" Trước kia con từng nói cha mẹ cùng người thân của con đều không còn?"
Hỏi đến vấn đề này, nhớ lại cha mẹ cùng anh chị đều không còn, thần sắc Chương Thiển Ngữ liền có chút đau thương: " Vâng ạ, cả nhà chỉ còn sót lại một mình Thiển Ngữ."
Nhớ tới hôm nay nhìn hồ sơ của Chương Thiển Ngữ, từ nhỏ đến lớn đều không còn một ai, Dịch Nhàn bất động thanh sắc nói: " Tiểu Ngữ cùng anh em trong nhà sống thế nào?"
Chương Thiển Ngữ không biết Dịch Nhàn tính kế, vẫn chưa từ trong đau lòng hồi phục tinh thần, nghe Dịch Nhà hỏi vậy liền vô tình phản xạ trả lời: " Dạ tốt lắm, anh trai cùng chị gái đều rất yêu thương con."
Dịch Nhàn ánh mắt hơi sáng lên, tay cầm tách cà phê, ra vẻ như lơ đãng nói: " Xem ra anh em trong nhà của Tiểu Ngữ cũng không ít."
" Trong nhà Thiển Ngữ bên trên có bốn anh trai cùng năm chị."
Dịch Nhàn cười như không cười liếc nhìn nàng: " Vậy sao? Cô nhớ rõ con từng nói là lớn lên từ cô nhi viện? Theo lý thuyết mà nói đối với cha mẹ người nhà sẽ không có ấn tượng sâu đậm, như thế nào nhìn con có vẻ hiểu rõ người thân trong gia đình mình là ai ?"
Chương Thiển Ngữ đồng tử rúc lại, liền biết lời vừa rồi của nàng lộ sơ hở để Dịch Nhàn nắm được. Nàng chưa kịp suy nghĩ cách trả lời thì Dịch Nhàn đã không nói thêm mà chuyển dời qua một đề tài khác.
" Lúc trước con nói rằng mình đã kết hôn ?"
Chương Thiển Ngữ sửng sốt, không nghĩ tới Dịch Nhàn lại đột nhiên hỏi điều này. Trải qua chuyện vừa rồi, trong một khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.
Dịch Nhàn thấy vẻ khó xử trên mặt Chương Thiển Ngữ liền châm thêm vài câu: " Hay là nói, trước kia con đều luôn nói dối chúng ta ?"
" Không phải !" Dù có thể phủ nhận, nhưng nội tâm kiêu ngạo của Chương Thiển Ngữ sẽ không làm chuyện trái với phẩm hạnh của mình. " Trước kia Thiển Ngữ từng nói đã kết hôn... đều là sự thật."
" Như vậy....." Ánh mắt Dịch Nhàn nhìn lướt qua hai đứa trẻ vẫn còn đang ngồi trong nôi. " Bọn nhỏ cũng là của con và chồng con ?"
Chương Thiển Ngữ quay đầu nhìn hai đứa con vẫn còn rất bé bỏng của mình, trong lòng mềm mại như nước: " Đúng vậy, bọn nhỏ là của con và Phu quân."
Dịch Nhàn mày nhíu lại, không biết vì sao, nghe từ Phu quân mà Chương Thiển Ngữ nói trong lòng liền nghĩ đến lúc ở bệnh viện Chương Thiển Ngữ cũng mơ hồ gọi Lâm Dịch như vậy.
Bọn trẻ là của cô bé cùng Talia ?
Lắc lắc đầu, Dịch Nhàn vì suy nghĩ vớ vẩn của mình mà cảm thấy buồn cười.
Làm một luật sư, Dịch Nhàn rất hưởng thụ cái loại cảm giác nắm quyền chủ động khi đàm phán, đánh tan cái suy nghĩ vớ vẫn kia, Dịch Nhàn tiếp tục kế hoạch của bà.
" Chồng của con chỉ sợ sẽ không buông tha quyền nuôi dưỡng đối với bọn trẻ. Đến lúc đó con sẽ giải quyết thế nào, có bỏ được bọn trẻ không ? Hay là sẽ bỏ rơi Talia trở về bên cạnh chồng của mình ?"
Chương Thiển Ngữ luôn rất thông minh, biết lúc nãy Dịch Nhàn chính là gài lời cho nàng, thì hiện tại cũng ý thức được rằng Dịch Nhàn đang từng bước đánh tan kiên trì của nàng. Cuộc gặp mặt ngày hôm nay nói trắng ra chính là vì Dịch Nhàn muốn thuyết phục nàng rời khỏi Dịch. Nếu bà ấy muốn thuyết phục nàng mà không phải là Dịch thì càng chứng minh bà ấy đối với Lâm Dịch vô kế khả thi, nên mới muốn tìm điểm yếu từ trên người nàng để đột phá.
