Lâm Dịch nắm dây cương, quất một roi vào mông ngưa, quay đầu cười tươi với nàng, "Đương nhiên, nàng không phải luôn muốn biết "Tự mình đi du ngoạn" là thế nào sao? Lần này sẽ mang nàng đi tìm hiểu một chút cho rõ."
Ngựa hí lên một tiếng, bước lốc cốc lên các tảng đá trên đường mà tiến lên.
Không lâu sau...
"Cô gia ~"
"Công tử ~"
Hai âm thanh hổn hển từ phía sau truyền đến. Lâm Dịch ló đầu lui, thấy hai nam nhân khác nhau đang dìu hai nữ nhân bụng lớn từ cổng chạy ra đuổi theo, mà hai người phụ nữ mang thai kia chính là Quyển Bích và Nhị Nha.
Hắn quýnh lên, quay đầu lại quất thêm một roi lên mình ngựa. Ngựa lại lập tức hí lên rồi chạy nhanh hơn, vụt chạy như một làn gió.
"Quay lại đi... Quay lại đi..."
Lâm Dịch mặc kệ, chỉ để ý vào con ngựa, trong chốc lát những âm thanh kia cũng xa dần.
Chương Thiển Ngữ một tay nâng cửa xe, một tay vỗ ngực, miệng thì liên tục hô, "Quá ngông cuồng, quá ngông cuồng..."
Chính xác, hiện tại bọn họ đang làm một việc hết sức ngông cuồng. Để lại thư, đem hết mọi thứ quăng sau đầu, hai người cứ như là bỏ nhà đi vậy, bỏ lại công vụ ở nha môn, không quản cái gì cả mà lên ngựa rời đi. Tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng thế cũng đã đủ ngông cuồng.
"Quyển Bích bây giờ chắc là đang oán trách chúng ta." Chương Thiển Ngữ lấy lại cảm xúc, cười nói.
Lâm Dịch cũng có nghĩ đến, đợi khi bọn hắn trở về, cô nhóc kia hẳn sẽ không để bọn hắn cười nữa. Bất quá, nha đầu kia tức giận cũng chỉ là bỉu môi không nói chuyện mà thôi. Nghĩ thế, Lâm Dịch cũng cười.
"Ai bảo nha đầu kia hiện tại không tiện để đi theo, đây cũng không phải là ta cố ý bỏ nàng ở lại."
Cái vấn đề không tiện mà hắn nói cũng chính là việc Quyển Bích đang mang thai, không thích hợp đi khắp nơi.
Một năm sau khi đến Vĩnh Định, Quyển Bích cùng với sư gia Thẩm An ở nha môn liếc mắt đưa tình với nhau. Thẩm An là người đọc sách, cũng từng đỗ Tú tài. Hai người âm thầm tiếp xúc một thời gian thì Thẩm An đến chỗ Chương Thiển Ngữ cầu hôn. Cũng mãi đến lúc đó bọn họ mới biết được tiểu cô nương này giờ đã không còn nhỏ, đã có thể "Sẵn sàng" về nhà người ta rồi. Xét thấy Thẩm An điều kiện cũng không tệ, nhân phẩm cũng được, Chương Thiển Ngữ qua điều tra cũng biết y là một người không tồi, mà Quyển Bích cũng thích, kết hôn cũng là tâm ý của hai người, cho nên tháng Ba năm ngoái trước đã giúp hai người cử hành hôn lễ. Hiện tại, hai người thành thân cũng đã là một năm.
Đầu năm nay, đầu tiên là Nhị Nha phát hiện mình có thai. Không lâu sau thì Quyển Bích cũng bị phát hiện là mang thai rồi.
Đại khái bị hai nha đầu này kích thích, hơn nữa Tô phu nhân thường gửi thư thúc giục, tâm tình của Chương Thiển Ngữ sau đó cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Tuy rằng không biểu hiện rõ ràng, nhưng Lâm Dịch có thể nhận ra nàng thường ưu tư. Hơn nữa, sau đó đại phu có bảo thân thể nàng có chứng hàn, khó thụ thai, càng khiến nàng thêm lo lắng.
Cho nên bây giờ Lâm Dịch mới nảy ra cái gọi là "Tự mình đi du ngoạn," coi như là mang nàng ra ngoài giải sầu, để nàng khỏi phải suy nghĩ lung tung, mặc dù hắn hơn một lần nói qua chuyện con nối dõi không cần phải vội.
Lâm Dịch xác định, hành trình lần này là xuất phát từ Vĩnh Định, đi qua vùng biển Phúc Kiến, đến Mai Châu, Hà Nguyên, Huệ Châu, Đông Quản ( ), cuối cùng đến Nghiễm Châu. Dân gian có câu ngạn ngữ, "Ăn tại Nghiễm Châu, mặc ở Tô Châu, chơi ở Hàng Châu, chết ở Liễu Châu," cái nơi Nghiễm Châu này dù thế nào cũng phải đến một lần.
