Đó là một phần mộ bình thường, ốp đá bình thường, không có lấy một phân xa hoa, thế nhưng xung quanh phần mộ ngoài ý muốn ngăn nắp sạch sẽ, có thể thấy được thường xuyên có người đến quét dọn. Bia mộ bằng đá có chút biến thành màu đen, mặt trên phủ phong sương, có thể được đã dựng khá lâu, đây là phần mộ Tiêu Vũ, mười năm, Mộ Tuyệt Thiên trừ lần hạ táng kia chưa bao giờ trở lại.
Nhưng làm Mộ Tuyệt Thiên kinh ngạc không phải là phần mộ của thê tử mà là người đang đứng trước mộ, Mộ Tịch Thịnh.
Mộ Tuyệt Thiên bất giác trong lòng có chút tự hào, không hổ là nhi tử của mình, mười năm không gặp, khí thế lãnh liệt trên người Mộ Tịch Thịnh lại càng tăng lên, tuy rằng hai người còn cách nhau một khoảng không nhỏ, bản thân vẫn có thể cảm thấy cỗ khí thế cường hãn ấy.
Ngày hôm nay Mộ Tịch Thịnh một thân y phục màu đen, làn mi anh tuấn nhíu chặt, đôi môi mỏng mím lại, lộ ra thần sắc kiên nghị, một người suất khí như vậy, xem ra thời gian mười năm cũng không có ở trên mặt hắn lưu lại chút phong sương nào, chỉ là càng trưởng thành, thành thục hơn, cả người tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Mộ Tuyệt Thiên cứ như vậy nhìn, không hề động, cũng không nói gì. Mộ Ti Vũ chuyển động ánh mắt hiếu kì, đánh giá người mặc y phục đen kia, bỗng nhiên có một cỗ cảm giác kì lạ nổi lên trong lòng nó, như là ngứa ngáy, khó chịu, lại có một loại ngọt ngào cổ quái không nói lên lời!
"Gia gia ―"
Mộ Ti Vũ không khỏi kêu lên, thanh âm non nớt nhu nhuyễn làm người ta nghe đến đầu khớp xương cũng muốn mềm ra, đương nhiên Mộ Tịch Thịnh không bị ảnh hưởng, bị ảnh hưởng chỉ có mình Mộ Tuyệt Thiên. Bầu không khí quỷ dị bị đánh vỡ, Mộ Tuyệt Thiên vỗ nhẹ đầu Mộ Ti Vũ, nắm tay nó tiếp tục hướng phía trước đi đến.
"Người đã đến rồi ―"
Thanh âm thanh lãnh vang lên, Mộ Tuyệt Thiên có chút kinh ngạc, xem ra nhiều năm như vậy nhi tử đã có chút cải biến, chí ít hắn đã chủ động cùng mình nói chuyện.
Ông không nói gì, chỉ tiếp nhận nén hương thơm ngát từ tay Mộ Tịch Thịnh, lẳng lặng tiến lên vái ba vái.
Mộ Ti Vũ tuy rằng không rõ gia gia đang làm gì, nhưng cũng nhu thuận đứng ở một bên, không có mở miệng hỏi, con mắt lại thủy chung không ly khai Mộ Tịch Thịnh.
"Tiểu Vũ, lại đây, quỳ lạy nãi nãi ngươi đi."
Mộ Tuyệt Thiên bái tế xong, kéo Mộ Ti Vũ tiến lên, nó cũng ngoan ngoãn đi lên, dựa theo phân phó của Mộ Tuyệt Thiên quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái.
"Gia gia, nãi nãi ở đâu?"
Hài tử mười tuổi còn chưa hiểu thế nào là sinh tử, Mộ Ti Vũ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, hiếu kì hỏi.
"Được rồi, nếu tới, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, đã lâu chưa gặp ngươi, Tịch Thịnh."
Đây là lần đầu Mộ Tuyệt Thiên mở miệng nói chuyện với Mộ Tịch Thịnh sau mười năm, nghe vậy, Mộ Tịch Thịnh cũng không có điều dị nghị, hai người chậm rãi quay trở về thành.
….
