Matthew Watkins “Đôi khi cũng hữu ích khi biết được số 0 của bạn to cỡ nào”. - Tác giả không rõ.
Finn Chúa tể Để dòng cập nhật này có ý nghĩa, các bạn cần biết tôi đang được bao phủ bởi một thứ có nguyên liệu chính là phô mai.
Julie Seagle cho rằng Twitter là đứa em họ nhếch nhác của Facebook. Nó làm mọi thứ ngớ ngẩn và tệ hại mà con người trách nhiệm của bạn không muốn làm.
- Cái gì ở trong này thế ạ? – Celeste hỏi.
- Chị không biết. Em mở ra đi. – Julie đưa Celeste chiếc kéo và để con bé cắt chỗ băng keo dán miệng thùng giấy. Lúc này, khi các món đồ còn lại của Julie được gửi đến, căn phòng của nó nhanh chóng trở thành một thảm họa. Nó đã bày cái chăn lông lên giường và sắp xếp xong một thùng quần áo.
Celeste mở thùng và nhìn vào bên trong.
- Trông như có cả một tiệm làm đẹp ở trong này.
- Ồ, tuyệt! – Julie vỗ tay và bật nhạc lên. – Bây giờ chị em mình mà tìm được chiếc thùng có cái áo chị muốn mặc tối nay thì coi như xong.
Trước đó Dana đã nhắn tin gọi Julie đến gặp mình tại một buổi ăn nhậu ở ký túc xá tối nay. Jamie cũng đã hứa sẽ có mặt. Dana rõ ràng không thể chọn được bộ đồ thích hợp nào nếu không có con mắt thời trang của Julie.
- Celeste, em lấy cái túi đen trong đó ra giúp chị nhé. Chọn một màu sơn móng tay nào. – Julie bước qua giường rồi nhảy xuống sàn, tránh được Finn Phẳng trong gang tấc, và gom thêm một mớ móc áo trong tủ.
- Chị có quá nhiều màu để chọn lựa trong này. – Celeste vừa nói vừa lôi các lọ sơn móng tay ra và xếp chúng thành một hàng trên tấm thảm.
Julie giơ một chiếc áo lụa màu xanh nhạt lên.
- Tối nay chị sẽ mặc cái này, em hãy chọn màu nào nhìn hợp với nó ấy. – Trong một thoáng Julie đã cảm thấy mình không được lịch sự khi không mời Matt đi chung, nhưng cái ý tưởng xuất hiện cùng anh ở bữa tiệc đầu tiên tại Whitney không đứng ở vị trí đầu tiên trong danh sách của nó.
Celeste nhìn mấy lọ sơn.
- Chị Julie, em không giỏi trong chuyện này. Em không muốn chọn sai màu. Để em hỏi anh Finn Phẳng.
- Không, chị muốn em chọn. Không có lựa chọn nào là sai cả, ngốc ạ. – Julie cầm lấy lọ màu tím than và đỏ tươi giơ lên. – Cô nàng ma cà rồng hư hỏng quyến rũ, hoặc cô gái nóng bỏng toàn vẹn kiểu truyền thống. Không có người thất bại trong trò chơi màu sắc này. Trừ phi em mua phải một màu ngớ ngẩn như màu xanh lục kim loại chẳng hạn. Đừng bao giờ mua màu đó. Còn giờ thì hãy để màu sơn lên tiếng thay cho mình. Em chọn đi.
Celeste gật đầu một cách nghiêm túc rồi xem xét lọ sơn màu hồng nhạt.
- Bất thường, nhẹ nhàng và trang nhã. Kiểu cổ điển nhé?
- Tuyệt! Bây giờ đưa ngón chân cho chị nào. – Julie ngồi xuống trước mặt Celeste và bắt đầu sơn.
Celeste nói nhỏ trong lúc đưa mắt len lén nhìn Finn Phẳng đang đứng quan sát.
- Đó là ý của chị ấy, không phải của em! – Con bé ngập ngừng nói tiếp. – Anh ấy hơi băn khoăn về việc này. Em chưa bao giờ sơn móng chân cả.
Julie quay lại trừng mắt với Finn Phẳng.
- Mọi cô gái đều có quyền sơn móng, do vậy anh hãy bình tĩnh lại đi, Phẳng lì.
Celeste cười khúc khích.
