Trên sân khấu có một cô gái đang đọc diễn thuyết, giọng nói truyền qua microphone quanh quẩn trong cả hội trường, át đi những giọng nói nhỏ dưới khán đài.
Ngu Trà biết Lục Dĩ Hoài sẽ không đánh cô.
Đời trước cô đã làm nhiều việc mà hắn không thích, hắn chưa từng đánh cô lần nào, đây cũng là điều mà sau khi chết cô mới nhận ra.
Tất cả đều là do cô ngu dốt.
Ngu Trà nhớ đời trước khi cô khóc hỏi Lục Dĩ Hoài, vì sao lại coi trọng mình, rốt cuộc cô có cái gì mà được hắn coi trọng.
Lúc đó Lục Dĩ Hoài không trả lời cô, cô vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi bị hắn chơi đùa, có thể là vì cô là cô gái đầu tiên xuất hiện sau khi hắn bị tàn tật.
Bây giờ ngẫm lại, hình như cũng không phải vậy.
Cùng lắm thì Ngu Trà vẫn nhớ một việc, dù Lục Dĩ Hoài không đánh cô, nhưng có khả năng cắn cô, đây là sự thật rõ ràng.
"Lục Dĩ Hoài, gần đây bác sĩ Khương có nói gì không?" Ngu Trà nói sang chuyện khác, "Người mát xa lần trước anh ta tìm có ổn không?"
Đây là vấn đề gần đây cô quan tâm nhất.
Bác sĩ Khương tâm trạng lạc quan nói là rất nhanh sẽ có thể đứng lên được, tất nhiên là không phải nói dối, vậy thì sẽ phụ thuộc vào việc điều trị của Lục Dĩ Hoài có tốt lên không.
Lục Dĩ Hoài hừ một tiếng, "Khá tốt."
Hắn buông tay Ngu Trà ra, không ép cô trả lời gì nữa, nhưng Tần Du và Tô Ngọc ngồi một bên nhịn không được cười rộ lên.
Tảng đá trong lòng Ngu Trà lúc này mới bỏ xuống, mặt mày không khỏi cong lên, giọng nói mềm dịu vang lên bên tai hắn: "Lục Dĩ Hoài, anh rất nhanh sẽ có thể đứng lên."
Đứng lên một lần nữa.
Trở thành một thiếu niên tùy ý như trước kia lần nữa.
Ánh mắt nặng nề của Lục Dĩ Hoài dừng trên người cô, lòng hơi ngứa ngáy, hỏi: "Lạc quan như vậy, nếu đời này tôi không thể đứng lên thì sao? Em sẽ làm gì?"
"Sẽ không." Ngu Trà an ủi nói: "Bác sĩ Khương đã nói có thể hồi phục, anh nhất định phải nghe lời anh ta."
Lục Dĩ Hoài nghe hai câu của cô đều liên quan đến bác sĩ Khương, tâm trạng lại trở nên bực bội vô lý, dứt khoát không hỏi cô nữa.
Ánh mắt hắn ngẫu nhiên rũ xuống.
Đều ngồi trong thính phòng, Ngu Trà dịu dàng ngoan ngoãn ngồi đó, hai chân thon dài đặt cạnh nhau, dáng ngồi đoan chính, rất đẹp.
Mà hai chân hắn lại vô tri vô giác.
Hô hấp Lục Dĩ Hoài thấp xuống, đây là chuyện hắn đã biết được sau khi xảy ra chuyện, tháng trước hắn đã có thể bình tĩnh lại, nhưng bây giờ lại tiếp tục chán ghét nó.
Chiếc xe kia không chỉ đâm trúng hắn, nhưng cố tình chỉ có hắn là hai chân bị thương, mà hai người kia... Vì thương tổn quá nặng, tử vong tại chỗ, trực tiếp mất mạng.
Là may mắn hay bất hạnh?
Vừa xảy ra chuyện, Lục Dĩ Hoài cảm thấy bản thân còn hơn cả chết đi, giống như trời sập xuống, hắn từ một thiên chi kiêu tử biến thành một kẻ tàn phế.
Sau đó hắn lại có một thói quen, trở nên trầm mặc, bắt đầu tiếp nhận trò đùa này của số mệnh, bây giờ lại nhận được một niềm vui lớn.