Ngày hôm nay Mộ Tịch Thịnh cảm thấy rất kì quái, do là ngày giỗ của Tiêu Vũ, hắn từ sáng sớm đã thức dậy, giống như mọi năm, chạy tới trước mộ nàng tế bái. Sở dĩ đi sớm như vậy là bởi vì hắn mong có thể gặp được Mộ Tuyệt Thiên, chính là lần nào cũng ôm hi vọng rời đi rồi thất vọng mà quay về, chín năm thời gian, Mộ Tuyệt Thiên cư nhiên một lần cũng không tới. Đến năm nay hắn cuối cùng đạt được ý nguyện, lại không nghĩ tới Mộ Tuyệt Thiên đã tới lại còn dẫn theo hài tử mà hắn căm thù tận xương tủy kia, hơn nữa còn mặc một thân y phục đỏ rực chói mắt. Có lúc Mộ Tịch Thịnh căn bản không biết Mộ Tuyệt Thiên đang suy nghĩ cái gì, nguyên lai tự cho là mình đã nhìn thấu nhân tâm, hóa ra cái gì cũng nhìn không thấu.
Nếu như hài tử kia không phải là chứng cứ phản bội của bản thân, hắn chắc hẳn sẽ thích nó, khả ái giống như một tiểu tiên đồng, chỉ nhìn qua đã thấy là một tiểu hài tử nhu thuận, nhất là nó còn có một đôi mắt hắc bạch phân minh to tròn, thông minh cực kì, thậm chí Mộ Tịch Thịnh còn thấy được cả bóng mình trong đôi mắt ấy, cho nên đối với việc hài tử kia càn rỡ quan sát, hắn lần đầu tiên không có biểu lộ ra bất kì bất mãn gì.
Hắn nghĩ muốn làm sáng tỏ tâm tình đột nhiên mà tới này rốt cuộc là cái gì. Mười năm qua, hắn chưa từng buông tha cho việc tìm kiếm chuyển thế của Tịch, nhưng mà biển người mênh mông, vô luận hắn nỗ lực cỡ nào vẫn là tốn công vô ích, hơn nữa hắn còn sống trong bi thương áy náy, đối với Tiêu Vũ, cũng là đối với Mộ Tuyệt Thiên.
…
"Tịch Thịnh tựa hồ đã trưởng thành!"
Mộ Tuyệt Thiên có chút cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh a, chỉ trong chớp mắt, nhi tử cũng đã trưởng thành, mình cũng đã đến lúc nên buông bỏ tất cả chuyện cũ rồi chăng?
"Vâng, bất quá đã nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn không thay đổi nhiều lắm."
"Thôi đi, ta đã già, không bao lâu nữa có thể đi gặp nương ngươi rồi!"
"Phụ thân ―"
Ý tứ hàm xúc trong lời nói của Mộ Tuyệt Thiên làm Mộ Tịch Thịnh bối rối, hắn cảm thấy bản thân lưng đeo tội ác càng nặng.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, uống trà đi!"
Mộ Tuyệt Thiên sao có thể không biết ý nghĩ của Mộ Tịch Thịnh, ông cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa, nhẹ nhàng nâng lên chén trà, nhấp một ngụm. Lúc này ba người bọn họ đang ở trong Vân Vụ trà lâu nổi tiếng nhất Mộ thành, nhàn nhã thưởng trà.
"Gia gia, gia gia!"
Mộ Ti Vũ cuối cùng ngồi không yên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Mộ Tuyệt Thiên, không hiểu vì sao, nó rất muốn biết người trước mắt rốt cuộc là ai, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
"Làm sao vậy?", Mộ Tuyệt Thiên cúi người hỏi.
"Ta ― Ta ―"
Mộ Ti Vũ đột nhiên xấu hổ, cúi đầu, bàn tay nhỏ bé trắng noãn không được tự nhiên vò vò vạt áo, màu đỏ tiên diễm càng làm bàn tay trắng nõn thêm tinh xảo, cả người một bộ cứng ngắc kì quái.
"Được rồi, tiểu Vũ, ngươi không phải vẫn muốn gặp phụ thân sao? Người này là phụ thân ngươi!"
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôn tử, Mộ Tuyệt Thiên cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói ra thân phận Mộ Tịch Thịnh.
Mộ Tịch Thịnh vẫn đang nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của Mộ Ti Vũ không chớp mắt, đột nhiên nghe được lời Mộ Tuyệt Thiên, sửng sốt một chút.
Mộ Ti Vũ vừa nghe, trong lòng mừng rỡ là không cách nào hình dung, người này là phụ thân của nó, cuối cùng nó cũng được nhìn thấy phụ thân của mình rồi. Nó cao hứng ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải đôi nhãn đồng sâu thẳm của Mộ Tịch Thịnh liền sững người.
Đôi mắt của Mộ Tịch Thịnh rất đặc biệt, là cái loại màu đen sâu thẳm không thấy đáy, ở giữa màu đen còn mơ hồ lộ ra một tia màu tím, chỉ có tỉ mỉ nhìn thật kĩ mới có thể phát giác, đương nhiên, chưa từng có người nào làm được như thế, mà kể cả có làm được thì kẻ đó chắc chắn không gặp kết cục tốt.