- Ồ, anh ấy không ưa cái tên đó một chút nào đâu.
- Kệ. Nào, đưa ngón tay cho chị. Cùng màu hay khác màu nào?
- Em không biết nữa.
- Đây, màu này sẽ hợp với em. Nhìn trong lọ thì nó hơi cam, nhưng khi khô nó sẽ có sắc đỏ sậm.
Celeste đưa tay cho Julie.
- Em tin ở chị. Mặc dù anh Finn Phẳng hơi nghi ngờ vì anh ấy nghĩ nó giống màu quả quýt.
Julie lôi một chiếc áo ra từ trong cái thùng gần nhất rồi ném vào tấm hình. Chiếc áo trùm lên đầu anh ta.
- Đó. Bây giờ thì anh chàng “khíu chọ” sẽ không phải nhìn nữa. Dù sao thì đây là chuyện của chị em phụ nữ chúng tôi. – Julie mở nắp lọ sơn và bắt đầu sơn lên móng tay Celeste. – Vậy, tối nay là thứ Bảy. Em định sẽ làm gì?
- Finn Phẳng và em sẽ đọc Tất cả những sinh vật to lớn và nhỏ bé.
- Nghe ghê nhỉ. Mà nè, cây piano ở trong sảnh là của ai vậy? Chị chưa bao giờ nghe ai chơi nó hết. – Julie nhìn Celeste. – Ý chị là, ngoài Finn Phẳng ra.
- À. Em cũng từng chơi piano. Giờ thì hết rồi.
- Em chán rồi à?
- Chán một phần, nhưng chủ yếu là em đã hết ảo tưởng. Buổi tiệc tùng của chị sẽ như thế nào?
Julie nhún vai đáp:
- Đám con trai ăn nhậu, đám con gái hò hét, nhạc bật hết cỡ. – Nó mỉm cười. – Nhưng sẽ vui lắm.
Celeste mở to mắt:
- Chị định sẽ làm gì với các anh chàng say xỉn?
- Chị sẽ ấn họ ngồi xuống và giảng cho một bài về bản chất kinh tởm của việc nhậu nhẹt bê tha. Sau đó chị sẽ phạt cả đám và bắt họ đi ngủ. Một mình.
- Ý em không phải thế. Chị sẽ tự bảo vệ mình thế nào?
- Chị không cần kế hoạch gì cả. Bọn họ vô hại và dễ thương theo kiểu say sưa.
- Sẽ thế nào nếu một người trong số đó muốn làm bạn trai của chị? Khi đó chị sẽ làm gì?
- Chị không lo chuyện đó đâu. Dù sao thì chị cũng đâu có muốn kiếm bạn trai. – Julie thổi lớp sơn trên móng tay Celeste. – Em đừng đụng gì trong vòng ít nhất là mười lăm phút nữa nha.
- Tại sao chị không muốn có bạn trai?
- Chị không biết. Có thể chị cũng muốn. Chỉ có điều chị phải gặp đúng người. Một người không tầm thường. Người khiến chị cảm động. Người phù hợp với chị. Chị muốn có sự nồng nhiệt, đồng điệu và gắn bó sâu sắc. Em hiểu ý chị không? Chị muốn tất cả điều đó. Chị đã chán tầm thường và xoàng xĩnh rồi.
- Chị tin vào tình yêu chân thật. – Celeste nhận xét.
- Có lẽ vậy. Chị cũng không rõ.
- Vậy chị nghĩ chị sẽ đi tìm tình yêu chân thật của mình trong bữa tiệc tối nay chứ?
- Không dám đâu.
- Vậy sao chị lại đi dự?
- Để vui chơi. Gặp mọi người và kết bạn. Để được sống với tuổi mười tám và làm những trò ngốc nghếch. Để thoát khỏi sự ảm đạm của thực tế. Julie nói thêm. Nó trang điểm trước tấm gương dài, buộc tóc, rồi bắt đầu chải mascara. – Chủ yếu là tán tỉnh. Chị phải giữ cho các kỹ năng của mình sắc bén, vì một ngày kia chị có thể phải cần đến chúng.
- Em dám cá mọi chuyện với chị sẽ dễ như bỡn. – Celeste vừa nói vừa nhìn móng tay và móng chân của mình.
- Chuyện gì? Tán tỉnh á?
- Vâng ạ.
