vậy, chắc hẳn là ‘được’ đi…” Thấy cái đám nữ nhân trong Vương phủ toàn bộ đều là tuyệt đối chung tình với y, cộng với lúc nãy còn đối với nàng như vậy, phỏng chừng chẳng những ‘được’, mà còn là ‘rất được’ đi.
Dịch Thanh Vân hỏi vặn: “Hắn có rất nhiều vợ? Nói không chừng là muốn che giấu chuyện hắn ‘không được’! Nếu hắn ‘được’, vậy sao hắn lại không động vào muội? Lại nói nếu hắn không có tật gì xấu, vậy sao hồi trước muội lại bỏ chạy hả?”
Trầm Kiếm anh tuấn tiêu sái này so với mình thì cũng chỉ kém có một chút (Dịch Thanh Vân đây rất kiên trì khẳng định về điều này), lại có tiền, xem ra thì hắn đối với muội muội cũng tốt lắm, đùng đùng chạy đến Ninh quốc chỉ sợ là vì muốn cứu tiểu muội. Hồi trước tiểu muội bỏ hắn mà đi, hắn cũng không thèm để ý, còn tỏ vẻ không thể không lấy tiểu muội làm vợ… Coi như là hắn tinh mắt đi! Nếu không phải là ‘không được’, Dịch Thanh Vân nghĩ không ra lý do gì Tuyền Cơ không cần một trượng phu tốt vạn người có một như vậy.
Tuyền Cơ vừa xấu hổ vừa tức giận, đại ca thối tha này, tự dưng đề cập cái vấn đề này làm chi khiến mình ngượng như vậy: “Trầm Kiếm ‘được’ hay ‘không được’ cũng không có can hệ với huynh, hơn nữa muội cũng không phải vì y ‘không được’ mới rời đi!” Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy có chút không ổn, nói như vậy ngược lại giống như xác nhận là Triệu Kiến Thận thật sự là ‘không được’ vậy.
Dịch Thanh Vân nửa tin nửa ngờ: “Vậy muội vì sao lại muốn rời khỏi hắn?”
Tuyền Cơ lựa đại cái lý do: “Hắn quá nhiều tiền, lại quá nhiều vợ!”
“Vợ nhiều thì còn nghe có lý. Tiền nhiều mà cũng sai sao?”
“Muội nói phải là phải!”
“Phải phải phải!” Dịch Thanh Vân yêu chiều muội muội đã thăng lên đến đẳng cấp sợ muội muội rồi, thấy Tuyền Cơ phát hỏa, đương nhiên không thèm để ý đến nguyên tắc mà khuất phục.
Triệu Chính đang ở trong mật thất nghe được những lời này vừa muốn cười vừa sợ hãi, đã không dám nhìn sắc mặt Triệu Kiến Thận nữa rồi, cộng thêm lo sợ phát ra tiếng động kỳ lạ sẽ khiến Dịch Thanh Vân phát hiện. Cả gương mặt nín nhịn nghẹn đến lúc xanh lúc đỏ.
Bị người khác chất vấn hoài nghi về vấn đề uy phong đàn ông ở trước mặt người trong lòng mình, làm nam nhân không ai có thể nhịn được. Không cần nhìn cũng đủ biết sắc mặt chủ thượng nhà mình khẳng định đem so với đít nồi còn đen hơn.
Dịch Thanh Vân này cũng thiệt là, dám có ý nghĩ trộm hôn thư, muốn mang Tuyền Cơ chạy trốn thì ở trong mắt thiếu gia nhà mình đã là tội chết không thể tha thứ rồi, lại còn dám nghi ngờ chủ thượng nhà mình ‘không được’! Hắn chết chắc rồi, nhất định là chết cực kỳ thê thảm!
Lại nghe tiếng Tuyền Cơ vang lên trong phòng: “Đại ca, huynh đừng nghĩ ngợi nhiều chuyện linh tinh như vậy. Muội sẽ đi tìm Trầm Kiếm thương lượng chuyện hủy bỏ hôn ước hoặc kéo dài rồi tính sau.”