Nhớ đến lời nói của bác sĩ Khương, đôi mắt Lục Dĩ Hoài lóe lóe.
Thời gian này hắn cảm thấy chân bị ngứa, mỗi lần cũng chỉ trong nháy mắt, dường như là ảo giác của chính hắn.
Mấy tháng, có vẻ cũng không dài.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt Ngu Minh Nhã.
Cô ta sửa sang lại kiểu tóc của mình một chút, ưu nhã bước lên sân khấu, nói: "Chào đạo diễn Vương, tôi là Ngu Minh Nhã, năm nay mười tám tuổi, đã từng đóng phim《 thanh xuân mười tám tuổi 》, rất vinh hạnh được tham gia lần tuyển chọn này."
Ánh đèn chiếu xuống người cô ta, giống một con khổng tước kiêu ngạo.
Vương Thành Thuận đọc tư liệu trường cung cấp, không nói gì thêm, vào thẳng chủ đề: "Ngu Minh Nhã đúng không, cô diễn thử một người con gái ngoài ý muốn biết được cha mẹ mình qua đời, chú ý biểu đạt cảm xúc."
Chủ nhiệm Lưu ngồi một bên nói tốt cho cô ta: "Đây là học sinh rất ưu tú của chúng tôi, các phương diện đều xuất sắc, hơn nữa thành tích học tập cũng rất tốt."
"Đã biết." Ngữ khí Vương Thành Thuận không chút biến hóa, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta trên sân khấu, "Còn năm người."
Không có cô nương lúc nãy hắn nhìn trúng.
Nói ông không thất vọng là không có khả năng, ông tuyển người đều là dựa vào cảm giác, nên nhân vật chính của ông được người khác đánh giá rất có linh khí, như một viên ngọc bích, sau khi được mài giũa cuối cùng cũng tỏa sáng.
Trên bảng biểu có hai cái tên được khoanh tròn, đây là hai học sinh có khả năng, trong đó một người ở lớp nghệ thuật, một là ở lớp thường.
Chủ nhiệm Lưu cũng không nhìn thấy động tác của ông, trong lòng rất chờ mong với Ngu Minh Nhã.
Trên sân khấu, Ngu Minh Nhã bắt đầu diễn.
Tần Du bên dưới đánh giá tấm tắc nói: "Cái này mà là cha mẹ qua đời, cô ta khóc có hơi quá rồi."
Tô Ngọc nói: "Diễn như vầy cũng thật quá khoa trương."
Hai người họ nói chuyện không lớn không nhỏ, Ngu Trà đều nghe được rõ ràng, thiếu chút nữa bị mấy chữ cuối chọc cười.
Nói thật, Ngu Minh Nhã diễn đến mức người ngoài nghề còn nhìn không được.
Phim được sản xuất là để người khác xem, người xem không thể xem nổi, bộ phim đó đại khái đã thất bại hơn một nửa.
Mặc dù cô chưa từng diễn qua, nhưng cũng biết thường thức.
Đạo diễn Vương nói là ngoài ý muốn biết được, khi đó sẽ có khiếp sợ, thậm chí có thể xuất hiện trạng thái chậm chạp, khóc thật lớn không nhất định là cách biểu đạt tốt nhất.
Trong chớp mắt, Ngu Minh Nhã đã diễn xong.
Vương Thành Thuận chưa nói gì, âm thầm đánh dấu chéo cạnh tên cô ta, sau đó lại nói: "Được, người tiếp theo."
Ngu Minh Nhã thấy ông không lộ ra biểu cảm thất vọng, tưởng là mình diễn rất tốt, lập tức tươi cười bước xuống.
Cô ta khóc nhiều như vậy, lớp trang điểm đều đã trôi hết.
Bên trong hậu trường, các nữ sinh đồng loạt nhìn Ngu Minh Nhã, thấy nụ cười của cô ta, đều cảm thấy xong rồi.
Trương Tuyết đi lên, cười hì hì nói: "Minh Nhã, lúc nãy rất nhanh cậu đã khóc lớn được, nếu là mình chắc chắn sẽ không được, cậu thật tuyệt vời."