- Cái đó còn tùy. Có khi là tán nhau. – Julie nói, rồi ưỡn ngực một cách hài hước. – Cũng có khi là vờn nhau. – Nó gõ gõ vào thái dương. – Cái thứ hai mới là khó, vì em sẽ phải bộc lộ mình nhiều hơn.
Celeste đến đứng bên cạnh Julie và soi mình trong gương. Con bé xoay tới xoay lui, cẩn thận đưa các ngón tay ra phía trước để không làm hỏng lớp sơn.
- Đây. Em thử đi. – Julie đưa lọ sơn bóng cho con bé.
Celeste cầm lấy và xem xét lọ sơn bóng như thể đó là một mẫu vật từ mặt trăng.
- Thật sự em không nghĩ cái này là cần thiết. Em không nghĩ anh Finn Phẳng sẽ nhìn nhận chuyện này theo hướng tích cực.
- Nó không cần thiết. Nhưng các cô gái mười ba tuổi vẫn làm chuyện này. Em không bao giờ trang điểm sao?
Celeste lắc đầu quầy quậy.
- Em thậm chí không dám hình dung anh Finn sẽ nghĩ như thế nào.
Hồi Julie lên mười ba, nó đã thử cả đống màu mắt thảm họa, tô viền đôi mắt với hàng loạt đường kẻ đen thui lem luốc, và khiến mẹ nó điên tiết vì bộ sưu tập son môi khổng lồ của mình.
- Đây, chị sẽ tô son cho em. – Julie đặt một bàn tay dưới cằm Celeste, giữ cho mặt con bé cố định trong khi tô một ít son bóng lên môi con bé. – Một chút son bóng sẽ không giết được Finn đâu. Anh ấy sẽ chấp nhận chuyện đó thôi.
Làn da vốn đã tái của Celeste trở nên gần như trong suốt, đôi mắt con bé long lanh. Julie lùi lại và hỏi:
- Có chuyện gì không ổn à? Chị đã làm gì chứ?
Tuyệt thật. Đầu tiên là cô Erin, giờ tới lượt Celeste. Hoặc là gia đình này có vấn đề, hoặc là Julie đang gây ra một dạng phản ứng hoảng loạn nơi tất cả những người mà nó tiếp xúc.
Celeste bấu vào cánh tay của Julie và nhìn nó. Con bé quay lại đối diện với chiếc gương, mím môi lại. Một giọt nước mắt lăn xuống má Celeste trong khi con bé vẫn quắp lấy cánh tay của Julie.
Vẫn còn đang giơ lọ son bóng ra, Julie cảm thấy bàn tay mình run nhẹ. Có chuyện gì đó đang xảy ra nơi Celeste, một chuyện mà nó không hiểu được. Julie nhắm mắt lại một lúc.
- Để xem Finn Phẳng nghĩ thế nào đã. – Nói rồi nó tháo chiếc áo đang trùm lên phần đầu của tấm hình. – Anh ấy có thích không?
Celeste rón rén đến đứng bên cạnh Finn Phẳng. Con bé đứng thật yên và nhìn thẳng vào đôi mắt của tấm hình. Màu hồng đã xuất hiện trở lại trên má Celeste.
- Có ạ. Anh ấy thích. Rất thích. Celeste hít thở thật sâu, và một nụ cười rón rén từ từ xuất hiện. – Em có thể xem mấy thứ đồ trang điểm còn lại của chị được không?
***
Julie lái xe về nhà sau bữa tiệc ở trường, đậu xe trên lối đi vào nhà, và cố đóng cửa xe thật khẽ. Nó về nhà muộn hơn dự kiến, nên mặc dù cô Erin đã khá thẳng thắn trong việc cho nó quyền tự do đi lại, thật khó mà không cảm thấy một sự bắt buộc quay về nhà trước lúc rạng đông. Nó bắt đầu loay hoay với cái ổ khóa cũ kỹ trên cửa trước, nhưng trời tối khiến nó gặp nhiều khó khăn. Bữa tiệc khá vui vẻ, nhưng vui mấy cũng không thể bù được cho khả năng phải ngủ dưới mái hiên nhà của gia đình Watkins.