Nghĩ như vậy, Chương Thiển Ngữ cũng một lần nữa khôi phục lạnh nhạt. Nếu Dịch đã cố gắng như vậy, nàng càng không thể sai lầm: " Cô Dịch, Thiển Ngữ hiểu rõ ý của người. Chỉ là chắc chắn không tồn tại vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng bọn trẻ, cho nên cũng sẽ không có chuyện vì bọn trẻ mà rời khỏi Dịch."
Dịch Nhàn thấy nàng chắc chắn như thế liền tưởng rằng do chồng của nàng từ bỏ quyền nuôi đứa trẻ. Thật tâm mà nói, bà vẫn rất tán thưởng cô bé Chương Thiển Ngữ, vô luận là nhân phẩm, học thức hay cử chỉ khí độ, không khó nhìn ra nàng là được giáo dưỡng rất tốt từ nhỏ. Nếu bà có con trai, bà nhất định sẽ rất mừng khi có một con dâu như vậy. Nhưng nếu nàng cùng con gái bà ở một chỗ, thì thôi quên đi.
" Dù vậy, con thân là mẹ của hai đứa trẻ chẳng lẽ không vì bọn nhỏ mà suy nghĩ một chút sao ? Con cùng Talia ở cùng một chổ, có thể nghĩ tới suy nghĩ của một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình như vậy. Bọn nhỏ có hay không bị ảnh hưởng đến tính cách, khi đó làm thế nào để giải thích mối quan hệ của hai đứa cho tụi nó. Rồi khi đi học, phát hiện gia đình mình khác với người ta thì làm sao bây giờ ? Bạn học rồi mọi người xung quanh của tụi nhỏ sẽ nhìn chúng như thế nào? Hai đứa có bao giờ nghĩ tới những chuyện này ?"
Với một người làm mẹ mà nói, đứa con không thể nghi ngờ là quan trọng nhất, cho nên khi nghe Dịch Nhàn nói xong, sắc mặt Chương Thiển Ngữ không kiềm chế được mà trắng bệch đi, hai tay đang đặt dưới ngầm bàn siết chặt thể hiện nội tâm không bình tĩnh của nàng. Nàng quay đầu nhìn về phía hai đứa con của mình, bọn nhỏ hoàn toàn không biết trong lòng mẹ của mình đang nghĩ gì, chỉ thấy Chương Thiển Ngữ nhìn bọn nhỏ càng vui vẻ khoa chân múa tay, vui vẻ cười cười, thỉnh thoảng lại phun phèo phèo.
Dịch Nhàn xem vẻ mặt Chương Thiển Ngữ như có chút dao động, tưởng sắp đạt được mục đích liền âm thầm vui sướng, lại vì một mảnh si tình của con gái mình mà cảm thấy không đáng giá, bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ngày hôm nay.
" Hơn nữa, làm phụ nữ ai không muốn một lần được làm mẹ, hiện tại Talia cùng con tình ý sâu đậm thì có thể xem bọn nhỏ như con ruột của mình mà đối đãi. Nhưng trải qua vài năm, khi nó hai mươi chín ba mươi tuổi, biết đâu được lúc đó phụ nữ tuổi càng cao lại càng muốn có con của chính mình. Đến lúc đó đứa nhỏ lớn rồi bắt đầu hiểu chuyện, hai đứa lại để lỡ mất thanh xuân. Không bằng hiện tại liền tách ra, như vậy đối với con hay Talia đều tốt."
Tát một cái thì cho thêm một viên kẹo, vừa đánh vừa xoa Dịch Nhàn luôn hiểu rất rõ đạo lý này: " Cô đã điều tra rõ hồ sơ của con, đối với chuyện con nói mình sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn quả nhiên là không thật. Cô hiểu rõ Talia, nó nói ở cùng con bốn năm, nhưng trước kia cô chưa từng nghe nói đến một người như con. Cô hỏi Viện Viên, nó biết Talia cũng bảy năm trời, cũng chưa từng biết người như con tồn tại, vì vậy lời hai đứa nói ở cùng nhau bốn năm là không thực chút nào. Cô cũng không muốn điều tra lai lịch của con, hơn nữa nếu con rời xa Talia, cô có thể đáp ứng nhận con làm con gái nuôi của Lâm gia, việc nuôi dưỡng bọn nhỏ sau này cũng sẽ có Lâm gia phụ trách. Như thế nào ?"