Ngu Minh Nhã khiêm tốn nói: "Đây là tố chất cơ bản của diễn viên, lúc trước ở đoàn phim kia mình đã luyện rất lâu, không nghĩ đến hôm nay lại có thể dùng được."
"Đây đều là duyên phận." Trương Tuyết khen ngợi nói:
"Cậu xuất sắc như vậy, đạo diễn Vương chắc chắn sẽ phi thường giật mình."
Bên kia, các nữ sinh đang dựng tai nghe lén có phần trầm mặc, sau đó tốp ba tốp năm tụ lại nhỏ giọng nghị luận ——
"Ngu Minh Nhã có phải đã được chọn rồi không?"
"Tôi đã biết bản thân sẽ không có cơ hội gì rồi, bỏ đi vậy."
"Ngu Minh Nhã đã từng đóng phim, vốn dĩ đã thuần thục hơn một chút so với chúng ta... Thật không cam lòng, chuyện tốt gì cũng bị cô ta chiếm."
Ngu Minh Nhã ngồi trên ghế tự trang điểm lại lần nữa, đối với lời nói của bọn họ, không lên tiếng tiếng ngăn cản.
Ghen ghét gì đó, đều là để nâng lên sự xuất sắc của cô ta.
Các nữ sinh đã diễn xong được các bạn học kể lại, cũng có người đăng lên vòng bạn bè, tóm lại, cuối cùng không ít người biết, Ngu Minh Nhã có khả năng đã được chọn.
Lời nói này truyền qua bao nhiêu người, hai chữ "khả năng" trực tiếp bị bỏ đi, làm cho việc "đã được chọn" trở thành "sự thật".
Lâm Thu Thu ở trong mấy nhóm cũng thấy được tin này.
Cô ấy nhắn lại trong nhóm: "Ngu Minh Nhã được chọn? Sao mình lại không biết."
Có người trả lời lại: "Chị của mình cũng tham gia diễn, có thể là giả sao?"
Lâm Thu Thu: "..."
Đúng là giả.
Đạo diễn Vương từ đầu tới cuối cũng chưa nói là thích phần diễn của cô ta, vậy mà có thể truyền thành như vậy, Ngu Minh Nhã đúng là rất lợi hại.
Lâm Thu Thu kể cho Ngu Trà chuyện khôi hài này, "Cô ta không sợ cuối cùng sẽ bị vả mặt sao?"
Ngu Trà cũng rất kinh ngạc.
Ngu Minh Nhã lại có thể ngu ngốc như vậy?
Nếu cuối cùng tuyên bố người được chọn là nữ sinh nghệ thuật kia, chẳng phải sẽ trực tiếp bị vả mặt, đến lúc đó toàn trường đều biết nữ thần bị đánh rớt.
Ngu Trà lắc đầu, "Cô ta thật là..."
Chính mình tự tìm đường chết, đưa cơ hội bị vả mặt.
Cuộc tuyển chọn kết thúc, từng đợt người lần lượt rời đi.
Lục Dĩ Hoài một lần nữa ngồi lên xa lăn, Tần Du chuẩn bị đẩy Lục Dĩ Hoài, bị Tô Ngọc kéo ra bên ngoài, "Cậu có thể có mắt nhìn một chút a, Chị dâu nhỏ ở đây, còn chỗ cho cậu tiến lên hay sao?"
"Úc, cậu nói đúng." Tần Du thấy mình thật ngu ngốc, hắn nhỏ giọng nói: "Chúng ta chậm một chút, đi đằng sau bọn họ thôi."
Lâm Thu Thu cùng Thượng Thần tự giác dừng đằng sau, đụng phải hai người Tần Du, hai đám người bắt đầu trao đổi tình báo.
Thượng Thần cảm khái một câu: "Bây giờ Trà Trà đang ở Lục gia, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt Ngu Minh Nhã."
Tần Du tâm tư vừa động, hỏi: "Ngu Minh Nhã làm sao vậy?"
Lâm Thu Thu không thích đề tài này nhưng vẫn nói: "Ngu Minh Nhã trang điểm như vậy, vậy mà đám nam sinh các cậu cũng không nhìn ra được, ai cũng đem cô ta trở thành nữ thần, cô ta còn cười nhạo các người sau lưng đó."
"Dừng dừng ——"
Tần Du vội vàng xua tay, "Chúng ta cũng không phải là những nam sinh đó."