Julie đã gặp gỡ ít nhất ba chục sinh viên của trường Whitney. Mặc dù nó hơi ngần ngại khi phải đi một mình, nhưng hóa ra tiệc cũng đông người và nó cảm thấy rất vui. Ngay cả khi bia chảy tràn như suối, cảm giác của nó vẫn hơi khác so với các bữa tiệc của thời trung học. Phải, vẫn có những thằng con trai say xỉn và lũ con gái la hét như dự đoán, nhưng số lượng người tỉnh táo không bị cuồng loạn nhiều một cách bất ngờ. Thậm chí Julie còn được vài anh chàng bắt chuyện, nhưng cho dù khá hào hứng và hãnh diện, những lần đó không đi xa hơn một lời hẹn uống cà phê vào giờ giải lao. Julie khá mệt và ra về vào lúc mười hai giờ rưỡi, khi màn ve vãn nhau giữa Jamie và Dana tạm dừng trong chốc lát để nó có thể chào tạm biệt cả hai.
Julie nhắm mắt lại và tập trung vào chiếc chìa khóa trong ổ, lắng nghe tiếng tách báo hiệu nó đã làm đúng. Sau khi hiểu ra cần phải vặn nhẹ tay nắm cửa đồng thời xoay chìa khóa, cuối cùng nó đã vào được bên trong. Ngôi nhà chìm trong bóng tối, và Julie nhón gót leo lên cầu thang. Trong yên lặng, nó nghe thấy bậc thang thứ năm kêu cọt kẹt khá to. Nó sẽ phải ghi nhớ điều này.
Cửa phòng Matt khép hờ, đèn bên trong vẫn còn sáng. Julie gõ nhè nhẹ lên cánh cửa, khiến cửa mở rộng ra.
- Anh Matt?
- Chào em. – Matt đang ngồi trước máy tính, rõ ràng anh không ngủ.
Julie bước vào phòng và ngồi xuống giường.
- Anh đang làm gì đó?
- Tham gia vào một cuộc tranh luận hăng hái trên mạng về những kẻ chuyên đột nhập vào các hệ thống máy tính và tuyên bố lí do họ làm vậy chẳng qua để vạch ra những điểm yếu kém của an ninh mạng.
- Thế à. Tối nay anh không ra ngoài sao?
- Không. – Matt vẫn không rời mắt khỏi màn hình. – Bố anh có một buổi tiệc ở cơ quan, nên bố mẹ anh ra ngoài và mới về một tiếng trước. Phải có ai đó ở nhà với Celeste.
Đa phần những đứa trẻ mười ba tuổi sẽ rất tức khi bị ông anh ngồi nhà giám sát. Nhưng vì một lí do mà Julie chưa hiểu được thì Celeste luôn cần có ai đó ở gần mình mọi lúc.
Nó chống tay ngả người ra sau và bắt chéo chân, đong đưa một chân.
- Finn Phẳng không làm được chuyện đó sao?
- Tình trạng liệt toàn thân của anh ta đã lên tới một mức độ nguy hiểm. – Matt lơ đãng nói. – Hoàn toàn không đáng tin cậy.
- Em cảm thấy khá áy náy khi lấy xe đi. Mẹ anh không hề nói cô chú sẽ ra ngoài khi em mượn xe.
- Bố mẹ anh thích đi bộ hơn.
Julie nhìn quanh. Phòng Matt nhìn giồng một phòng làm việc hơn là một phòng của sinh viên. Thứ duy nhất ở trên tường là tấm poster của một tinh vân phát sáng kỳ dị kèm theo một phép toán không thể hiểu được.
- Đó là cái gì vậy? Julie hỏi.
- Tấm poster đó hả? Động học bức xạ điện từ thể hiện qua phương trình Maxwell.
- Trông cũng đẹp đấy. Nó khiến căn phòng ấm áp hơn.
Matt gõ bàn phím.
- Tối nay em đi ăn nhậu với mấy bạn học ở trường. Cũng bình thường. Không có gì đặc biệt.
Nó lại nghĩ liệu có nhất thiết phải mời Matt đi chung hay không. Xét cho cùng thì cả hai đang sống dưới cùng một mái nhà. Nó có thể giới thiệu anh như là con trai của gia đình đang cho mình ở nhờ, như thế sẽ không làm ảnh hưởng tới các cuộc hẹn tiềm năng. Nhưng có lẽ nó không phải là con người tử tế như thế. Hơn nữa, có gì đó khá lạnh lùng trong giọng nói của Matt tối nay. Nhìn anh ngồi lom khom trên chiếc ghế xoay thật thương. Hoạt động xã hội buổi tối của anh chỉ gói gọn trong việc giao tiếp với những anh chàng cô độc khác. Không phải ý tưởng cho buổi tối thứ Bảy của phần đông mọi người.
