Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 1: Tư Vũ làm lòng người mệt mỏi và đau lòng

Sáu năm sau……………….

Trong ‘phòng tổng thống’ xa hoa, có hai người đặc biệt trên giường đang diễn ra một hồi phóng đãng, thần hồn ham muốn trào dâng!

Lồng ngực rộng của chàng trai đang lắc lư, mông thì đong đưa theo eo bụng không ngừng tiến vào. Cô gái xinh đẹp nằm dưới tự động mở rộng hai chân đến góc độ rộng nhất, giãy dụa cặp mông trắng tuyệt đẹp, âm thanh khoái lạc từ trong miệng cô không ngừng truyền ra, móng tay màu đỏ tươi bám trên lưng chàng trai và để lại những vết xước dài.

Chàng trai gầm nhẹ một tiếng, một dòng dung dịch ấm nóng lập tức phun ra. Khuôn mặt anh không hề thay đổi, từ trong người cô gái rút ra, bước xuống mặt đất, dùng những ngón tay thon dài khuấy động phần phân thân cực đại của mình.

Cô gái trên giường còn chưa khôi phục lại, hai chân vẫn đang mở rộng, ánh mắt si mê nhìn theo thân hình khêu gợi của anh, miệng không tự chủ được mà nũng nịu: Thác!”

Ngón tay anh đang tìm cách cởi bỏ vật gì đó bỗng nhiên dừng lại, gương mặt chàng trai đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, anh xoay người nhìn về phía cô ái trên giường, lớn miệng quát mắng: “Ai cho cô gọi tên tôi?”

Nhìn con ngươi đen như muốn phóng hỏa, khuôn mặt anh thì như muốn giết người, cô gái trên giường run rẩy, lắp bắp nói: “Em….Em….”

“Cút đi, từ nay về sau đừng xuất hiên trước mặt tôi.” Chàng trai nổi giận.

Khuôn mặt Jenny biến sắc, hoảng sợ nhìn anh. Chàng trai này chẳng những tiền nhiều mà vẻ ngoài tuấn mỹ không ai có thể sánh được. Cô xuất thân khốn khó, vất vả lắm mới tiếp cận được anh. Đối với bán gái mà nói anh rất kén chọn, ngắn thì một tuần, chẳng những ban cho họ nhiều hơn những thứ họ có mà còn làm cho cô gái đó từ một diễn viên hạng bốn lên làm nữ diễn viên hạng hại. Càng làm họ phát điên chính là những khoái cảm họ có với công phu trên giường của anh.

Ai cũng biết anh chưa bao giờ cho phép người khác gọi mình là “Thác”, tất cả mọi người đều gọi anh là Trạc tiên sinh, Trạc tổng giám đốc hoặc tên tiếng anh. Về phần nguyên nhân thì không ai biết được. Cô sớm đã tò mò từ lâu, hôm nay rốt cục không kìm được mà phạm phải điều cấm kỵ - gọi ra cái tên mà cho tới giờ không ai dám gọi. Giờ đây cô hối hận vô cùng, nếu như có cơ hội, dù có cho ngàn mũi thương chỉa về phía mình, cô cũng sẽ không gọi cái tên đó ra.

Chàng trai cầm một vật ném vào thùng rác, thấy cô gái vẫn ngồi yên trên giường thì sắc mặt càng thêm tức tối.

Thấy khuôn mặt anh đầy tức giận, từng bước một tiến đến gần mình, Jenny kinh sợ, nhanh chân bước ra khỏi xuống, quỳ gối dưới chân anh cầu khẩn: “Xin lỗi, Trạc tổng giám đốc, vừa rồi là em hồ đồ, từ nay về sau em không dám nữa, xin anh hãy cho em một cơ hội!”

“Đừng để tôi nói lần thứ hai, lập tức biến đi!” Tiếng nói lạnh lùng phảng phất như từ trong địa ngục truyền tới. Anh dừng lại nói tiếp: “Ngày mai đi Thâp Phúc Châu Bảo hành tùy chọn vài món, sau đó đem hóa đơn gửi đến tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc. Nhớ rõ, từ nay về sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Jenny còn muốn tiếp tục cứu vãn, nhưng khi cô thấy khuôn mặt tuấn tú không còn kiên nhẫn nữa thì không dám lên tiếng nữa, cô nhặt quần áo trên mặt đất lên, vội vàng mặc lại rồi chạy nhanh ra ngoài.

