Syria cổ đại nằm ở nơi giao nhau giữa ba lục địa Á, Âu, Phi, khống chế các con đường trọng yếu, là đầu mối then chốt của các thương đội mậu dịch của cả trên biển lẫn đất liền, trờ thành vùng giao tranh của các cường quốc qua các thế hệ.
“Chiến tranh?”.Hàn Hiểu có chút sửng sốt, cậu đối với lịch sử Ai Cập chính là dốt đặc cán mai, nhưng cậu nhớ mang máng vị trí vương triều thứ 18 của Tutankhamun hẳn là một vương triều mạnh nhất trong lịch sử Ai Cập.
“Đúng vậy”. Ánh mắt của Anute nhìn về nơi xa, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên nở một nụ cười: “Thời kì Thutmosis III là thời kì huy hoàng nhất trong toàn bộ vương triều, bản đồ Ai Cập thậm chí mở rộng đến Châu Âu. Thutmosis dùng vũ lực đoạt lấy quyền thống trị Syria và Palestine, không chỉ vậy, hắn còn đánh bại quốc vương Mitanni, chiếm đoạt vùng lãnh thổ bờ tây của sông Euphrates. Trải qua thời gian dài chinh chiến, biên giới phía nam của Ai Cập được Thutmosis III mở rộng đến ghềnh thứ tư của sông Nile. Ngay cả những kẻ thống trị Libya, Assyria, Babylon, Hittite và đảo Crete cũng phải tiến cống cho Ai Cập”
Anute giơ tay lên, cát bụi dưới mặt đất giống như được trao cho sinh mệnh bay lên, tụ thành một bức hình chuyển động, giảng cho Hàn Hiểu về những cuộc chiến hào hùng oanh liệt kia.
“Đáng tiếc là sau Thutmosis III, những kẻ cai trị vương triều yên bình hưởng lạc, tập trung nhân lực, vật lực để xây dựng những cung điện xa hoa, Syria dần dần thoát khỏi sự thống trị của Ai Cập”.
Bàn tay không chế cát đên của Anute bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, tất cả cát đen hóa thành con lốc nhỏ chui vào lòng bàn tay hắn, sau đó bàn tay từng chút một mở ra, xuất hiện trước mặt cậu là một đế quốc hùng mạnh được tạo bởi cát đen.
“Hittite”.
Anute khẽ nói ra một cái tên mà Hàn Hiểu không hề xa lạ. Hàn Hiểu nhớ mang máng lúc ở thời hiện đại đi thăm quan điện thờ, hướng dẫn viên có nhắc đến đế quốc cổ từng được mệnh danh là song hùng cùng với Ai Cập.
“Haizz ~ lúc Akhenaton đang bận bịu ủng hộ Tân Thần, hắn cũng không biết Hittite đang âm thần nổi dậy.Nổi loạn ở Syria và Hittite không tránh khỏi có liên quan đến nhau”.
Anute phất phất tay, cát đen ngay lập tức biến mất.
“Tutankhamun rất thông minh, tấn công Syria là một nước cờ cực kì quan trọng”.
“Ý anh là …Pharaoh trẻ tuổi muốn thông qua phát động chiến tranh để xác lập quyền uy của mình sao?”.Hàn Hiểu hỏi, chuyện này cũng không khó đoán, thân thể Tutankhamun đang dần dần hồi phục, cũng là thời điểm thu lại vương quyền đã bị đánh mất.
“Quân đội do Horemheb nắm giữ, chính trị bị tể tướng Ay khống chế, Tutankhamun muốn trở thành vị vua chân chính phải tìm được một chuyện đột phá, thu hồi quyền kiểm soát Syria đối với hắn mà nói là một công đôi việc”.
“Cho nên nói, trận chiến này nhất định phải đánh sao? Vậy …Tutankhamun có thể gặp nguy hiểm không ”.Đánh giặc mà, cũng không phải là chuyện đùa, nhất là điều kiện của thời cổ đại lại lạc hậu như vậy, nếu như có kẻ địch ngầm bắn tên, nếu chữa trị không tốt thì quốc vương cũng xong đời.
“Đừng quên con của anh!”.Hàn Hiểu cảm thấy vì an toàn của Tiểu Hàn Lễ, mình cũng phải nhắc nhớ cái vị Minh Thần đại nhân thích xem kịch vui ở trước mặt này một chút.
“Yên tâm, lần này cũng chỉ là chiến tranh quy mô nhỏ, tuy rằng nói quốc vương thân chinh, nhưng mà Tutankhamun sẽ không thực sự ở trên tiền tuyến”. Anute cúi đầu, hướng về phía Hàn Hiểu nghịch ngợm nháy nháy mắt.