Bây giờ bọn họ đã có năng lực giám định kỹ nữ, còn thấy chướng mắt với thủ đoạn nhỏ của Ngu Minh Nhã.
Ấn tượng của Lâm Thu Thu đối với bọn họ thay đổi một lần nữa, khích lệ nói: "Vậy thì mắt các cậu còn dùng được, không làm chúng tôi thất vọng."
Tô Ngọc cười ha hả.
"Các cậu gọi Trà Trà là Chị dâu nhỏ, Lục Dĩ Hoài đồng ý à?" Lâm Thu Thu hỏi: "Có phải bình thường hắn rất hung dữ hay không?"
Tần Du nói: "Hung dữ? Tôi không thấy vậy."
"Đúng vậy, Lục ca có dữ đâu." Tô Ngọc bĩu môi, "Đều là do người khác không biết, truyền bậy ra ngoài, các cậu có thấy Lục ca nổi nóng nới Chị dâu nhỏ bao giờ chưa?"
Đúng là Lâm Thu Thu chưa thấy.
Tần Du nhìn hai người đi phía trước, ngày tháng cũng trở nên an tĩnh đẹp đẽ, đột nhiên nhanh trí, chụp một tấm hình, hai người trong hình đều vô cùng hài hòa.
"Tấm hình rất đẹp, sau này sẽ đưa cho Lục ca." Hắn lưu lại, "Đúng rồi, Chị dâu nhỏ có nói gì với các cậu sao?"
Lâm Thu Thu nghĩ nghĩ, "Không có, bất quá khi có người nói xấu Lục Dĩ Hoài, cậu ấy sẽ phản bác lại."
Mắt Tần Du sáng lên, nếu Lục ca biết việc này thì sẽ rất tốt.
Lâm Thu Thu sờ cằm, cảm thán nói: "Trước kia Trà Trà rất hướng nội, sau khi đến Lục gia, cậu ấy thay đổi rất nhiều, tự tin, rộng rãi, cười lên càng nhiều hơn trước."
Ngu Trà lúc này rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Tô Ngọc tươi cười: "Xem ra hai người đều thay đổi, tôi cũng thấy Lục ca cũng thay đổi, có lẽ là vì sự xuất hiên của Chị dâu nhỏ."
Trở nên càng ôn nhu.
Tần Du nhìn tấm hình, ngữ khí có chút nhẹ nhàng, không cẩn thận sẽ không nghe thấy ——
"Lục ca của tôi, có thể dùng tính mạng của mình để thích một người."
Mấy người nói chuyện phía sau, người đi đằng trước không nghe thấy được.
Ngu Trà đi cạnh Lục Dĩ Hoài, nói vài chuyện, bao gồm vết thương trên cổ tay lúc đến Ngu gia, bất quá cô vẫn chưa nói hết sự thật.
"Đây là vì không cẩn thận đụng đến."
Lục Dĩ Hoài cười nhạo, không ngắt lời cô.
Đằng sau đột nhiên có người kêu lên: "Bạn học phía trước, chờ một chút!"
Ngu Trà vốn không biết người bị kêu là mình, đến khi có người đuổi đến cạnh cô, thở phì phò chào hỏi.
"Xin chào."
Ngu Trà nghi hoặc, Vương Thành Thuận chào hỏi cô làm gì, bất quá vẫn lễ phép nói: "Xin chào."
Trong mắt Vương Thành Thuận hiện lên tia kinh diễm.
Thiếu nữ đứng dưới ánh đèn đường, khuôn mặt dường như đang phát sáng, làn da trắng nõn, ngũ quan nhu hòa, giống như vừa lột xác trở thành một chú bướm, tất cả mọi tế bào của cô đều mang một vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Đây là một vẻ đẹp toát ra trong vô thức.
Lúc trước Vương Thành Thuận chỉ quan sát từ khán đài, bây giờ nhìn gần, trong lòng càng thêm vừa ý.
Vương Thành Thuận đưa cho cô danh thiếp, "Bạn học, đây là danh thiếp của tôi, không biết cô đã nghe qua tên tôi chưa, lần tuyển chọn diễn viên này cô cũng không tham gia, may mắn là trên đường gặp được cô."