Chàng trai cầm lấy chiếc quần lót màu đen mặc lên người, đến khung cửa kính thủy tinh nhìn xuống dãy đèn nê ông ngoài cửa sổ, chợp tắt qua dòng xe lao đi như nước, gương mặt trầm tư.

------

Một khoảng trời xanh thẳm, tại một khu trung tâm chợ náo nhiệt, trên cao có treo biển quảng cáo ‘coca cola’, dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, lòe loẹt tỏa sáng.

Một vài nữ sinh mặc đồng phục đang si mê nhìn người trên biển quảng cáo, hưng phấn nói: “Trạc Thạc nhân đẹp trai quá!”

Một nữ sinh khác cũng nói theo: “Nhất là tiếng nói hung hậu trầm ấm của anh ấy, tối nào tớ cũng phải nghe mới có thể ngủ được.”

“Nghe nói anh ấy thích những ai có mái tóc dài, đôi mắt to. Tớ nghĩ rồi, từ giờ sẽ không cắt tóc nữa.”

Sau lưng các nữ sinh có một cô gái dung nhan tuyệt lệ, đôi mắt thanh tịnh to tham lam nhìn chằm chằm vào người trên biển quảng cáo. Chiều nào cũng vậy, họ không thể kiềm chế mà đến nơi này và chỉ để ngắm người trên biển quảng cáo kia.

Mấy phút đồng hồ sau, cô gái kia mới xoay người ròi đi. Một vài nữ sinh vẫn còn ríu ra ríu rít không ngừng.

------

Trong đại sảnh mười thước vuông được trưng bày đơn giản, trong góc có một chiếc bàn ăn tròn và một tấm vé trên chiếc ghế nhỏ, đồ ăn trên bàn đang bốc hơi nóng nghi ngút. Trên ghế salon, một đôi vợ chồng khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi yên lặng, mái tóc đã chuyển màu, quần áo trên người họ nói lên cuộc sống của họ không hề sung túc gì, đôi mắt của cả hai người đang nhìn về phía màn hình tivi.

Tiếng nói vui sướng của người dẫn chương trình truyền ra: “Hoan nghênh mọi người xem bản tin điều tra giải trí. Chủ đề của hôm nay là tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc sau khi tiến hành tin tức về buổi họp báo buổi sáng và buổi phát sóng bộ phim ‘Câu chuyện về chàng hoàng tử’, người cực kỳ ít lộ diện là siêu sao điện ảnh truyền hình Trạc tổng giám đốc đã đích thân tham gia họp báo. Tin tức này vừa được truyền ra, phần lớn các phóng viên đã chuẩn bị, lực lương FANS đông đảo cũng ra sức chờ phát động, tranh nhau để được nhìn thấy khuôn mặt Trạc Thạc tổng giám đốc……”

Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên, người phụ nữ nhanh chóng giấu điều khiển đi, đứng thẳng nhìn về phía cửa ra vào.

Thẩm Tư Vũ đẩy cửa vào, nhìn mẹ nói một tiếng: “Mẹ, con đã về!” Khi cô thấy người đàn ông đang ngồi yên trên ghế sofa thì buồn bực hỏi: “Ba, sao ba không mở tivi lên?”

Thần sắc Thẩm Lạc Chính kinh hoàng, lắp bắp nói: “À, lúc này tivi không có gì đáng xem cả; với lại chúng ta cũng đi ăn cơm thôi.” Nói xong ông đứng thẳng lên, khập khiễng đi đến bàn ăn.

Tư Vũ lấy ra một ít tiền trong túi xách đưa cho mẹ: “Mẹ, hôm nay con được phát lương, cái này, mẹ cầm lấy nhé.”

Nhìn xấp tiền trước trước mắt, hốc mắt bà nóng lên, từ chối: “Tiểu Vũ, tháng trước con đưa cho mẹ phí sinh hoạt vẫn còn. Con giữ lại đi, còn phải trả cho dì và bà nữa.”