“Vì để an toàn, ta nhất định phải đi theo Tutankhamun, nhưng lại lo lắng cho em một mình ở Thebes.Có muốn theo ta đi mở mang một chút về chiến tranh cổ đại không?”.
“Thật sao? Tôi cũng có thể đi sao?”.Ánh mắt Hàn Hiểu lập tức sáng lên: “Tôi đi! Tôi đi! Tôi muốn nhìn thấy chiến tranh”.
“Đánh giặc là một chuyện rất nguy hiểm, em không thể dùng thân phận Kare để đi được”.Anute cúi đầu suy nghĩ, bộ dạng hết sức buồn bã: “Phải nghĩ ra một cái thân phận mới”.
“Làm binh lính thủ hạ của anh thì sao?”.Hàn Hiểu hưng phấn nói, dáng vẻ nóng lòng giống như đã không thể chờ đợi được nữa mà phi ra chiến trường.
“Không được, em nhất định phải ở bên cạnh ta.Hay là như thế này ___”.Mặt Anute tỉnh bơ, nhưng hai tay lại mạnh mẽ vòng qua người Hàn Hiểu.Bất thình lình túm lấy cậu rồi kéo đến trước mặt mình, xoay người đem Hàn Hiểu giam ở dưới thân.
“Hay là…như thế nào?”.Hàn Hiểu nuốt nước bọt, có chút khó khăn khi hỏi hắn. Anute cúi đầu nhìn cậu, Hàn Hiểu nhìn thấy trong mắt hắt mơ hồ có một ngọn lửa đang muốn nhảy ra khỏi đồng tử.
Bình thường vị thần hắc ám này luôn luôn cư xử lịch sự trong nháy mắt đã cởi bỏ lớp ngụy trang,đem tính cách hoang dã khó có thể kiểm soát được bộc lộ hoàn toàn trước mặt Hàn Hiểu.
Đó là Minh Thần, vị thần của thế giới hắc ám, một vị thần rất nguy hiểm và Hàn Hiểu biết rõ điều đó.
Ngàn vạn lần không thể để rơi vào tay địch, nếu không thì đến xương cũng chẳng còn, Hàn Hiểu cứ lặp đi lặp lại điều đó để cảnh báo bản thân mình.
Nhưng mà đôi môi Anute hôn xuống thì Hàn Hiểu không tài nào tránh được, liếm mút hăng say, hút hết hương vị trong khoang miệng Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu ‘Ưm’ một tiếng, theo bản năng tìm cách trốn tránh, rất nhanh, lưỡi của cậu bị lôi trở lại, cứ vậy mà bị điên cuồng không hề tiết chế liếm mút và xâm chiếm.
Toàn bộ ý thức của Hàn Hiểu bị Anute mang đi mất rồi.
“Hơ…hơ…”.Hàn Hiểu thất thần mà ngửa cổ lên, lợi dụng khoảng thời gian Anute tách ra mà dùng sức hít thở không khí.
“Tên khốn nạn không biết tiết chế…”.Cảm nhận được dục vọng của Anute, Hàn Hiểu lầm bầm một câu.Trong cổ họng Anute bỗng phát ra tiếng cười khẽ, hắn cúi đầu xuống, chậm rãi nhấm nháp cánh môi của người bạn đời.
Nụ hôn của hắn bao gồm cả dục vọng chiếm giữ mãnh liệt cùng với sự dụi dàng tột cùng.
“Ta đã nghĩ ra thân phận mới cho em, vô cùng hoàn hảo”.Nụ hôn cưng chiều vừa kết thúc, Anute đặt cằm lên trán Hàn Hiểu, trong giọng nói tràn đầy ý cười.
“Là…cái gì?”.
“Nam sủng của ta”.Ý cười từ trong đáy mắt tràn ra, Anute tiếp tục nói: “Có thể ở bên cạnh ta bất cứ lúc nào, chủ ý này không tồi đấy chứ”.
“Không tồi cái đầu anh ấy!”.Biết rõ là Anute đang trêu mình, Hàn Hiểu tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, không chút nghĩ ngợi đã vung tay đấm về phía khuôn mặt đáng ghét của Anute.
“Đi chết đi!”.
“Vì sao? Rõ ràng là lúc ở trên giường trông em rất là hưởng thụ mà”.
“Câm miệng! Tên khốn…ưm..ưm…”.
“Đấy, nhìn xem, em một chút cũng không hề phản kháng nụ hôn của ta”.
“Đồ sói háo sắc! Tên khốn nạn! Aaa..đừng …chỗ đó…Aaa ưm…”.