Dịch Nhàn nhướng mày nhìn người đối diện....
Lúc Lâm Dịch tan sở về đến nhà, tìm một vòng quanh nhà cũng không tìm thấy Chương Thiển Ngữ cùng với hai đứa trẻ. Bình thường Chương Thiển Ngữ đều sẽ ở phòng khách chơi đùa với tụi nhỏ, nhưng mà hiện tại phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng.
" Kỳ lạ, người đi đâu hết rồi ?"
Lâm Dịch từ trong phòng ngủ đi ra liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó liền chạy ra giúp Thiển Ngữ đẩy xe nôi của bọn trẻ vào nhà.
Lâm Dịch hôn hai má nàng một chút, sau đó lại ôm lấy hai đứa trẻ chơi đùa: " Hôm nay sao không đợi chị về mà đi đâu vậy ?" Cô hoàn toàn chú ý vào hai đứa nhỏ, nên cũng không nhận thấy tâm tình Chương Thiển Ngữ không thích hợp: " Bình An, Vô Ưu, có nhớ mẹ không nào? Đến để mẹ hôn hôn Tiểu Vô Ưu một cái.."
Lâm Dịch đang chơi đùa với bọn nhỏ, liền cảm thấy được Chương Thiển Ngữ từ đằng sau ôm lấy cô. Mãi đến lúc này cô mới cảm nhận được có chuyện không đúng, thả hai đứa trẻ vào lại xe nôi, cô xoay người lại ôm Chương Thiển Ngữ, thấp giọng hỏi: " Sao vậy em ?"
Chương Thiển Ngữ dụi đầu vào cổ cô, lắc lắc đầu. Sau đó Lâm Dịch nghe thấy giọng nàng buồn buồn nói.
" Chị sẽ hối hận sao ?"
" Hối hận cái gì ?" Cô hỏi
" Hối hận cùng em ở một chỗ. Như vậy sau này chị không thể có con của chính mình, không thể làm mẹ."
Lâm Dịch cười: " Ngốc quá, em nói cái gì vậy, cái gì kêu không thể có con của chính mình. Bình An với Vô Ưu chẳng lẽ không phải con của chị sao ? Hơn nữa...." Cô cười nháy mắt " Không có chị sao em có thể sinh ra bọn nó được ?"
Nghe vậy, Chương Thiển Ngữ khuôn mặt trắng nõn nhất thời đỏ ửng. Cảm xúc kiểu gì cũng bị người này vài câu làm trôi hết, tay đặt bên hông cô nhéo một cái, rút cuộc vẫn không nỡ nặng tay, chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn cô một cái mắng: " Chị.... hạ lưu !"
Lâm Dịch giống như vẫn chưa thấy đủ, tiến gần bên tai nàng thì thầm nói: " Hạ lưu hay không, tối qua em không phải biết rồi sao ?"
" Chị..." Chương Thiển Ngữ mặt đỏ bừng, ghẹn một lúc rồi mới nói thành câu: " Em trước kia sao không biết chị lại như vậy nhĩ !"
Thấy Chương Thiển Ngữ sắp giận đến nơi, Lâm Dịch lúc này mới ôm lấy nàng: " Không đùa, không đùa nữa. Chị đi nấu cơm trước, em ngồi nghỉ ngơi chút đi."
Chương Thiển Ngữ cười nhìn Lâm Dịch đi vào nhà bếp, sau đó mới đi lấy bình sữa cho hai đứa trẻ.
Chương Thiển Ngữ cầm bình sữa cho Chương Cẩn Huyên, tiểu cô nương này lại cố tình đùa giỡn với nàng, đem bình sữa ngậm hoài trong miệng rồi phun phì phì đùa vui, cái này còn chưa tính, đùa đã còn dùng tay đang dính đầy sữa bẹo lên mặt Lâm Cẩn Du đang ngồi bên cạnh, sau đó cười hì hì, Chương Thiển Ngữ muốn cản cũng cản không kịp.
Cũng may Lâm Cẩn Du rất có phong phạm huynh trưởng, đối với Chương Cẩn Huyên đùa náo nhiệt không thèm để ý tới, nghiêng đầu lăn thân mình cách xa em gái một chút. Chương Cẩn Huyên hiển nhiên không nghĩ buông tha cho anh trai, nhưng mà lúc con bé sinh ra suýt nữa không giữ được, tố chất sức khỏe cũng không bằng anh trai, em bé ba tháng bình thường đã có thể lăn, con bé hiện tại vẫn làm không được, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Du bỉu môi, tỏ vẻ bất mãn.