Hai người "tự mình đi du ngoạn" có thể nói cũng là hơi phiền phức, bởi vì tự mình làm tất cả mọi việc ăn ở đi lại, cái gì cũng tự giải quyết. Bây giờ không giống như đời sau, chỉ cần một cái điện thoại là có thể biết được quán ăn nào ngon. Chỉ có điều cũng may là hai năm nay ở Vĩnh Định hắn cũng học được nhiều thứ, đối với việc không tìm thấy được quán trọ và phải ở bên ngoài cũng có chút kinh nghiệm.
Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ chậm rãi đi dạo chơi, nhìn thấy cái gì cũng thấy hay, thấy cái gì đẹp đều dừng lại, hai tháng qua cực kỳ tùy hứng. Dù sao ở huyện Vĩnh Định cũng sẽ không có việc gì lớn. Cho dù có gì đó, có Tô Nghiễn và Thẩm An thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa Trương Thành và bọn hắn giờ không tệ, sẽ không vô duyên vô cớ mà ngáng chân bọn hắn. Hai năm đến đây đều bận rộn không ngừng, lần này xem như là tự cho mình một cái phép dài hạn là được.
Hai người vừa tham quan vừa đi, rốt cục thì hai tháng sau cũng tới Nghiễm Châu.
Từ thời Tần Hán đến nay, Nghiêm Châu chính là Trung tâm Chính trị Kinh tế Văn hóa Lĩnh Nam.
Đến thời nhà Đường, Nghiễm Châu đã phát triển thành con đường tơ lụa có vai trò quan trọng trong thương nghiệp, kinh tế phồn vinh, thành thị phát triển.
Tới thời nhà Tống, dân số Nghiễm Châu gia tăng nhanh chóng, xây dựng tường thành càng thường thay đổi hơn ( ).
Lúc bấy giờ, ở Châu Giang mênh mông sông nước, được gọi là "Tiểu Hải," là nơi thương thuyền vãng lai, bách hóa tràn đầy. Vì "Ngũ đô chi thị," người đương thời tên gọi Trình Sư Mạnh có nói, "Thiên môn nhật chiếu trân châu thị, vạn ngõa yên sinh bích ngọc thành ( )."
Vì câu nói "ăn ở Nghiễm Châu," Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ sau khi đến Nghiễm Châu, việc đầu tiên là tìm các quán cơm để ăn. Món ăn Quảng Đông nổi tiếng có tám món chính, nếu phải ăn hết toàn bộ căn bản là si tâm vọng tưởng, cho nên bọn họ cũng chỉ gọi vài món nổi tiếng, mà nổi danh thì có các món như khảo nhũ trư ( ), bạch chước hà ( ), long hổ đấu ( ), thái gia kê các loại ( ). Sau đó thì đi vòng các con phố lớn nhỏ để thử các món ăn vặt. Chương Thiển Ngữ từ khi đến đây đã có thể thả lỏng, ăn trên đường cũng không nhăn mặt. Phong phạm thục nữ gì đó không biết đã bị bay đi góc nào rồi. Nếu như bị Chương phu nhân nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng, chắc cũng sẽ phải thở dài là bà dạy nữ nhi không thành công mất.
Đô thị của Nghiễm Châu hoàn toàn khác với các thành phố của nội địa. Lúc mới vào, Chương Thiển Ngữ cũng bị sợ, người dân ở đây dường như cởi mở hơn, làm việc cũng không giống với ở Lâm An. Mà Lâm Dịch ngược lại, lúc đến đây dường như tìm được hơi hướng của thời hiện đại.
Hôm nay, Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ như thường lệ, đi dạo trên phố ở Nghiễm Châu. Ăn mấy ngày qua khiến hai người có chút béo phì. Trước kia cả hai đều không béo, hơn nữa vì tới Vĩnh Định chất lượng sống không tốt, nên hai người bị gầy đi. Hơn nữa, bọn họ vẫn không ngừng bận rộn, nên gầy đến mức không còn mấy lượng thịt trên người. Giờ béo lại hiện tại cũng chỉ là khôi phục lại trạng thái lúc ở Lâm An mà thôi. Cho nên bây giờ nhìn mấy thấy có chút cân xứng hơn một chút. Chỉ có điều do nhiều tháng qua đều ở bên ngoài, hai người đều phơi nắng nên da có chút đen hơn. Nhưng mà, người bên ngoài da còn đen hơn vậy, thành ra nhìn thì càng thêm vài phần tráng kiện.
Đi đến một lúc, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy Chương Thiển Ngữ đang kéo tay áo hắn một chút.
Chương Thiển Ngữ vừa níu tay áo, vừa thấp giọng nói vào tai hắn, "Phu quân, chàng xem những người phía trước có phải là người phiên bang mà chàng hay nói không?"
Lâm Dịch nhìn theo ánh mắt nàng. Phía trước có một đoàn người, mà ở giữa có mấy người tóc vàng mắt xanh, sóng mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, diện mạo không giống những người khác. Hơn nữa, bọn họ mặc quần áo kỳ lạ, thân hình cao lớn, khiến cho bọn họ nổi bậc trong đám người.
Trong phút chốc, Lâm Dịch đột nhiên hơi hoảng hốt. Lâu lắm rồi chưa thấy người phương Tây, vì thế hắn lập tức đứng sững ra đó, quên tránh đi.