++++++++++
Vấn đề nam sủng do bị Hàn Hiểu quyết liệt phản đối nên đã bị bác bỏ, cuối cùng cậu lấy thân phận quan thị vệ tùy tùng bên cạnh tướng quân Hotep mà đi theo đại quân ra chiến trường.
Địa điểm giao chiến là biên cảnh giữa Ai Cập và Syria, chẳng qua là đi trấn áp một thế lực phản loạn nhỏ mà Ai Cập lại điều động phần lớn quân lực tham gia, điều này cho thấy rằng trận chiến này vị vua trẻ tuổi bắt buộc phải chiến thắng.
“Thả lỏng một chút, em quá căng thẳng rồi”.Anute hóa thân thành tướng quân Hotep ngồi trong chiếc xe ngựa xa hoa, khẽ lay chén rượu màu ngọc lưu lý trong tay, bên trong chén là loại rượu nho thượng hạng mà quan viên dọc đường đi tiến cống lên. Màn che rất dày che ánh nắng chói chang đồng thời cũng ngăn những hạt cát vàng đang bay cuồn cuộn bên ngoài xe ngựa.
Hàn Hiểu quay đầu lại không nhìn ngó xung quanh nữa, kéo màn che lại, bĩu môi sau đó ngồi lên trên nhuyễn tháp.
“Đây mà là đang đi đánh giặc sao, trông giống như đang đi du lịch hơn”.Cậu chưa bao giờ biết khi quân đội hành quân không những chỉ mang theo binh lính và chiến mã mà còn mang theo cả thầy tế, thợ thủ công, thậm chí ngay cả người đi theo nhảy múa ca hát cũng mang theo.
Ven đường còn có không ít tăng lữ và quan viên với mơ mộng hão huyền muốn trèo cao không ngừng tiếp cận dâng lên vàng bạc châu báu cùng những món quý hiếm.Trên mặt những quý tộc đi theo vị vua trẻ tuổi không mang một chút khẩn trương và bất an nào, thật giống như là đang đi chơi hưởng lạc vậy.
“Số lượng quân phản loạn không nhiều lắm, Ai Cập huy động số quân gấp 10 lần, nếu như vậy mà cũng để thua, thì Ai Cập nhanh chóng đổi chủ cũng là một điều tốt”.
Anute không thèm để ý mà nói, đem rượu nho trong chén một hơi uống sạch.
“Tôi đương nhiên biết là sẽ thắng…nhưng kẻ đổ máu luôn luôn là những binh lính có địa vị thấp kém”.Tutankhamun cần một chiến thắng để củng cố vương quyền của mình, nhưng chiến tranh còn chưa bắt đầu mà đã khoe khoang xa hoa như thế này rồi.Tuy triều đình Ai Cập quả thực là rất giàu có nhưng đó đều là mồ hôi nước mắt của dân chúng tích lũy bao đời nay.Vậy mà bây giờ nó lại bị một số ít người thao túng trong, những kẻ thượng đẳng bị tư sản biến chất.
“Thế giới này vốn dĩ không có công bằng”.Anute thờ dài, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hàn Hiểu đem đầu cậu tựa vào ngực mình: “Có điều, xét ở một khía cạnh nào đó, thế giới lại rất công bằng”
“Những kẻ càng nắm quyền trong tay lại càng sợ chết, bọn chúng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi luân hồi để mong của cải và địa vị của mình tiếp tục được kéo dài.Nhưng bọn họ cũng không hề biết, chết không phải là hết, mà là bắt đầu một cuộc hành trình mới”.
Hàn Hiểu không hiểu nên ngẩng đầu nhìn Anute, trong mắt cậu tràn đầy dấu hỏi chấm.Nhưng Anute chỉ cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Đem em đi là để cho em được thoải mái một chút, em xem, bên đường có rất nhiều cảnh đẹp”.
Vung cánh tay lên, màn che rất dày từ từ trở lên trong suốt, Hàn Hiểu kinh ngạc nhìn bốn xung quanh là phong cảnh xanh tươi giữa biển cát vàng mờ mịt.
___Thì ra quân đội đã đi đến ốc đảo giữa sa mạc.
“Còn bao lâu nữa mới có thể đên tiền tuyến vậy”.
Đội quân dẫn đầu đã ngừng lại, xem ra là muốn dừng chân tại ốc đảo nghỉ ngơi.Trên đường vừa đi vừa dừng cho nên tốc độ của đại quân vừa chầm chậm vừa nhàn nhã.Không có một chút dáng vẻ giống như đang gấp gáp đi đánh giặc.
