♪ Every time I lose my place ♪
♫ The beauty of Your grace ♫
♬ Shines a light so ♬
♪ I can see ♪
♫ Every time I lose my way ♫
♬ You make it all Okay ♬
♪ I feel Your Love surrounding me ♪ *
....
Tiếng nhạc chuông bài hát "Where I Belong" của Jaci Velasquez ( ) vang lên không ngừng. Người trên giường cử động thân mình, với tay lên đầu giường sờ soạng vài cái, tìm được chiếc di động đang nhấp nháy, hé mắt ấn nhận cuộc gọi rồi đặt lên tai.
"A lô... Ừ... Lát nữa đến... Yên tâm, tớ nhớ mà..."
Âm thanh mới tỉnh ngủ khàn khàn không rõ, tắt điện thoại, thuận tay nhét lại vào đầu giường, trở mình, đem con giấu bông to bằng thân người ôm vào trong ngực, cảm giác túm lông xù mềm mại này vừa quen thuộc vừa xa lạ, tay đang ôm con gấu đột nhiên sờ sờ vài cái.
Không đúng!!!
Lâm Dịch bỗng mở mắt. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi xuống chiếc giường trắng tinh, chiếu thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt mơ màng, lơ đãng bị cuốn theo vòng sáng kia.
Nháy mắt hai cái để thích ứng một chút, hắn từ trên giường ngồi dậy, nhìn cảnh tượng trước mặt mà chớp chớp trợn tròn. Đầu óc vốn mơ hồ liền lập tức trống rỗng.
Căn phòng phủ một màu trắng chủ đạo, bên phải chiếc giường là một cái cửa sổ lớn sát đất, nối với ban công của tầng 20. Đi qua song cửa có thể trực tiếp ra bên ngoài. Ban công đặt một cái bàn tròn có bốn cái ghế tựa, phía trên được bày biện lộn xộn các chậu hoa. Xuyên qua lớp kính bằng thủy tinh trong suốt, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào căn phòng.
Bên trái giường là chiếc tủ quần áo màu men, tường đối diện treo một bức tranh vẽ chiếc lá phong mùa thu, bên dưới bức tranh có một chiếc máy tính bàn màu đen, màn hình LCD siêu mỏng, một cái ghế xoay, tựa vào chiếc bàn bên cạnh giá sách, trên giá còn sắp xếp ngăn nắp một vài cuốn sách gì đó...
Toàn bộ vừa có nét quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Hắn ngơ ngác rời giường, chân trần chạm sàn gỗ, tiến vào nhà vệ sinh.
Càng đi đến gần, người trong gương càng dần hiện rõ trước mặt hắn, không, không phải là "Hắn", nên nói chính xác là "Cô" mới đúng.
Chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu trắng, lộ ra đôi vai trắng nõn mảnh mai, thật phù hợp với dáng người duyên dáng trong gương. Tóc xõa ngang vai, xoăn gọn tùy ý phủ lên xương quai xanh, hiện rõ dáng người gợi cảm mà quyến rũ. Lông mi dài mà cong, dày mà tinh tế. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào, đôi gò má tinh xảo mà mềm mại.
Tất cả điều này cho thấy, trong gương là một người xinh đẹp, quan trọng hơn..., đó là một cô gái xinh đẹp.
Khuôn mặt này là khuôn mặt mà cô đã nhìn suốt 20, quen thuộc đến mức không còn gì quen thuộc hơn, nhưng sao lúc này lại cảm thấy có chút xa lạ thế.
Cô nâng tay xoa mặt, người trong gương cũng đồng thời làm theo.
Hiện tại thật ra là mơ hay là thực?
Hay tỉnh lại sẽ lại quay về cổ đại?
Lâm Dịch không rõ, chẳng lẽ lại là ác mộng kia đang tra tấn cô?
Nhưng mà mọi thứ trước mắt lại rất thật, so với những mộng cảnh trong mơ cũng không chân thực như vậy, mọi thứ thật đến mức chạm vào cũng có cảm giác rất thật.
Cô nhìn người trong gương, ánh mắt đó cũng mơ màng rõ ràng như thế.
Vậy, là mơ sao?
Một giấc mơ dài đến 20 năm?
Một giấc mơ về Tô Bác Nghệ, rất chân thật, rất rõ ràng, chi tiết đến từng phút từng giây. Đã gặp được ai, đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều chân thật như một số mệnh khác đã từng tồn tại, số mệnh mà cô đã dùng thân phận Tô Bác Nghệ để trải qua.
Vậy, toàn bộ chuyện này đều do cô tưởng tượng thôi sao?
Không có xuyên qua;
Không có về triều đại nhà Tống;
Không có Tô Bác Nghệ.
Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn người trong gương lại có cảm giác như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ.
Đột nhiên, Lâm Dịch nín thở. Cô chú ý đến chiếc vòng đang ở trên cổ tay của người trong gương.
Đó là một đôi vòng tay bằng vỏ sò đã được mua từ một quầy hàng ven đường. Cô và Chương Thiển Ngữ mỗi người mang một chiếc. Chương Thiển Ngữ mang ở bên tay phải, còn cô thì mang ở bên tay trái.