Ngu Trà chuẩn bị duỗi tay nhận lấy, một bàn tay thon dài đã lấy đi trước.
Hai ngón tay Lục Dĩ Hoài kẹp danh thiếp, ánh mắt dừng trên phần ghi nghề nghiệp, trong lòng âm thầm có suy đoán.
Vương Thành Thuận cũng không để ý hắn lấy đi, chủ động tự giới thiệu nói: "Tôi là đạo diễn, hai ngày trước trong cuộc họp của trường đã chú ý đến cô, hình tượng của cô với nhân vật nữ chính trong phim mới của tôi rất giống nhau..."
Hôm nay ông vốn đã từ bỏ, chuẩn bị chọn nữ sinh nghệ thuật Trần Khinh Vân, không nghĩ rằng trên đường lại gặp được Ngu Trà.
Thật sự rất mừng rỡ.
Ngu Trà lẳng lặng nghe.
"Minh Nhã, đằng kia có phải là nhóm Lục Dĩ Hoài?"
Trương Tuyết đột nhiên chỉ về phía trước hỏi.
Ngu Minh Nhã nhìn theo hướng đó, thấy được Lục Dĩ Hoài, còn có hai người Tần Du dựa vào thân cây, đang nói chuyện phiếm với nhóm Lâm Thu Thu.
Cô ta biết Lâm Thu Thu cùng Thượng Thần, vì hai người đó thường xuyên đi cùng Ngu Trà, ngoài ra cũng không cho cô ta sắc mặt tốt bao giờ.
Trương Tuyết nhìn một lát, nhỏ giọng nói: "Minh Nhã, bên cạnh Lục Dĩ Hoài có phải là em gái cậu a? Hình như bọn họ đang nói chuyện với ai."
Cô ta không ứng tuyển, cũng không biết mặt đạo diễn Vương, nên căn bản không nhận ra đó là ông.
Ngu Minh Nhã nhìn thấy Vương Thành Thuận, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Không lẽ Lục Dĩ Hoài quen biết đạo diễn Vương, nhà hắn có điều kiện như vậy, Vương Thành Thuận muốn nhịn bợ cũng là chuyện bình thường...
Trong đầu cô ta đột nhiên có một suy nghĩ, nếu có thể được Vương Thành Thuận ưu ái, làm thay đổi ấn tượng với Lục Dĩ Hoài, so với Ngu Trà cái gì cũng không có thì cô ta tốt hơn nhiều.
Ngu Minh Nhã lộ ra nụ cười, bước qua đó thật nhanh mà vẫn ưu nhã, liền nghe được giọng Ngu Trà ——
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc này."
"Đạo diễn Vương, em gái tôi còn nhỏ, nếu có nói gì sai, mong ngài thông cảm cho." Ngu Minh Nhã ôn nhu cười ra tiếng.
Vương Thành Thuận nhìn người vừa đi đến, "Cô là... Ngu Minh Nhã?"
Khóc rối tinh rối mù mà còn để ý hình tượng.
Trong mắt Ngu Minh Nhã hiện ra sự mừng rỡ, nếu ông đã nhớ rõ tên mình vậy thì càng có tiền đồ, "Đạo diễn Vương, ngài còn nhớ rõ tôi à."
"Đây là em gái cô?" Vương Thành Thuận nhìn cô ta, lại nhìn Ngu Trà, hai chị em này đúng là tướng mạo hơi giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Ngu Trà liếc mắt nhìn Ngu Minh Nhã đang hận không thể nói bêu cô, trong lòng thấy buồn cười, nếu cô ta biết mục đích của Vương Thành Thuận, sợ là sẽ tức chết.
Yên tĩnh vài giây, Vương Thành Thuận cười: "Nếu là em gái cô, vậy hãy giúp tôi khuyên nhủ cô ấy."
Ngu Minh Nhã cười nói: "Đạo diễn Vương ngài cứ việc nói."
"Tôi thấy em gái cô rất thích hợp đóng vai nữ chính của tôi." Vương Thành Thuận nói: "Nhưng em gái cô không đồng ý, nên tôi đang tìm biện pháp thuyết phục cô ấy."
Nụ cười trên mặt Ngu Minh Nhã lập tức cứng lại.
Hết chương 19
#xanh