“Ta đã nói rồi, Tutankhamun sẽ không tự mình ra tiền tuyến.Em không phát hiện ra sao? Trong đội ngũ của chúng ta đều là quan lớn trong triều và quý tộc cùng với binh sĩ riêng của họ.Thực ra, quân đội thực sự đã sớm tới tiền tuyến rồi.Tutan chỉ cần vào lúc thắng lợi mà tới kịp tiền tuyến để chấp nhận quân địch đầu hàng và ban thưởng cho người có công là được”.
“Thì ra là như vậy….Thật là vô vị”.
“Đối với em mà nói, chiến tranh quả thực là vô vị, nhưng đối với những người muốn lập công mà nói, đây chính là cơ hội tốt”.Khóe môi Anute cong lên, tùy ý để người bạn đời uể oải nằm trên người mình, đem chính mình trở thành một chiếc đệm lớn: “Người có tài thực sự giống như vàng trong biển cát.Người bạn Pramesse của em chính là một người như vậy”.
“Có ý gì?”.Hàn Hiểu mở to hai mắt nhìn.
“Ý trên mặt chữ”.
“Đúng rồi, Pramesse cũng là một người lính.Nói như vậy, hắn sẽ ‘đánh một trận liền thành danh’ sao?”.Hàn Hiểu lúc này mới nhớ tới, Pramesse chính là thủ hạ của đại tướng quân Horemheb.Dù sao cậu cũng cảm thấy cái tên Pramesse nghe rất quen tai nhưng lại không tài nào nhớ ra, hay đối phương là một nhân vật danh tiếng trong lịch sử Ai Cập nhỉ.
Ài zz, nếu biết trước sẽ đụng phải Minh Thần thì cậu đã chăm chỉ học lịch sử Ai Câp nhiều nhiều rồi.
++++++
Đại quân trong 3 ngày đã hành quân đến một tòa cứ điểm quân sự gần chỗ quyết chiến.Đúng như lời Anute nói, bọn họ chỉ cần im lặng chờ đợi, chờ đợi tin thắng lợi từ tiền tuyến truyền đến, sau đó đại quân có thể khải hoàn trở về.
“Bệ hạ, mời người nhìn về phía tiền tuyến”.
Horemheb đứng ở đài cao của cứ điểm, phía sau hắn là vị Pharaoh trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn.Vẻ mặt của Tutankhamun nghiêm túc nhìn theo hướng ngón tay Horemheb chỉ.
“Là chỗ đó, binh lính Ai Cập dũng cảm của chúng ta sẽ tiêu diệt vương triều địch đến tận gốc ”.Giọng nói của Horemheb không cao nhưng lại hùng hồn, lộ ra vẻ oai nghiêm và thương tang đặc biệt chỉ có ở người lính.
Hàn Hiểu thân là quân thị vệ bên cạnh Hotep, đương nhiên là phải đứng bên cạnh Anute, đang tham dự cái gì gọi là hội nghị quân sự..Cậu cũng nhìn về phía Horemheb chỉ, nhưng mà ngoại trừ một dải cát vàng mênh mông thì cái gì cậu cũng không nhìn thấy.
Mọi người ở đây cũng trợn mắt lên nhìn đến mức sắp lồi ra thì ở xa xa có một đám cát đang rất nhanh chạy về hướng cứ điểm___đó là một con ngựa chạy rất nhanh.
“Là lính liên lạc của tiền tuyến”.
Thủ hạ của Horemheb nhận ra thân phận của người nọ, mọi người đều là lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Ha ha, nhất định là tin thắng trận”.
“Chúc mừng bệ hạ, lần đầu tiên thân chinh liền giành được đại thắng”.
Dường như Tutankhamun cũng thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt cũng hiện ra vẻ mặt đúng với lứa tuổi, mà không phải là khuôn mặt của một ông lão cứng nhắc.
“Tướng, tướng quân….”.
Lính liên lạc nhảy xuống ngựa, gần như là té xuống nhào về hướng Horemheb.Trên mặt tràn đầy phong sương và cát bịu, vẻ mặt hoảng hốt cùng với hành động bối rối của hắn khiến cho trong lòng mọi người phủ một lớp mây đen.
“Đã xảy ra chuyện gì!”.Horemheb trầm giọng hỏi, với kinh nghiệm phong phú của hắn thì chỉ cần liếc một cái đã biết ___tiền tuyến có biến.
“Quân của, quân của Hittite bất ngờ tấn công quân của chúng ta! Toàn quân cánh tả của tướng quân Suhab đều bị diệt”.
“Quân cánh hữu và cánh trung thì sao?”.
“Quân cánh trung của tướng quân Kanas đang khổ chiến, còn quân cánh hữu của tướng quân Pramesse chưa rõ tình hình”.