“Mẹ cứ cầm lấy đi, tiền của dì và bà con đã có rồi.”

“Vậy con cầm lấy mà mua quần áo.” Nhìn con gái với bộ quần áo bình thường, bà Thẩm đau lòng, nếu như bà nhớ không nhầm thì con gái bà đã mặc bộ quần áo này hơn ba năm nay rồi.

“Quần áo của con vẫn còn tốt, lại không rách nên không cần phải mua thêm.” Tư Vũ cầm xấp tiền nhét vào tay bà.

“Bà à, đừng cứ đẩy tới đẩy lui nữa, bà cứ cầm lấy, đến lúc đó rồi trả lại cho dì và bà. Mau tới ăn cơm đi, thức ăn nguội cả rồi.” Thẩm Lạc Chính đột nhiên xen vào.

“Vậy được rồi, mẹ sẽ giữ lại, đến lúc đó đưa con trả nợ sau.”

Tư Vũ nhẹ gật đầu, cầm lấy chiếc túi đặt ở ghế salon đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cô trở lại bàn ăn ngồi xuống.

Bốn món ăn và một món súp đơn giản đối với họ mà nói đã xem như cao sang lắm rồi, mỗi tháng vào ngày này bà Thẩm đều nấu nhiều thêm một chút bởi ngày này là ngày Tư Vũ được nhận lương.

Bà Thẩm không ngừng gắp rau vào chén Tư Vũ, Tư Vũ mỉm cười nói cảm ơn rồi cúi đầu lặng lẽ ăn.

Lần nào cô cũng là người ăn nhanh nhất, cô buông bát đũa nói: “Ba, mẹ, hai người cứ ăn từ từ, con về phòng nghỉ trước, có vài bản thảo con chưa viết xong.” Nói xong, cô đứng dậy đi về phòng nghỉ.

Nhìn theo bóng cô vừa đóng cửa phòng, bà Thẩm oán thán một tiếng: “Đứa nhỏ này, càng ngày càng trầm mặc.”

Mặt mũi ông Thẩm tràn đầy hối hận: “Đều là lỗi của tôi, nếu như năm đó không làm sai nhiều việc như vậy, thì giờ này nó hẳn đang sống cùng A Thác, không cần phải chịu khổ như vậy.”

Thấy ông rưng rưng hàng lệ, bà Thẩm đau lòng nói: “Không cần phải đau lòng nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi, huống hồ Tiểu Vũ cũng không có giận ông mà.”

“Nó không nói ra thôi, tôi biết trong lòng nó vẫn còn hận tôi.”

Trên bàn cơm xuất hiện từng đợt tiếng thở dài.

Trong một căn phòng nhỏ, có một người đang nằm trên giường, Tư Vũ mặc bộ đồ ngủ màu tím ngồi trước bàn máy tính, máy tính đang phát ra một tiếng ca trầm ấm.

Đột nhiên cô kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tập sách, bên trong có các loại tranh giấy. Tất cả đều cùng một chàng trai. Tập tranh này đã ở cùng cô ba năm, từ ba năm trước đây là lần đầu tiên thấy anh trên tivi, cô đã không ngừng chú ý tới anh, tất cả thông tin về anh cô đều cắt dán lại. Trong mỗi đêm dài,mọi người đều đã ngủ yên hoặc mỗi khi làm bản thảo mệt mỏi cô mới lôi ra xem.

Khép lại trang sách, cô lại lôi từ trong ngăn kéo ra một chồng tranh ảnh khác, mỗi bức đều vẽ cùn một người với các loại sắc thái. Cuối cùng, ánh mắt cô chìm vào bức tranh cuối, trên giấy vẽ một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam chính là anh, nữ chính là cô, ở giữa là con của hai người – tướng mạo tuấn tú rất giộng với chàng trai trẻ tuổi bên cạnh.

Cô vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, nước mắt như trân châu lăn xuống hai má, trong miệng không ngừng thấp giọng: “Con à, mẹ xin lỗi, kiếp sau nếu có duyên phận thì dù thế nào mẹ cũng sẽ không vứt bỏ con.”