Chú thích: Bắt đầu từ chương này, ta sẽ đổi ngôi xưng của Mộ Ti Vũ từ "nó" sang "y" nhé, còn lý do tại sao thì đọc đi rồi biết ^_^
Quá trình dung hợp so với trong tưởng tượng của Mộ Tịch Thịnh đơn giản hơn, chí ít hắn không có thấy Mộ Ti Vũ lộ ra vẻ mặt thống khổ, bởi vì Mộ Ti Vũ chỉ hạnh phúc ngủ, thậm chí trên mặt còn lộ ra tươi cười nhàn nhạt.Thân thể chích linh biến thành trong suốt, bởi vì y vốn chỉ là một kí ức mà thôi. Y từ từ đi tới bên người Mộ Ti Vũ, sau khi nhìn thấy Mộ Tịch Thịnh đồng ý, y nhẹ nhàng nâng lên thân thể Mộ Ti Vũ, sau đó cả người dần dần dung nhập vào bên trong thân thể bé con.
Từ đầu đến cuối, Mộ Tịch Thịnh không nói một câu nào, chỉ yên lặng nhìn, có vẻ trầm tĩnh dị thường.
"Vũ nhi sẽ quên ta sao? Hay là y sẽ nhớ tất cả về kiếp trước của chúng ta? Vô luận là lúc làm Tịch Viễn cùng Vô Hoa, hay là lúc làm Ngự Tịch cùng Nhiễm."
Mộ Tịch Thịnh bất an nghĩ đến đủ loại khả năng.
Kiếp trước của bọn họ đã định sẵn là bi thương, như vậy kiếp này sẽ có kết cục tốt sao?
Mộ Tịch Thịnh không biết, bởi vì hắn phát hiện lúc này hắn cái gì cũng không làm được, mặc dù có đủ loại suy đoán, mặc dù kết cục khó bề phân biệt, còn có bi kịch mà Ngự Tịch bảo rằng mới bắt đầu kia, chính là tất cả, tất cả rốt cuộc cùng hắn có quan hệ gì?
Hắn không hiểu, cả đời này hắn chỉ là Mộ Tịch Thịnh mà thôi, mà người yêu của hắn là Mộ Ti Vũ, bọn họ nguyên bản chỉ muốn bình thản sống đến hết đời, tại một nơi không có phiền não, không có bi thương, chỉ có hai người bọn họ. Nhưng chỉ là nguyện vọng nho nhỏ này, cuối cùng cũng không có cách nào làm được. Số phận, trách nhiệm áp hắn đến không thở nổi, hắn mệt mỏi quá, cũng chán ghét, nhưng lại không bỏ xuống được.
...
Chậm rãi, trên người Mộ Ti Vũ dần hiện lên quang mang, không phải lục quang của Mặc Châu mà là quang mang kim sắc. Ánh sáng kia phảng phất như có sinh mệnh, cứ như vậy lưu động trên người Mộ Tịch Thịnh, hiện ra hào quang lưu ly.
Mộ Ti Vũ nên là kim sắc, bởi vì y là Sáng Chế Thần, là tồn tại chí cao mà tất cả mọi người ngưỡng vọng.
Số phận có lúc thật kì diệu, vô luận là Tịch Viễn tính tình trẻ con hay là Mộ Ti Vũ khả ái thích kề cận hắn, ở trên người bọn họ căn bản nhìn không ra một chút vết tích của Sáng Chế Thần.
Mộ Ti Vũ vẫn đang ngủ, nó đang mơ một giấc mộng ngọt ngào, mơ thấy mình tựa hồ về tới chiếc nôi kia, bên trong phiến hư vô kia.
Sáng Chế Thần sinh ra từ một mảnh hư vô, trải qua dài dòng năm tháng, y dần dần có ý thức, nhưng là y không cam lòng sống cô đơn một mình, cho nên y sáng tạo ra sinh mệnh, cho nên mới có tất cả trên thế gian.
Kí ức của Ngự Tịch bắt đầu tràn về, những hình ảnh kí ức sứt mẻ xuất hiện khi mới bước vào Nạp Tháp Tạp tộc bắt đầu rõ ràng lên, toàn bộ được xâu chuỗi lại.
Một ngàn năm trước, y là Tịch Viễn, Mộ Tịch Thịnh là Vô Hoa. Một vạn năm trước, y là Ngự Tịch, Mộ Tịch Thịnh là Nhiễm. Mà càng lâu trước đây, y là Sáng Chế Thần, mà Mộ Tịch Thịnh là phiến ám sắc vây quanh y.
Hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã ở bên nhau, bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng đó, ái nhân của y vẫn đều bồi bên cạnh y, cùng y cô độc, cùng y vui vẻ.
Kì thực duyên phận sớm đã định trước, hư vô bởi vì Sáng Chế Thần li khai mà biến hóa, mang theo bóng tối biến thành Ma vương. Cho nên bọn họ sẽ không chia rẽ, mặc kệ qua bao lâu năm tháng.