“Chết tiệt!”.Horemheb thấp giọng chửi thề một tiếng, xoay lại cúi người với Tutankhamun: “Bệ hạ, thỉnh người hạ lệnh đại quân bắt đầu xuất phát hỗ trợ hai vị tướng quân”.
“Được…”.Tutankhamun vừa muốn đứng lên thì bả vai lại bị tể tướng Ay đè lại.
“Tướng quân”.Giọng nói già nua nhưng sắc bén của Ay: “Đại quân nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Vương, không thể tùy tiện điều động”.
“Vương đợi ở trong cứ điểm Turunso rất an toàn, nơi này có quân đội đóng giữ cùng với vệ binh thân cận từ vương thành đến,Vương không có nguy hiểm gì”.Horemheb nhíu mi, trên mặt không hề che dấu sự chán ghét đối với Ay.
“Tướng quân, ngươi cũng nghe thấy đấy, đánh lén chúng ta là quân đội Hittite.Trận chiến này rất có thể là một âm mưu, nói không chừng, có thể ngày mai quân đội Hittite sẽ tấn công cứ điểm”.
“Bệ Hạ”.Ay từ phía sau Tutan đi lên, đứng sánh vai cùng Horemheb, khom mình hành lễ: “Thần đề nghị người lập tức đưa đại quân quay trở về Thebes”.
“Ý ngươi muốn chúng ta chưa chiến đã trở về sao?”.Horemheb tức giận hỏi.
“Sự an toàn của Bệ Hạ là quan trọng nhất”.Ay không chút lưu tình mà phản bác lại: “Quân cánh tả đã tan rã rồi, ai biết hai đạo quân còn lại sẽ bị Hittite tiêu diệt lúc nào”.
“Ngươi có ý gì! Người trong quân đội của ta ai ai cũng là những chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến, bọn họ thà chết trận cũng không chịu lùi bước”.Horemheb gần như là rống lên.
Ay lạnh lùng cười, đôi mắt độc ác giống như rắn độc khóa chặt trên người vị vua trẻ tuổi.
“Bệ Hạ, thỉnh người hạ lệnh thu quân quay về Thebes”.
“Bạ Hạ”.Horemheb tiến lên một bước rồi quỳ xuống: “Thỉnh người hạ lệnh xuất đại quân hỗ trợ tướng quân Kanas và Pramesse”.
“…”.Vẻ mặt của vị vua trẻ tuổi tái nhợt, nắm chặt lấy tay ghế được mạ vàng, đối mặt với ánh mắt của mọi người, một chữ cũng không thốt ra được.
“Tướng quân! Người nhìn kìa”.
Trong đám người bỗng phát ra một giọng nói chói tai.
“Là cờ của tướng quân Kanas”.
Ánh mắt mọi người chuyển hướng ra ngoài thành, cùng với đám bịu mù đằng sau là là cờ tàn tạ đến mức không thể tàn tạ hơn cùng với quân đội đang chạy bán sống bán chết.
“Là Kanas….”.Người chật vật ở phía trước kia còn đâu hình dáng của một đại tướng quân Ai Cập, hắn đem theo tàn quân còn sót lại cứ như vậy mà chạy trốn về.
Tâm tình của mọi người trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.Kanas đã chạy thoát, vậy ba cánh đại quân của Ai Cập nay chỉ còn lại cánh quân của Pramesse.Có khả năng là quân Hittie xuất hết lực lương để đối đầu với hắn, giống như cuồng sư tấn công.
Pramesse……
Hàn Hiểu thầm đọc tên của Pramesse, hai tay nắm chặt.
++++
Đại quân của Hittite không có thừa cơ tấn công cứ điểm Turunso, bọn họ biết quân Ai Cập đóng ở trong cứ điểm nên không hề manh động.
Horemheb vẫn đang tranh luận cùng Ay, rất nhanh, từ cuộc đấu khẩu giữa hai người biến thành cuộc chiến giữa hai thế lực. Horemheb duy trì phái chủ chiến, người ủng hộ hắn chủ yếu là những tướng lĩnh đã tắm máu sa trường, còn một số khác là phái chủ hòa, đương nhiên người cầm đầu chính là tể tướng Ay và những thân tín của hắn.
Vị vua trẻ tuổi hoàn toàn bị gạt sang một bên.
“Anute…Pramesse có thể…..”.
Hàn Hiểu đứng bên cạnh Anute nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
Anute cũng không quay đầu lại nhìn cậu, chỉ là vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hàn Hiểu, khẽ nhéo một cái.
+++++
Hoàng hôn ảm đạm, ánh chiều tà như máu, ánh chiều tà từ phía tây chiếu lại, mặt đất hầu như đều là màu hoa hồng mờ nhạt.