Matt đang nhíu mày với một tin nhắn trên diễn đàn.
- Lũ ngu. Làm sao người ta có thể biện minh cho hành vi đột nhập vào hệ thống giao thông của Chicago được? Phải, tất cả chúng ta đều nghĩ hắn đang cố ngăn chặn một kẻ nào đó sử dụng lỗ hổng an ninh cho một dự định xấu xa! – Anh quay về phía Julie. – Xin lỗi, em nói gì cơ?
- Em nói là buổi tối cũng khá ổn. Em mừng là mình đã đi dự.
- Tốt.
- Anh nghe này. – Nó nói. Tuyệt thật, anh ấy đã lại quay về với cái diễn đàn ngu ngốc của mình. Có thể Matt không thích trò chuyện, nhưng có điều gì đó khiến nó bận lòng. Đặc biệt là với cách anh phớt lờ nó. – Anh Matt, em hỏi anh một chuyện có được không?
- Ờ.
- Em không cố tình, nhưng hình như em đã nghe thấy anh và mẹ anh nói chuyện với nhau hơi lớn tiếng hôm trước. Tự dưng em thắc mắc không biết có phải chuyện đó liên quan tới việc em ở lại đây hay không. – Julie nghịch nghịch quai đeo đồng hồ. – Anh có đồng tình với chuyện em ở lại không? Ý em là, em rất hiểu. Thật đấy. Con bé lạ hoắc ở đâu tự dưng nhảy vào nhà anh mà không báo trước, chiếm phòng anh trai của anh, bắt anh ăn món manicotti. Em hiểu mà. Không phải anh chàng nào cũng thích chuyện đó.
Matt mỉm cười trong khi gõ bàn phím.
- Anh chưa bao giờ nói em lạ hoắc.
- Đó chỉ là một cách nói. – Julie đợi xem Matt có nói thêm gì nữa không, nhưng không. Nó đứng dậy rồi bước ra cửa. – Thôi thì, em xin lỗi.
- Đợi đã, chuyện gì vậy? – Matt ngước mặt lên. – Không đâu, Julie, chuyện đó ổn mà.
Nó đứng lại ngay ở phía ngoài hành lang.
- Anh không phiền vì em ở lại à?
- Không. Đó là một việc đúng đắn. Nhà anh còn phòng trống mà.
Ôi trời, cám ơn anh về sự nhiệt tình.
- Ít ra anh cũng không phải về nhà với Celeste mỗi buổi chiều, vì em sẽ lo liệu chuyện đó. Anh sẽ làm được nhiều việc hơn, đúng không?
- Phải. – Matt đồng tình. – Chỉ cần em đừng quấy rầy Celeste về chuyện Finn Phẳng thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.
- Được. Thế cũng tốt. Chúc anh ngủ ngon.
- Chúc em ngủ ngon, Julie.
Nó vào phòng mình và đóng cửa lại. Nếu Matt cáu kỉnh thì có lẽ không phải do nó. Nhưng vẫn có điều gì đó khiến nó bận lòng. Nó ngáp rồi bật máy tính lên. Chắc anh Finn có thể giúp ích được gì chăng.
Anh Finn ới ời,
Anh có ở trên mạng không đó? Em cần lời khuyên sớm hơn là em tưởng. Em tự hỏi không biết anh có giúp được em về Celeste hay không. Hình như em đã làm gì đó sai và khiến con bé buồn. Hôm nay bọn em đã bày trò con gái với nhau một lúc, chuyện đang rất ổn thì… em chẳng biết nữa. Chắc em đã làm điều gì đó sai. Lúc đó em tưởng con bé sắp khóc. Em cảm thấy rất tệ hại, em sợ Celeste giận em chuyện gì đó. Em hi vọng con bé chấp nhận việc em ở lại, vì em trai anh tỏ ra không mấy vui vẻ. Em biết có chuyện gò đó đang diễn ra với Celeste, nhưng anh Matt sẽ không nói ra. Em muốn giúp con bé, nhưng em hoang mang quá.