Thời gian vùn vụt trôi qua, tại lúc Mộ Tịch Thịnh nhìn chỉ là mấy canh giờ ngắn ngủi, Mộ Ti Vũ đã xuyên qua ánh sáng nghìn vạn năm. Y cho tới bây giờ cũng không phải lẻ loi một mình, y cũng không hề tịch mịch!
Thân thể Mộ Ti Vũ bắt đầu lớn lên, thân cao thành thiếu niên 16, 17 tuổi, tóc biến thành màu đen ánh xanh, thật dài chạm tới mặt đất, dung mạo của y cũng cải biến, biến thành bộ dáng của Tịch Viễn, nhưng tinh tế nhìn kĩ, lại cũng có chút bất đồng.
Lúc này, y so với Tịch Viễn xinh đẹp hơn, cũng mị hoặc hơn.
...
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ mở mắt, con ngươi kim sắc long lánh, tựa hồ có thể chôn vùi muôn vạn hồng trần. Nhưng lúc này, trong cặp mắt kia chỉ có hình ảnh Mộ Tịch Thịnh, chỉ tồn tại vị trí cho một mình hắn.
"Vũ nhi ——"
Mộ Tịch Thịnh tham lam nhìn, Vũ nhi của hắn không có thay đổi, vẫn nhớ kĩ sự hiện hữu của hắn, cho dù y hiện tại là Sáng Chế Thần.
Mộ Ti Vũ nhào vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, hiện tại y đã cao đến cổ Mộ Tịch Thịnh, cho nên hai tay trực tiếp ôm lấy cổ hắn.
"Cha, hóa ra chúng ta đã bỏ lỡ lâu như vậy, Vũ nhi thực ngu ngốc, nguyên lai ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng cô đơn!"
"Vũ nhi, chúng ta về sau sẽ không bao giờ... tách ra nữa!"
Chăm chú ôm thân thể Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh thầm nghĩ cứ ôm như vậy, giờ khắc này bọn họ ước định sẽ không bao giờ chia rẽ nữa.
Hư vô mang theo Sáng Chế Thần, cho nên hư vô xem như là phụ thân của Sáng Chế Thần, tình cảm của họ ngay từ đầu đã định trước là không thể cắt đứt.
"Được rồi, cha, ta hiện tại muốn đem kí ức của Mặc Châu thả ra, kế tiếp còn có chuyện cần làm."
Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, Mộ Ti Vũ nhẹ nhàng giãy khỏi ôm ấp của Mộ Tịch Thịnh, Mộ Tịch Thịnh mặc dù có chút không muốn, vẫn ngoan ngoãn buông ra.
Dùng thần ngữ niệm một đoạn chú ngữ, Mặc Châu theo ấn kí trên trán Mộ Ti Vũ đi ra, phù tại lòng bàn tay y, sau đó y lấy ra khối tinh thể lục sắc phong ấn kí ức của Mặc Châu, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, đem phong ấn trên khối tinh thể giải khai, hai thứ rất tự nhiên dung hợp vào nhau.
Mặc Châu sau khi dung hợp phát ra một tiếng kêu to vui mừng, thậm chí ở trên không sung sướng nhảy nhót, tiếp theo lại ẩn vào trán Mộ Ti Vũ.
"Chủ nhân, ngài cuối cùng thức tỉnh, Mặc Châu cũng hoàn nguyên, thật tốt!"
Thanh âm vui vẻ của Mặc Châu ở trong đầu truyền tới, Mộ Ti Vũ hé miệng mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Mộ Tịch Thịnh thật lâu.
Trong bầu không khí này, một người (không đúng, là một con vật!) đã bị hoa hoa lệ lệ bỏ quên, đó chính là tiểu ly đã sớm bất tỉnh không biết trời trăng gì, Viễn Viễn. Đương nhiên lúc này Mộ Ti Vũ cũng chưa muốn cho nó tỉnh lại.
"Cha, chờ chúng ta giải quyết hết mọi chuyện, chúng ta liền làm con người chân chính. Cả đời này ta sinh ra ở võ lâm thế gia nhưng còn chưa được một lần làm chính tông đại hiệp đâu!"
Mộ Ti Vũ có chút oán trách cong lên cái miệng nhỏ nhắn, động tác nguyên bản khả ái, hiện tại lại lộ ra quyến rũ nhè nhẹ.
"Được, chờ làm xong, chúng ta sẽ đi du ngoạn giang hồ!"
Mộ Tịch Thịnh sủng nịch điểm lên cái mũi khả ái, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của y.
Mặc kệ tương lai có gian nguy cỡ nào, mặc kệ việc bọn họ sắp sửa đi làm đến tột cùng là cái gì, chỉ cần có đối phương làm bạn bên người, tất cả có vẻ đều không quan trọng.