Giữa đen hiện ra tím, con mắt cứ như vậy không hề báo trước hút đi hồn Mộ Ti Vũ. Mộ Ti Vũ cảm thấy kì quái, vì sao nó lại cảm thấy mình tựa hồ đã thấy ánh mắt này từ ai đó, nhưng chưa kịp nhớ cho rõ gương mặt người kia thì thân ảnh ấy đã biến mất vô tung.
Bây giờ là tình huống nào? Mộ Tuyệt Thiên có chút kì quái, tình cảnh tiểu Vũ vui mừng nhào đến trong lòng Mộ Tịch Thịnh mà ông đã dự tính không có xuất hiện, phụ tử hai người ngược lại chỉ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
"Khụ ― Khụ ―"
Mộ Tuyệt Thiên không được tự nhiên ho khan hai tiếng, lôi kéo lại chú ý của hai người.
"Trời ạ! Ta cư nhiên nhìn chằn chằn vào cha, hảo mất mặt a!" Vừa nghĩ tới bộ dạng quẫn bách vừa rồi của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Ti Vũ bất giác đỏ bừng, đôi tay nhỏ bé che lại gương mặt, đầu cúi thấp đến hận không thể cắm xuống đất.
Nhìn động tác thú vị của tiểu nhân nhi, tâm tình Mộ Tịch Thịnh ngoài ý muốn thư sướng hơn lên, thậm chí khóe miệng còn giương lên một mạt mỉm cười rất nhẹ.
"Tiểu Vũ, ngươi không phải vẫn muốn gặp cha sao? Hiện tại cha ở ngay trước mắt, như thế nào lại không gọi a?"
"Cha!"
Nho nhỏ kêu một tiếng, Mộ Ti Vũ đầu càng cúi thấp hơn, mặt cũng càng đỏ hơn.
Nếu như hai người ở đây không phải đều là võ lâm cao thủ, sợ rằng sẽ không thể nghe được thanh âm bé xíu kia.
"Ân ―"
Vốn tưởng rằng Mộ Tịch Thịnh sẽ không để ý tới, không nghĩ đến hắn thế nhưng lại lên tiếng trả lời, điều này làm cho Mộ Tuyệt Thiên trong lòng ngũ vị tạp trận, không thể nói rõ là tư vị gì.
Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút cứng nhắc, ba người ngồi một chỗ, ai cũng không có ý nghĩ đánh vỡ trầm mặc.
"Tịch Thịnh, ta nghĩ qua, tiểu Vũ đi theo một lão nhân đã gần đất xa trời như ta nói chung không phải là biện pháp tốt, ta quyết định cho ngươi mang nó về, ta nghĩ ở lại cạnh mộ phần nương ngươi để bồi nàng. Nhiều năm như vậy, ta biết ngươi chán ghét nó, nhưng nể tình nương ngươi, hãy đối tốt với nó một chút! Ai ―!"
Qua một lúc lâu, Mộ Tuyệt Thiên yếu ớt nói.
Mộ Tịch Thịnh không nói gì thêm, là chấp nhận, chỉ là Mộ Ti Vũ khi nghe đến hai chữ "chán ghét" kia, trái tim khẽ co rút. Nguyên lai là cha chán ghét mình cho nên mới nhiều năm như vậy chưa từng đến xem mình, thoáng chốc, đôi mắt to xinh đẹp rưng rưng nước mắt.
"Không cho phép khóc! Nhi tử của Mộ Tịch Thịnh ta không phải là một phế vật vô dụng!"
Thanh âm băng lãnh ngăn lại nước mắt sắp rơi xuống của Mộ Ti Vũ. Tuy rằng Mộ Ti Vũ cúi đầu nhưng Mộ Tịch Thịnh biết nó hiện tại nhất định đang bi thương, tâm linh bỗng dưng xúc động.
"Cha ―"
Mộ Ti Vũ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cong lên, trong ánh mắt còn hàm chứa lệ, lông mày khẽ chau, nó nhanh chóng nhào vào lòng Mộ Tịch Thịnh, ủy khuất kêu lên.
Hầu như chưa từng cùng ai tứ chi tiếp xúc, Mộ Tịch Thịnh không được tự nhiên ngồi thẳng người, để thân thể nho nhỏ mềm mại thơm ngát dựa vào trong ngực mình, không biết nên có động tác gì, dưới ánh mắt của Mộ Tuyệt Thiên, không thể làm gì khác hơn là giơ lên một tay, chậm rãi vuốt ve phía sau lưng hài tử, cảm giác thoải mái làm Mộ Ti Vũ không khỏi hừ hừ lên tiếng.