À, anh có thể cho em chút mẹo với cái khóa cửa và bậc thang cọt kẹt được không? Thật may là em đã không đánh thức ba mẹ anh dậy vào giờ khuya khoắt thế này.
Julie
Nó thay đồ ngủ rồi ôm máy tính lên giường. Hai phút trước đó, Finn đã bình luận về dòng trạng thái của Matt như sau: Mẹ thường bắt chúng ta đi tắm cùng nhau. Tin anh đi, “số không” của em chẳng đáng để khoe đâu. Julie bật cười.
Finn đang trên mạng thật. Hộp thư của Julie gõ một tiếng beng.
Julie,
Celeste á? Phải. Con bé rất phức tạp. Anh chắc chắn em chẳng làm gì sai cả. Anh có thể khẳng định em rất quan tâm đến con bé, và anh vui mừng vì điều đó. Bố mẹ anh đã đi hỏi một bác sĩ tâm thần có tiếng, ông ta cho rằng Finn Phẳng là một giải pháp sáng tạo đối với sự căng thẳng khi phải đi học ở một ngôi trường mới và sự thiếu vắng anh. Đại loại như thế. Bố mẹ anh được khuyên nên chờ đợi và nâng đỡ con bé. Celeste sẽ hoảng sợ nếu ai đó ám chỉ rằng Finn Phẳng không phải là một người bạn thích hợp nhất.
Bố mẹ anh đã thuê rất nhiều người trông trẻ, họ đều tỏ ra dị ứng với Finn Phẳng hơn em, nên rõ ràng em đang làm đúng. Con bé muốn em ở đó. Thật ra thì anh đã nhận được một email của con bé tối nay, nó kể là em rất tốt, em tết tóc cho nó hôm nọ, cùng nó nấu bữa tối… Celeste có vẻ thực sự hạnh phúc, làm anh cũng hạnh phúc lây. Ồ, nó có kể cho em nghe là anh đã gửi cho nó vài tấm ảnh chưa nhỉ? Đừng lo lắng. Có vẻ như em đang làm tốt lắm. Lời khuyên tốt nhất mà anh dành cho em là hãy để Celeste làm chuyện của nó. Mặc kệ Matt đi. Cậu ta sẽ vượt qua những khó khăn của mình, bất kể chúng là gì.
Bậc thang thứ năm từ dưới lên à? Anh xin lỗi, đáng lẽ anh nên cảnh báo em trước. Anh quên mất. Còn ổ khóa á? Em đã biết cần phải vặn tay nắm và lay nhẹ chìa rồi đúng không? Ấn tượng đấy. Anh phải mất mấy năm trời mới làm thành thục chuyện đó. Mà em làm gì về muộn thế nhỉ? Đã bắt đầu hẹn hò rồi cơ à? Mới đến Boston có vài ngày mà em đã kịp kiếm cho mình một anh chàng. Celeste bảo em là người lãng mạn. Chắc anh ta đưa em đi ăn tối rồi đi xem hòa nhạc nên em mới về muộn đến thế.
Finn
Anh Finn,
Phải, tối nay em có một cuộc hẹn rất hay ho. Em chỉ mới đến đây có vài ngày, nhưng đã kịp dụ dỗ một anh chàng Boston chính hiệu và lên kế hoạch làm anh ta sa ngã với các chiêu trò nữ sinh ngoan hiền. Em đã từ chối cả nhà hàng bốn sao lẫn cặp vé xem opera nhàm chán để lôi anh ta vào nhà nghỉ. Sau đó em về nhà với lớp son môi nhòe nhoẹt, mái tóc rối bời và chiếc áo mặc ngược. Lãng mạn gớm, anh há!
Lựa chọn khác là em đến dự một buổi tiệc ở ký túc xá, tán dóc một vài tiếng, rồi về nhà một mình. Cho anh chọn đấy.
Vâng, em sẽ cố không làm hỏng chuyện với Celeste. Nhưng vụ Finn Phẳng không thể chỉ là do con bé nhớ anh. Không phải chỉ có phiên bản phẳng của anh khiến con bé khác biệt. Em thật sự rất bối rối. Em đang thiếu một miếng ghép bự chà bá ở đây. Anh đã vắng nhà được bao lâu rồi? Anh có thể gọi điện về để ít nhất Celeste cũng có thể nói chuyện với anh chứ? Mà nhân tiện, khi nào thì anh quay về. Giờ thì em đã chiếm được phòng anh rồi, không chừng anh phải chiến đấu để giành lại nó từ tay em đấy.