Bây giờ, chiếc vòng đó cũng đang yên lặng ở trên cổ tay cô.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc người nào mới là mộng chứ?
Cô vuốt nhẹ chiếc vòng trên tay, cảm giác sần sùi chạm vào lòng bàn tay, chân thật mà truyền lên đại não, những giấc mộng trước đây cũng chưa bao giờ như vậy, chỉ toàn là những hình ảnh trong trí nhớ không ngừng lặp đi lặp lại mà thôi.
"A~"
Phòng ngủ truyền đến một tiếng hét đầy sợ hãi. Từ trong phòng vệ sinh, cô vội vã chạy ra ngoài.
"Thiển Thiển?" Lâm Dịch trợn mắt, kinh ngạc hô lên.
Lúc tỉnh lại, cô bị tình huống xảy ra làm bất ngờ, không kịp ý thức xung quanh, cũng không để ý trên giường vẫn còn một người.
Trên chiếc giường lớn tinh khiết, một nữ tử trần truồng đang lấy chiếc ra mỏng quấn quanh thân thể mềm mại, tóc dài tán loạn, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt Chương Thiển Ngữ phút chốc liền thả lỏng, nghĩ đến lúc này đang ở một nơi xa lạ, ánh mắt lại hiện lên nét sợ hãi, "Phu quân!"
Âm thanh run rẩy rõ rệt, hoàn cảnh xa lại khiến nàng bị bao phủ bởi sự hoảng sợ, cũng không phát hiện Lâm Dịch lúc này không giống như mọi ngày. Lâm Dịch cũng quên mất chuyện này, thấy Chương Thiển Ngữ sợ hãi, theo thói quen mà đem nàng ôm vào ngực, dịu dàng an ủi.
"Không sao cả, ta ở đây, ta ở đây!" Cô lặp đi lặp lại vỗ về nàng. Một lúc sau, Chương Thiển Ngữ mới bình tĩnh lại.
Nhưng mà, tỉnh táo lại, Chương Thiển Ngữ mới ý thức được có gì đó không đúng.
Đôi má đang dựa vào chiếc lồng ngực không như trước đây, rắn chắc bằng phẳng, mà là mềm mại đặc trưng của nữ tử. Nàng đột nhiên cẳng thẳng, rời khỏi cái ôm ấm áp của Lâm Dịch, quan sát người trước mặt một chút. Lúc này mới phát hiện, người ôm nàng mặc quần áo vô cùng hở hang. Ánh mắt nàng dừng lại ở trước cái ngực hơi lộ ra dưới bộ áo ngủ phong phanh kia, bên dưới xương quai xanh xinh đẹp mơ hồ có thể thấy nhô lên chút gì đó trắng trẻo nõn nà, khiến đầu nàng "Ong" một tiếng, mất đi khả năng suy nghĩ.
"Ngươi là ai?" Nàng giật mình lui về phía sau, vừa nghi hoặc vừa bất an hỏi. Tầm mắt nhìn thẳng gương mặt quen thuộc kia, trong lòng càng hoảng sợ hơn.
Lâm Dịch bị câu hỏi này làm cho cứng đờ, khó khăn nuốt xuống, lời trên miệng định nói ra lại nuốt trở về. Nhánh mắt, trong đầu liền hiện lên vô số suy nghĩ.
Có nên thú nhận hay không?
Thú nhận rồi thì giải quyết quan hệ hai người thế nào?
Chương Thiển Ngữ đối với cô là gì đây?
Làm sao mà giải thích với nàng chuyện khó tin thế này?
...
Chương Thiển Ngữ thấy sắc mặt người nọ thay đổi thất thường, nén sợ mà cứng rắn hỏi lần nữa, "Ngươi rốt cuộc là ai? Đây là nơi nào? Ngươi bắt ta đến đây để làm gì?"
Lâm Dịch nhìn vẻ mặt tái nhợt đang cố bình tĩnh kia của nàng, ánh mắt vẫn còn không giấu được sự kinh hoảng, thân thể yếu đuối giấu trong chiếc ra đang run rẩy, trong lòng xót xa. Cô tái mặt thốt ra rõ ràng từng tiếng một, "Thiển Thiển, ta là, Tô Bác Nghệ!"
"Ngươi nói cái gì?" Chương Thiển Ngữ không tập trung hỏi lại, tâm nàng vẫn dừng ở trên gương mặt quen thuộc kia, đang lờ mờ suy đoán, trên đời này sao lại có người nữ tử nhìn giống phu quân như vậy, cho dù là muội muội sinh đôi cũng không giống thế nữa. Lời Lâm Dịch nhẹ như gió, ở bên tai nàng thổi qua, chỉ lưu lại âm cuối, căn bản không nhập vào ý thức của nàng.
Lâm Dịch cắn răng, gian nan mở miệng, "Ta là, Tô Bác Nghệ!"
Nàng ta nói gì?
Chương Thiển Ngữ tim đập loạn, nghe được ý trong lời kia, thanh âm kia từ như sương khói đã kết thành sấm sét, đánh xuống khiến nàng như tê liệt.