Chờ hắn lấy lại tinh thần thì mấy người kia đã đến trước mặt bọn hắn. Lâm Dịch vừa định nghiêng người nhường đường thì đột nhiên có một người đi đến trước mặt hắn, kinh ngạc kêu một tiếng, "Tô Bác Nghệ?"
Lâm Dịch hơi cẩn thận nhìn một chút. Người này thấp lùn, mặt tròn tròn phúc hậu, một thân cẩm y tơ lụa nổi bật, nhìn rất quen mắt.
Hắn chớp mắt hơi suy nghĩ, không khẳng định mở miệng, "Ngô Dân?"
Người nọ cười, vỗ vai hắn, cao giọng nói, "Vừa rồi ta thấy sao mà nhìn quen mắt thế, không ngờ đúng là người. Đã nhiều năm như vậy người càng lớn càng "xinh đẹp"!"
Ngô Dân học cùng học viện với hắn. Trước kia lúc còn ở Thạch Cổ Học viện, quan hệ của hai người cũng không phải là tốt. Nói đến lần cuối chạm mặt, hai người bọn hắn cũng đã sáu năm chưa gặp lại. Nghe nói y lần trước đi thi không đỗ đạt, sau đó liền theo ý người nhà, tiếp nhận việc kinh doanh ở đây. Không ngờ đến Nghiễm Châu lại gặp được y. Lâm Dịch có thể thấy, y bây giờ so với trước đây thay đổi không ít, tính cách cũng cởi mở hơn.
Lúc Lâm Dịch và Ngô Dân nói chuyện, cánh tay hắn đột nhiên bị níu chặt, hắn quay đầu thì đã thấy trên mặt nàng có chút mất tự nhiên, trốn vào ngực hắn.
Ở trước mặt bọn họ, một người phương Tây cao lớn đẹp trai hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm về phía Chương Thiển Ngữ, miệng nói liên tiếp những lời mà nàng nghe không hiểu, niềm nở đưa tay về phía nàng. Mặt Ngô Dân hiện lên nét phiền muộn, đang nghĩ sẽ giải thích với Lâm Dịch đây là lễ tiết của người phương Tây, không phải là đang phi lễ với thê tử của hắn.
Chương Thiển Ngữ đang phiền muộn, không biết lúc này nên làm thế nào. Bỗng nhiên, có một bàn tay vươn ra, nắm lấy tay người phiên bang kia.
Người phiên bang sửng sốt, mặt liền biến sắc. Nhưng Lâm Dịch đã bước lên phía trước, đem Chương Thiển Ngữ chắn phía sau, mỉm cười nói, "Nice to meet you."
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có cảm giác giật mình như đang bị xuyên không.
Chương Thiển Ngữ vô cùng kinh ngạc. Trượng phu của mình lại có thể nói được phiên ngữ!
Ngô Dân cũng kinh ngạc nhìn Lâm Dịch. Không nghĩ hắn lại có thể nói phiên ngữ. Bản thân y phải mất vài năm trên biển, cùng một đội tàu đến vài nước Tây Dương, cũng cùng một ít người nước ngoài lui tới buôn bán nói chuyện, mới học được một ít câu đơn giản. Tô Bác Nghệ là người chưa từng rời khỏi Trung Nguyên, thế mà có thể nói tiếng phiên bang. Điều này thật khó hiểu.
Mắt người phiên bang sáng lên, "You can speak English!"
Chương Thiển Ngữ ở bên cạnh quan sát. Người phiên bang kia giống như là có cảm giác ở đất khách gặp bạn cố tri, lôi kéo Lâm Dịch nói chuyện không ngừng. Cuối cùng cũng không biết phiên nhân nói gì, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Dịch hoảng hốt, nói, "Talia." Sau đó, phiên nhân kia cũng hơi nhíu mày, không biết nói câu gì. Chỉ là vừa nghe xong câu nói kia, Lâm Dịch lại càng suy tư hơn.
Thực ra, Lâm Dịch bị người nọ nói một câu "This is a girl"s name." Bị nói trúng, tùy tiện tìm một lý do trước đây, nhưng trong lòng lại có chút mờ mịt.
Thứ ngôn ngữ này lâu rồi không nói vẫn còn có chút ngượng miệng. Nhưng, có thể vì đời trước để lại ấn tượng sâu sắc, cho nên tuy hai mươi năm qua hắn chưa từng nói, nhưng vẫn có thể dễ dàng nói ra vài câu đã nhớ nằm lòng. Bởi vì, đời trước từ nhỏ hắn đã học giáo trình song ngữ, trong nhà đặc biệt mời gia sư riêng về dạy cho hắn lúc còn bé, nên tiếng Anh của hắn đời trước sớm đã vượt qua cấp 8.
Nói chuyện với người nước ngoài khiến hắn bị nhẫm lẫn thời không, hơn nữa còn nói về chuyện Trung Nguyên không có nhiều thứ tiên tiến, càng khiến hắn hoảng hốt, cảm thấy như bản thân hình như còn ở hiện đại.
______________________