Vào lúc ánh chiều ta cuối cùng in xuống mặt đất hòa cùng màu vàng ảm đạm của sa mạc, xa xa cát bui bay đầy trời, lá cờ in hình hùng ưng đập vào mắt mọi người, tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến, hư ảo mà lại chân thật!: “Là cờ của tướng quân Pramesse!”.
“Trời ạ, ngài ấy vẫn còn sống!”.
“Nhanh! Nghênh đón tướng quân Pramesse”.Horemheb quyết đoán hạ lệnh.Người Hittite vốn tính đa nghi, đại quân Ai Cập lại ở phía sau, bọn chúng quyết không dám truy kích Pramesse đến cùng.
Quân cánh hữu của Pramesse thương vong trầm trọng, nhưng mà so với hai cánh quân Suhab và Kanas gần như bị diệt hoàn toàn thì vẫn tốt hơn nhiều.
Trên người Pramesse có vài vết thương mới, thậm chí trên mặt còn có một vết kiếm chém. Hắn cũng không thèm để ý đến tình trạng thương tích của mình, chuyện đầu tiên trở về cứ điểm chính là báo cáo lại tình hình tiền tuyến cho Horemheb và Tutan.
Đội tiên phong vào thời điểm ba ngày trước chạy tới cứ điểm Turunso thì tình hình giống như trinh sát binh báo cáo, thế lực của phản quân căn bản không thể làm nên trò trống gì. Vừa ở lúc vừa giao chiến, phản quân đã tháo chạy, lui về hậu phương.
Suhab và Kanas bị thắng lợi nhất thời làm cho đầu óc bị hồ đồ, gấp rút muốn đuổi theo phản quân, nhưng Pramesse lại nhạy cảm cảm thấy được trong đó có âm mưu.
Nếu như phản quân thực sự không chịu được một kích như thế thì tại sao quân Ai Cập đóng ở tiền tuyến lại liện tiếp bị đẩy lùi, cuối cùng phải cầu viện đến Thebes.
Pramesse cố gắng ngăn chặn hai người kia đuổi theo bại quân, nhưng mà địa vị của bản thân không hiển hách bằng Suhab và Kanas.Mà ở trong quân đội, cấp bậc áp chế hết sức nghiêm khắc.Tuy rằng Pramesse rất có tài năng, nhưng mà hắn lại không sinh ra trong một gia tộc hiển hách.Tuy rằng được sự hỗ trợ và tín nhiệm của Horemheb, nhưng mà đối mặt với hai người ít nhiều có dòng máu hoàng thất, Pramesse cũng chỉ thế thỏa hiệp, hay nói thẳng ra là căn bản không có quyền lên tiếng.
Suhab dẫn đầu quân cánh tả đuổi đến giáp sông Turunso, nhưng mà ở bình nguyên bên kia sông không phải là nữ thần chiến thắng đang chờ đợi, mà chờ đợi hắn là cánh quân đen xì xì của quân Hittite.
Đám phản quân khi nãy vội vàng chạy thục mạng lúc này bỗng nhiên quay lại phản công, giống như loài sói hung ác, liên kết với quân Hittite vây quanh bốn phía.Quân cánh tả của Suhab hoảng loạn vô cùng.Bọn họ tiến sâu vào hậu phương của quân địch trong tình trạng tứ cố vô thân cho nên rất nhanh chóng bị tiêu diệt gần như hết.Kanas biết tình huống không ổn phản ứng đầu tiên không phải là nghênh chiến mà là chạy trốn, bị đánh tơi bời chạy về căn cứ Turunso – nơi quân Ai Cập đang đóng quân.
Đối mặt với chiến sự thay đổi đột ngột, Pramesse cũng không khiếp sợ lâu, hắn quyết định ra lệnh cho toàn quân của mình rút về bên kia sông, lợi dụng địa hình xảo diệu cùng với quân địch đọ sức, vừa đánh vừa lui, quân địch chia làm 5 đạo quân, ở giữa là đội hình chiến xa sát cạnh nhau, hai bên là bộ binh, giống như một thanh kiếm mang theo khí thế sấm chớp ầm ầm lao thẳng đến.
Pramesse khéo léo chỉ huy quân đội tránh được mũi tấn công sắc nhọn, hắn biết rõ binh lực của mình không bằng quân Hittite, cứng đối cứng chỉ có làm cho binh sĩ bên mình hi sinh vô ích cho nên hắn mệnh lệnh cho tất cả mọi người nhảy lên chiến xa, lấy mình làm gương xung phong tiến lên đánh một đạo bộ binh hơi yếu bên địch, tạo thành lỗ hổng thoát khỏi vòng vây.