Em cũng muốn coi hình chụp của anh nữa! Trải nghiệm du lịch của em chỉ giới hạn trong một thành phố chán ngắt ở Ohio, một kỳ nghỉ cuối tuần để đi thăm người anh họ xa già yếu của mẹ em, và một chuyến nghỉ hè tại Yosemite, nơi em đạp trúng tổ ong bắp cày và lãnh bảy vết chích.
Julie
Julie,
Anh không chắc khi nào sẽ quay về. Anh thực sự bỏ rất nhiều tâm sức cho chuyến đi chơi kết hợp làm việc này, và anh đã cam kết làm tình nguyện cho một số nơi khác. Anh đang trải qua chuyến đi lặn hai tuần ở không xa đây (thuần túy đi chơi), sau đó anh sẽ đi huấn luyện trẻ em chơi bóng tại Ghana. Anh đã bị mất điện thoại ở Palau, và việc cố gắng thay điện thoại trong khi di chuyển liên tục đúng là một cơn ác mộng. Ngay khi có thể là anh nhảy vào máy tính ở các trụ sở hội tình nguyện và một số nơi khác, nhưng ở chỗ anh dịch vụ điện thoại thường là rất kém. Đây là những tấm ảnh anh đã gửi cho Celeste. (Anh có một tấm ảnh chụp một con ong bắp cày già, nhưng anh không muốn khiến em phải nhớ lại kỷ niệm cũ.)
Anh chọn buổi tiệc chán ngắt ở ký túc xá.
Finn
Julie xem ba tấm hình đính kèm thư của Finn. Bất cứ cô gái não phẳng nào cũng phải hú hét lên vì chúng. Có hai tấm hình rất đẹp chụp anh đứng cạnh một con voi, nhưng tấm đẹp nhất chụp anh đứng trên một tảng đá ngắm mặt trời lặn. Đồng ý là kiểu chụp này hơi sến, nhưng Julie không bận tâm. Mặc dù mặt Finn bị ngược sáng, nó vẫn có thể thấy anh đẹp trai cỡ nào. Cái cách xương gò má anh bắt sáng, nét cười nhẹ trên khuôn mặt và những cơ bắp trên cánh tay anh gồ lên sau lớp áo.
Thế rồi nó làm điều mà mọi đứa con gái đều làm: tìm anh trên Google. Tám phút xem các kết quả tìm kiếm và nhắp vào các liên kết chẳng đưa nó tới đâu, mặc dù nó biết có một anh chàng Finn Watkins chơi trống cho một ban nhạc sinh viên khá thành công mang tên Eggs Benedict, và một anh chàng Finneas Watkins ở New Jersey đã thắng giải múa ba lê cổ điển năm 2006. Không kết quả nào cung cấp cho Julie thông tin về anh chàng Finn của nó. Ờ thì, anh ta không phải là của nó, nhưng… sao cũng được. Bực thật. Không phải cứ tìm tên ai trên Google là ra ngay thông tin về người đó, nhưng… tìm thấy chút gì đó về anh cũng hay lắm chứ.
Nó lại nhìn mấy tấm hình. Phải, quả thật Finn rất dễ thương. Siêu dễ thương. Lại còn hài hước, thông minh, quyến rũ nữa. Anh cũng rất cưng cô em gái. Và làm những công việc thiện nguyện giữa các chuyến phượt. Rồi anh còn…
Julie tự ngăn mình lại. Chuyện này thật ngốc nghếch. Nó đâu thể nào mê mẩn một người mà nó chỉ mới trò chuyện qua tin nhắn? Như thế thật không bình thường. Đúng hơn là điên rồ. Hoàn toàn không thực tế. Nó đâu phải loại mê trai điên cuồng như thế. Ngoài ra, Boston cũng có cả đống các anh chàng thông minh và đáng yêu. Không phải là nó không coi trọng việc có bạn trai, nhưng cũng đừng có rồ dại quá.
Và cho dù mấy tấm hình rất thu hút và làm nó xao lãng, Julie cũng nhận ra Finn chưa trả lời các câu hỏi về Celeste của nó.