Việc này tất nhiên Lâm Dịch không tự mình làm. Hắn đến tìm Trương Thành, giải thích phương pháp và ý tưởng của mình. Trương Thành dù tham lam nhưng cũng hơi nhượng bộ rồi. Hơn nữa, y ở Vĩnh Định có giao tình với cả hai nhóm hắc bạch. Lâm Dịch không muốn giáng tội, mà muốn nắm thóp của hắn. Nên bước đầu tiên chính là chiêu dụ.
Trương Thành nghe xong kế hoạch thì bán tính bán nghi. Vốn y đã có chút kiêng kị với thiếu niên này, hiện tại thấy hắn cố ý muốn kết giao, dù thế nào cũng không thể cự tuyệt. Hơn nữa, y coi như cũng là người giàu có ở Vĩnh Định, bỏ ra chút tiền bạc, với y mà nói cũng không phải chuyện gì to tát. Nếu đúng như lời hắn nói, có thể kiếm được lời thì càng tốt. Cho nên Lâm Dịch, Trương Thành cùng với hai người nữa đem hết những ruộng hoa màu mua lại. Một người là cữu cữu của Trương Thành, địa chủ giàu có ở Vĩnh Định. Người kia là đầu mối buôn tơ lụa với Trương Thành, thương gia Tôn Viên ngoại.
Sau khi mua hết những ruộng đất kia, Lâm Dịch nhân lúc mấy ngày nay mưa giảm dần mà kêu gọi nha dịch của nha môn và dân phu trong làng, bảo họ sửa chữa lại đê điều thay cho việc phải lao dịch hằng năm cho triều đình. Vì trời mưa, dân làm cũng không có gì làm, mà tu sửa đề điều có thể thay thế việc lao dịch, bọn họ tất nhiên vui vẻ mà nghe theo.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Lâm Dịch đều mặc áo tơi, ra bờ sông giám sát. Hai đầu gối mỗi ngày đều phải ngâm trong nước đến mười mấy tiếng, da cũng nhăn nheo. Đến trở lại huyện nha, toàn thân đều ướt đẫm. Cũng may thân thể không tệ, nếu không sớm đã bị không ít bệnh.
Lúc trở về còn dành thời gian vẽ một bức họa đồ. Kiếp trước hắn cũng không giỏi vẽ vời, đối với mặt này cũng không rành, nên chỉ có thể dựa vào ấn tượng mà biểu đạt gì đó bằng cách phát họa ra giấy, rồi sau đó tìm người có kinh nghiệm, thông qua bản phát thảo mà chỉnh sửa lại dần.
Những ngày này hắn thật sự bận đến mức chân không chạm đất ( ), cũng bỏ ra không ít bạc. Cũng không biết sau này ra sao.
Tuy bận rộn nhưng trong lòng thoải mái chưa từng có. Chính xác là cảm giác kiên định, có thể sống cho mình, muốn làm gì thì làm, tự do, không cần phải kiêng dè gì cả. Chương Thiển Ngữ cũng nói, hắn tuy gầy hơn nhưng tinh thần lại rất tốt.
Có thể nói, mười mấy năm qua, chỉ khi rời khỏi Lâm An đến trấn Vĩnh Định xa xôi này, hắn mới có cảm giác chân thật. Trước kia, cho dù là ở Biện Kinh hay Lâm An, vì biết trước hướng đi của lịch sử, hắn luôn cảm thấy bản thân như người ngoài cuộc mà đứng xem, lạnh lùng nhìn lịch sử sai lệch trở về quỹ đạo, không thật sự hòa vào cuộc sống, luôn phải cảnh giác lời nói, cử chỉ, e sợ nếu nói sai gì đó sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt, tâm trí bị bó buộc nghiêm trọng.
Nhưng từ lúc đến Vĩnh Định, bên cạnh không còn những kẻ soi mói, hắn cũng không còn cố kỵ sẽ nói gì đó để rước lấy tai vạ, dù nói có vẻ không tệ đến thế. Nghe được tin gì từ người thân, bằng hữu, hắn cũng không cần vì thế mà lo nghĩ, làm sao để bù đắp cho bọn họ. Hiện giờ đã rời xa quyền lực triều đình vạn dặm, hắn dù có làm gì cũng không ảnh hướng đến tiến trình phát triển của lịch sử. Hắn có thể làm theo ý mình, tạo một ít phúc cho dân, tạo ân trạch cho trăm họ, ít nhất như vậy cả đời này cũng không tính là quá nhiều.
Mưa cứ rơi rả rích đến gần tháng Tám. Bởi vì tu sửa đê kịp lúc, những đồng ruộng xung quanh cũng không bị tàn phá nhiều, ít nhất so với những thị trấn lân cận mà nói cũng là tốt hơn. Tuy nhiên, vì Lâm Dịch đã mua hết số ruộng này để khơi thông đường sông, hệ quả là số ruộng đó bị hủy hoàn toàn, thậm chí đến giờ cũng chỉ còn ít cây mạ bị ngâm mình trong nước, có chút rữa ra mà thôi.
Khiến cả Quyển Bích và Nhị Nha, từng đến xem một lần, cũng phải bảo là lỗ vốn. Trương Thành và hai người mua đất khác cũng không ôm hi vọng lớn. Xem như họ một lần tính sai đi.
Song, Lâm Dịch lại dứt khoát bảo người ta đem số ruộng kia đào sâu, bốn phía đắp cao lên, từ hướng sông mà dẫn nước vào, rồi mua cá bột và củ sen trồng xuống để chăn nuôi lâu dài.
Trương Thành cũng làm theo, tạm thời xem ngựa chết như ngựa sống ( ). Cửu cửu của y và Tôn Viên ngoại thì lại không kiên nhẫn, trực tiếp hạ thấp giá để bán đi. Tuy thua lỗ nặng, nhưng có còn hơn không.