Dịch Thanh Vân xuy xuy: “Hắn đồng ý mới lạ! Miếng thịt dâng lên đến miệng rồi. Muội kêu hắn nhả ra? Hắn rõ ràng là một tên gian thương, hôn thư mà cũng bắt huynh ký những hai lần!”
Tuyền Cơ giận lên: “Huynh mới là miếng thịt ấy. Càng nói càng khó nghe! Đại ca thúi!”
Dịch Thanh Vân vừa thấy muội muội nổi giận, lập tức sáp đến mặt dày mày dạn mà lấy lòng. Thẳng đến khi khiến Tuyền Cơ nở nụ cười mới yên tâm.
Còn Triệu Kiến Thận ở phía dưới lắng nghe hoa ngôn xảo ngữ của Dịch Thanh Vân cứ như mây bay nước chảy, nghe thấy Tuyền Cơ lâu lâu lại phát ra tiếng cười nhẹ, nhíu nhíu chân mày, chẳng lẽ như vậy mới có thể dỗ cho Tuyền Cơ vui vẻ? Trên giang hồ, Dịch Thanh Vân nổi tiếng là hoa hoa công tử, trừ bỏ tướng mạo tuấn mỹ ra, nhất định rất có nhiều biện pháp để dỗ cho con gái vui vẻ. Nghĩ thế nên Triệu Kiến Thận rất chăm chú lắng nghe.
Triệu Chính nghĩ rằng hắn đang cân nhắc nên làm sao để hành hạ tên Dịch Thanh Vân này, không tránh thầm lo lắng. Dịch Thanh Vân có chết thảm cũng chẳng sao, nhưng mà tình cảm của Tuyền Cơ với hắn có vẻ sâu đậm như vậy, nếu như biết thiếu gia nhà mình ra tay, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho thiếu gia.
Cho đến khi Tuyền Cơ rời khỏi phòng Dịch Thanh Vân, Triệu Kiến Thận mới mang theo Triệu Chính trở về thư phòng.
Triệu Chính cân nhắc cả nửa ngày, nhịn không được thốt ra: “Dịch Thanh Vân kia hắn nói hưu nói vượn, thiếu gia không cần để ở trong lòng, Tạ tiểu thư nếu đã quyết định tự mình đến nói rõ với thiếu gia, tuyệt đối sẽ không lén rời khỏi.”
Triệu Kiến Thận cười lạnh một tiếng, không cho ý kiến, phất tay cho Triệu Chính lui ra.
Mị lực của Tuyền Cơ không phải là lớn bình thường, một đám người bên cạnh hắn không biết từ khi nào đã đồng loạt đứng về một bên bênh vực nàng. Có chút chuyện cỏn con cũng đều đứng ra thay nàng đỡ lời, lo sợ hắn sẽ tổn thương đến nàng, làm nàng không vui, hừ!
Nghĩ lại vừa rồi Dịch Thanh Vân cứ luôn miệng nói hắn ‘không được’, nếu bảo không giận thì tuyệt đối là gạt người, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ uất ức kháng cự của Tuyền Cơ, hắn lại không nỡ khiến nàng có chút xíu miễn cưỡng nào. Cho dù nỡ, cũng không qua được một cửa của bản thân… Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến Tuyền Cơ cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân. Đến lúc đó, hắn sẽ giáo huấn nàng thật triệt để, cho nàng biết y ‘được’ đến bao nhiêu!
Nhớ hồi trưa hai người ở trên giường ‘quấn lấy nhau’ một hồi ngắn, Triệu Kiến Thận mỉm cười không ra tiếng, hắn phải chậm rãi từng ngụm, từng ngụm ăn hết nàng. Mỗi một phần hương vị nhỏ nhoi của nàng, hắn đều phải nếm hết toàn bộ, triệt để…