Hắn nghĩ rằng người Hittite trời sinh tính đa nghi cho nên sẽ không tùy tiện tấn công, điều này sẽ cho bọn hắn thời gian để chạy thoát.
“Bọn Hittite chết tiệt!”.
“Lại dám đối nghịch với quân Ai Cập!”.
Nghe Pramesse kể xong tình hình, trong đám người lập tức có người tức giận không kiềm chế được mà chửi rủa không ngừng.
“Bệ hạ”.Pramesse hít một hơi sâu, đôi mắt nâu đậm nhìn thẳng vào vị vua trẻ tuổi,cương nghị mà quyết đoán, không một chút sợ hãi.
“Xin cho thần dẫn đại quân ra ngoài thành tiêu diệt quân địch”.
Horemheb ánh mắt phức tạp nhìn người tài đắc lực của mình một cái, cũng không nói gì.Ngược lại chính là Kanas vẻ mặt hổn hển nhảy ra.
“Không được, đại quân sao có thể giao cho một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi được.Bệ hạ, quân địch có chuẩn bị mà đến, thực lực quá hùng mạnh, trước hết chúng ta nên lui lại vẫn tốt hơn”.
“Tướng quân Kanas”.Hai tay Pramesse nắm chặt, các cơ phía dưới hàm bởi vì nhẫn nhịn cơn tức giận kịch liệt mà có chút rung rung.Hắn cố gắng hết sức kiềm chế, khiến cho âm thanh chí ít nghe cũng không quá gay gắt.
“Trận này liên quan đến danh dự của quân Ai Cập, liên quan đến danh dự của Vương, chúng ta tuyệt đối không được rút quân”.Rút quân, điều đó có nghĩa là không chiến mà hàng, một khi quân Ai Cập làm như vậy thì có nghĩa rằng bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát Syria, mất đi việc trấn giữ con đường giao thông quan trọng giữa hai châu lục Á – Phi. Cứ như vậy, đối với một Hittite đang có dã tâm bừng bừng đối với lãnh thổ của Ai Cập thì bọn chúng sẽ nhanh chóng nổi dậy, trở thành kẻ địch khó chơi uy hiếp Ai Cập.
“Chúng ta chỉ là quay về Thebes để chỉnh đốn lại quân đội, nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó lại tấn công Hittite cũng không muộn”.Trên người Kanas vẫn còn quấn băng gạc, hiển nhiên là hắn đã quên mất bộ dáng hoảng hốt nhếch nhác của mình khi chạy về cứ điểm rồi, dáng vẻ nhảy lên nổi giận đùng đùng chỉ trích Pramesse quả thực là buồn cười vô cùng.
“Một khi quân Ai Cập rút lui, muốn đoạt lại quyền kiểm soát Syria đã khó khăn lại càng thêm khó khăn”.
“Ý ngươi là gì? Chẳng nhẽ chúng ta đường đường là đại quân Ai Cập lại đi sợ quân Hittite hay sao?”.
“Vậy sao?”.Pramesse lạnh lùng cười, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn thẳng vào Kanas, toàn thân trong nháy mắt phát ra khí thế cường đại, cố gắng dùng hết sức để kìm chế cơn giận dữ lúc này.
“Không biết người chật vật chạy từ chiến trường về là ai? Tướng quân Kanas!”.
“Ngươi___”.Kanas đỏ bừng mặt, tức giận một hồi lâu nói không lên lời.
Ay ho nhẹ một tiếng, lúc này bỗng nhiên xen vào, lành lạnh mở miệng nói.
“Tướng quân Pramesse, chớ quên Vương vẫn còn đang ở tiền tuyến, ngươi muốn dùng sinh mệnh của Vương mạo hiểm sao?”.Giọng điệu thờ ơ kia giống như chiến tranh dù thắng hay thua cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lão ta cả, lại giống như chỉ trích tính ích kỷ và bốc đồng của Pramesse vì không để tâm đến sự an toàn của Pharaoh.
Chỉ có bản thân Ay mới biết, vị Pharaoh trẻ tuổi đối với hắn giống như một con rối bị hắn điều khiến trong tay.Quyền lực hắn gần như đã nắm hết trong tay rồi.Kẻ địch lớn nhất của hắn không phải là quân Hittite, cũng không phải là Tutankhamun, mà chính là con người đang trầm lặng không nói một lời nào trước mắt kia! Horemheb! Thê tử của Horemheb có trong mình huyết thống hoàng gia, hắn ta lại là kẻ nắm giữ binh quyền của Ai Cập. Đó chính là kẻ địch sẽ tranh giành vương vị Ai Cập với mình khó giải quyết nhất.Dù bất luận thế nào, hắn cũng không để cho Horemheb lập thêm chiến công nào nữa.