Bởi vì chuyện tu sửa đê lần này, chức Huyện thái gia này của Lâm Dịch cũng có chút uy vọng, cuối cùng cũng thoát khỏi cái danh, "Miệng mọc không ra lông, làm việc thì vô vọng ( )," đã lấy được sự kính trọng của mọi người.
Đáng tiếc, ngay khi những tháng mưa dầm dề kết thúc, Lâm Dịch cũng theo đó mà ngã bệnh.
Lúc này, Lâm Dịch đang nhắm tịt mắt, cố đem bát thuốc Đông y vừa đắng vừa khó nuốt kia uống hết. Chương Thiển Ngữ cầm lấy chén không, đưa khăn tay cho hắn lau khóe miệng còn dính ít thuốc.
"Kinh đô gửi thư đến!" Đặt chén xuống, nàng nói.
"Vậy à? Có gì không?" Lâm Dịch thuận miệng hỏi.
Chương Thiển Ngữ nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên nét tối tăm khó hiểu. "Bệ hạ băng hà, truyền ngôi cho Đoan Vương, sửa quốc hiệu là Nguyên Phù. Có lẽ một hai ngày nữa tin tức sẽ đến Vĩnh Định."
Lâm Dịch ngẩn ra. Quả nhiên là Triệu Cát kế vị, ngay cả quốc hiệu cũng giống như trong lịch sử.
"Còn có..."
Chương Thiển Ngữ tạm dừng một chút, muốn nói lại thôi. Lâm Dịch nhìn nàng khó hiểu. Dựa vào quan hệ bây giờ của bọn hắn thì còn gì khó nói sao?
"Mẫu thân hỏi thϊế͙p͙, đến đây đã lâu thế, đã có được tin tốt gì chưa?"
Hắn ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại thì mặt đỏ bừng. Không cần nghĩ cũng biết "tin tốt" theo ý Tô phu nhân nghĩa là gì.
Từ sau khi Tô phu nhân bắt Chương Thiển Ngữ uống thuốc, hắn cũng có nghĩ đến. Việc này dù có tránh cũng không được. Cho nên hắn đã thông suốt, sau đó cũng vài lần cùng Chương Thiển Ngữ làm chuyện phu thê. Tuy cần thời gian tiếp nhận, nhưng cũng không phải không thể. Chỉ là trước tiên cứ kéo dài thời gian đã. Đến giờ, hắn và Chương Thiển Ngữ không thể nói là không giống như những cặp phu thê bình thường. Mặc dù chuyện phòng the có ít một chút, nhưng cũng không phải không có. Chỉ là cũng chưa nghĩ tới chuyện mang thai. Chưa nói tần suất quan hệ của bọn hắn không nhiều, tỷ lệ mang thai không lớn, mà với tuổi hiện tại của Chương Thiển Ngữ cũng không thích hợp.
Lại nói tiếp, Chương Thiển Ngữ hiện giờ chỉ mới chưa đến mười bảy, tuổi mụ cũng chưa đủ mười tám, ở trong mắt hắn chưa hoàn toàn là người trưởng thành. Vốn lập gia đình với một nữ tử đã là quá giới hạn của hắn, sao còn có thể để một người vị thành niên làm mẹ đây?
Chưa nói Chương Thiển Ngữ sau khi gả cho hắn thì cao thêm vài cm. Mà hiện tại hắn cũng đang phát triển. Chẳng lẽ để hai đứa trẻ chưa phát triển xong làm bố mẹ? Huống hồ hắn chỉ mới miễn cưỡng thích ứng với vai trò trượng phu không lâu, nếu lập tức nhảy qua làm phụ thân (hoặc là mẫu thân? Cũng không rõ nữa), hắn thật không dám chắc mình có thể làm được.
Kỳ thực, dù trong đầu suy đi nghĩ lại trăm chuyển ngàn hồi ( ) nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt. Lâm Dịch phục hồi cảm xúc, cố gắng tự nhiên hết sức bảo, "Việc này nàng cũng đừng quá để ý, thuận theo tự nhiên là được. Chúng ta còn trẻ, cũng không cần phải sốt ruột!"
Quả nhiên, hai ngày sau ở trên truyền xuống tin hoàng đế băng hà. Tân hoàng đăng cơ, truyền lệnh, trong thời gian quốc tang, cấm mở yến hội hay cưới hỏi.
Chỉ là núi cao hoàng đế xa. Lúc lệnh được truyền đến thì hoàng đế đại khái cũng đã chết hơn nửa tháng, cho nên cũng không có yêu cầu chặt chẽ với lệnh truyền lắm. Đối với người dân nơi đây mà nói, hoàng đế cũng không có ảnh hưởng lớn tới họ, thậm chí có người nén giận, bảo tin tức lão hoàng đế chết đến thật không đúng lúc, vốn đã chuẩn bị mấy tháng, sắp tiến hành đón dâu, giờ buộc phải chậm lại. Cũng chỉ có mấy thư sinh ở trong trà lâu tửu quán là đàm luận rộng rãi, bàn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Song, nếu cẩn thận nghe thử, cũng chỉ là những lời lẽ ba hoa, không có căn cứ gì.
Về phần ở kinh đô, rốt cuộc đã xảy ra một trận đấu đá gay gắt, mãnh liệt thế nào, Lâm Dịch cũng không biết. Hiện giờ, hắn chỉ quan tâm đến nơi này, phải nghĩ cũng chỉ là người dân của huyện này. Còn những chuyện khác, hắn không có khả năng quản nhiều làm gì, chỉ cần làm đúng bổn phận, đem huyện của mình xử lý cho tốt là được.
_____________________