"Không có khả năng!" Đôi môi như tái nhợt đi, thân thể như bị đẩy mạnh, lùi lại phía sau, trợn to hai mắt, đôi mắt đen láy đáng yêu giờ cũng mang một màu trắng bệch. Nàng cố sức hô hấp, đề phòng nhìn Lâm Dịch.
"Thiển Thiển, em hãy nghe tôi nói..." Lâm Dịch tiến lên từng bước, vươn tay về phía nàng. Nàng hoảng sợ lùi về phía sau.
"Ngươi đừng lại đây!"
"Thiển Thiển!" Lâm Dịch khổ sở gọi to một tiếng, có chút bất lực mà nói, "Tôi không lừa em."
Không cho phép gọi ta như vậy. Tên này chỉ có phu quân mới có thể gọi, không cho ngươi gọi!
Lời nói đầy đau đớn làm nàng rung động, không tự chủ mà ngẩng đầu đánh giá gương mặt vô cùng quen thuộc kia.
Lông mi đó, đôi môi đó, cái mũi nữa... Rất nhiều, rất nhiều thứ giống với phu quân. Nhất là đôi mắt khiến bao kẻ tan nát cõi lòng kia giờ đang chứa đầy khổ sở. Ánh mắt của một người không thể lừa dối được. Ánh mắt này chính là ánh mắt mà nàng đã quen thuộc nhiều năm qua.
Nàng ta đang đùa giỡn sao?
Trên mặt không thể khống chế được sự khϊế͙p͙ sợ và khó tin.
"Không có khả năng!" Nàng hỗn loạn thở gấp.
Lâm Dịch tiến đến, nắm lấy hai vai nàng, "Thiển Thiển, em nghe tôi giải thích!"
"KHÔNG CẦN–" Chương Thiển Ngữ bất ngờ hét một tiếng, dùng sức đẩy cô ra, nhanh chóng lùi về phía sau, mãi cho đến khi thân thể lùi hẳn vào mép giường, không lùi được nữa. Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Dịch, mặt không còn một giọt máu, liều mạng lắc đầu, nói năng lộn xộn, "Người đang gạt ta! Ngươi gạt ta! Ta không tin! Ta không tin!"
"Còn nhớ cái này không?" Lâm Dịch nâng cổ tay trái lên. Trên cổ tay kia chính là chiếc vòng vỏ sò giống y hệt chiếc vòng trên tay Chương Thiển Ngữ, "Cái này là lúc tôi ở Vĩnh Định mua trên đường, chúng ta mỗi người một chiếc."
"Không phải! Không phải!" Nàng tự lừa dối mình nhắm mắt lại, không ngừng lắc đầu phủ nhận.
Không, không, không!
Đây không phải là sự thật!
Rất hoang đường! Rất tàn nhẫn!
"Thiển Thiển..." Lâm Dịch tiến lên, đem nàng ôm vào lồng ngực, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
"NGƯƠI KHÔNG PHẢI CHÀNG, NGƯƠI KHÔNG PHẢI CHÀNG! NGƯƠI ĐANG GẠT TA, NGƯƠI ĐANG GẠT TA!" Nàng không khống chế được mà bộc phát hét lên, điên cuồng giãy dụa.
Người nữ tử trước mặt này sao có thể là phu quân, sao có thể là Tô Bác Nghệ chứ!
Đúng rồi, nàng ta là một nữ tử, không phải là phu quân của nàng.
Không phải! Không phải!
Lâm Dịch cố hết sức ôm lấy nàng, không buông tay. Chương Thiển Ngữ cảm thấy mình hình như phát điên rồi, nàng liều mạng vùng vẫy, nàng giơ tay đấm đá, làm thế nào cũng không thoát được khỏi vòng ôm của Lâm Dịch.
Nàng như thú hoang mà hét lên, cúi đầu, cắn bừa lên chiếc vai trần của Lâm Dịch.
Cả người Lâm Dịch run lên, hai cánh tay vẫn cố hết sức ôm trụ lấy nàng, thế nào cũng không buông ra.
Nàng hung dữ cắn xuống, căm tức mà cắn, dùng hết sức lực toàn thân, cắn cho đến khi cả miệng đầy mùi máu tươi, cắn đến khi không còn sức nữa, nàng mới nhả ra, thút thít khóc.
Nước mắt tựa như vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng, tựa như toàn bộ nước trong cơ thể đều chảy ra ngoài.
Nàng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ là trước khi mất ý thức hình như lại cảm giác được hơi thở quen thuộc, cái ôm ấm áp quen thuộc kia.
Ngủ đi, có lẽ sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
Biết đâu bây giờ cũng đang ở trong mộng, lúc tỉnh lại sẽ không sao hết. Nàng thật khờ quá, đây nhất định là mơ thôi, phu quân sao có thể lại biến thành nữ tử được, điều này thật vớ vẩn, sao lại có thể mơ một giấc mơ vớ vẩn thế chứ?
Ngủ đi, tỉnh lại sẽ tốt thôi.
___________________