Chương Thiển Ngữ ở một bên nhìn anh em hai đứa chơi đùa, cũng không vội bắt tụi nhỏ uống sữa, chỉ lấy khăn lau đi lau mặt hai con một chút.
Chờ Chương Thiển Ngữ cho hai đứa bé ăn no, Lâm Dịch cũng làm cơm xong. Hai đứa bé có một đặc điểm, chỉ cần mở nhạc, tụi nó sẽ lập tức an tĩnh, cũng không biết bọn trẻ rút cuộc có nghe hiểu không, cho nên Chương Thiển Ngữ mở nhạc, cho bọn trẻ nằm ở một chỗ cách bàn ăn không xa.
Lâm Dịch bày đồ ăn lên bàn, nhìn thấy hai đứa bé vừa rồi còn phá phách giờ đã nằm im an tĩnh , không khỏi mỉm cười: " Nhà của chúng ta sau này sẽ có hai cái âm nhạc gia a. "
Ăn xong cơm Chương Thiển Ngữ liền đi rửa chén, Lâm Dịch cùng bọn trẻ chơi đùa. Mặc kệ bọn nó có hiểu hay không, cô liền lấy một quyển truyện cổ Andersen đọc cho bọn chúng nghe. Này qua thật là Lâm Dịch dạy dỗ qua vượt cấp, lúc này bọn nhỏ mới bốn tháng sao mà thèm để ý đến cô, cho nên mặc kệ Lâm Dịch kể chuyện thế nào quay qua nhìn lại liền phát hiện tụi nhỏ đã ngủ mất.
Lâm Dịch đen mặt, cả ngày cô mới có chút thời gian để ở bên hai đứa bé, vậy mà chúng lại lăn ra ngủ.
Chương Thiển Ngữ nhìn thấy Lâm Dịch ủy khuất như vậy liền cười, một ngày như vậy với nàng dã là rất mỹ mãn. Nhưng mà nhớ tới chuyện hôm nay, nàng ngời xuống bên cạnh Lâm Dịch, lấy từ trong giỏ ra một cái thẻ tín dụng đưa cho cô.
" Gì vậy em ?" Lâm Dịch cầm lấy thẻ mà Chương Thiển Ngữ đưa, khó hiểu hỏi. Nhìn xuống thì phát hiện là thẻ tín dụng nên càng thêm khó hiểu. Thiển Ngữ đưa cô cái này để làm gì ?
" Đây là mẹ chị đưa cho em, nói mật mã là ngày sinh nhật chị ."
Lâm Dịch hơi hơi ngạc nhiên: "Mẹ của chị....."
Lâm Dịch buồn bã thở dài, nhớ tới bộ hợp đồng trưa nay, lại nhìn thẻ tín dụng đang cầm trên tay, cảm động xen lẫn áy náy.
Cuối cùng ba mẹ vẫn rất yêu thương cô, cho dù cô làm cả hai người thất vọng đi nữa.
Nghĩ kỹ lại, Lâm Dịch liền khẩn trương nhìn Chương Thiển Ngữ: " Mẹ chị đi tìm em ? Mẹ có nói gì em không ?"
Chương Thiển Ngữ hiểu được điều cô lo lắng nên liền nắm lấy tay cô để cô an tâm: "Đừng lo lắng, mẹ chị chỉ nói chuyện với em một chút thôi."
Lâm Dịch mới yên tâm, ôm Chương Thiển Ngữ vào lòng: " Mặc kệ ba mẹ chị nói gì, em đều không được phép rời khỏi chị!"
Lâm Dịch rất hiểu rõ khả năng của mẹ cô, trước kia có một vụ cả hai bên đương sự đều làm loạn lên không ai chịu ai, cuối cùng một bên đương sự vì bà khuyên mà từ bỏ. Phần công lực như vậy mà đặt tầm ngắm vào Chương Thiển Ngữ, cô sợ Chương Thiển Ngữ sẽ bị ép buộc.
Chương Thiển Ngữ rúc vào lòng cô, nhắm mắt lại hưởng thụ: " Sẽ không, em sẽ không rời xa chị."
Nghe được lời này, Lâm Dịch liền cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng cười đắc ý: " Không rời là tốt, như vậy em chỉ có thể ở bên cạnh chị."
Hai người yên tĩnh ôm nhau được một lúc, Lâm Dịch liền cuối đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay mình nói: " Vài ngày nữa tìm thời gian thích hợp chúng ta về thăm ba mẹ đi."
" Vâng."