“Thần đã giao thủ với quân Hittite! Chiến xa của bọn họ quá nặng, có nhược điểm chí mạng như vậy! Chỉ cần thần có đủ quân đội, không, chỉ cần một nửa binh lực, thần có thể tiêu diệt quân Hittite”.
Pramesse vội vàng nói, hắn thậm chí đã quên đi lễ tiết, nhất thời xúc động mà bước lên bậc thang, muốn khẩn cầu Tutankhamun cho mình cơ hội tiêu dịch quân địch.
Ay phất tay kêu người cản Pramesse lại.
“Tướng quân”.Ay từ trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt già nua gày gò mơ hồ ẩn chưa một chút khinh thường: “Không ai có thể đem sinh mạng của Vương ra mạo hiểm.Đại tướng quân phải lập tức rút quân về Thebes, ở nơi đó, Vương mới được an toàn thực sự”.
“Nhưng mà ta chỉ cần một nửa binh lực….”.
“Đừng cố gắng nữa”.Ay dùng ánh mắt sai khiến nhìn về phía binh lính thủ hạ của mình, Pramesse ngay lập tức cảm nhận được lực trên vai mạnh thêm vài phần.
“Tướng quân Pramesse đã mệt mỏi, mau đưa ngài ấy đi nghỉ ngơi”.
“Bệ hạ!”.Pramesse vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa chống cự vừa hướng về phía vị vua thiếu niện gào thét: “Đại quân tuyệt đối không thể lui về Thebes, trận chiến này chúng ta nhất định phải đánh”.
Khóe môi Tutan khẽ nhúc nhích, vừa định nói gì đó nhưng lúc nhận được ánh mắt lạnh lùng của Ay thì một chữ cũng không phát ra…
“Bệ hạ…”.Horemheb từ nãy đến giờ trầm mặc không nói bỗng nhiên bước lên chắn trước người Pramesse: “Những lời của tướng quân Pramesse nói rất có lý, đại quân tuyệt đối không thể rút quân vào lúc này”.
“Hử?”.Ay vẫn lạnh lùng như trước, từ trên cao nhìn xuống Horemheb: “Ý ngài là sao?”.
“Ta tin Pramesse, nếu hắn đã nắm chắc có thể đối phó với quân Hittite thì ta tin tưởng rằng trận chiến này nhất định sẽ thắng”.
“Hắn là thủ hạ của ngài, đại tướng quân, ngài đương nhiên sẽ nói như vậy rồi”.Ay khẽ giật khóe miệng: “Nhỡ may Vương xảy ra vấn đề gì, ngài có chịu trách nhiệm được sao?”.
“Ta sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa chúng ta sẽ không điều động toàn bộ binh lực, những binh lính ở lại cạnh Vương cũng đủ đảm bảo an toàn cho Vương ”.Horemheb nhìn ánh mắt của Ay, nói ra từng chữ từng chữ một.
“Tốt, đây chính là ngài nói đấy, đại tướng quân.Nhỡ may trận này thua hoặc sự an toàn của Vương bị đe dọa, ngài nhất định phải gánh toàn bộ trách nhiệm”.
Trong mắt Ay lóe lên tia hưng phấn khó có thể che dấu, đây là một cơ hội tốt để trừ khử mối họa trong lòng.
“Được thôi”.Horemheb ngẩng đầu lên nhìn ánh chiều ta đang dần tắt, giọng nói âm vang hùng hồn: “Ta xin thề trước mặt các vị thần Ai Cập, trận này nhất định thắng”.
Người Pramesse rung lên một chút, nhìn Horemheb, đem cảm xúc mãnh liệt của mình biến thành một tiếng rống to ____
“Ai Cập tất thắng”
“Tất thắng”
“Tất thắng”
Binh linh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt hô lên khẩu hiệu, giọng to khỏe vang vọng như hùng ưng lướt nhanh trên bầu trời rộng lớn của bình nguyên Turunso___
++++
Suốt đêm căn cứ Turunso đều sáng trưng, Horemheb và Pramesse cùng những thuộc hạ thân cận thức trắng đêm để bàn luận kế hoạch tác chiến.Anute hóa thân thành tướng quân Hotep nên đương nhiên cũng phải tham dự, nhưng mà chẳng qua đó chỉ là một pháp thân tham gia hội nghị còn bản tôn thì lại ở trong phòng cùng Hàn Hiểu.
“Anh không đi nghe bọn họ bàn bạc những gì à?”.Hàn Hiểu tò mò hỏi, rõ ràng lúc trưa Anute mang theo vẻ mặt xem trò vui vậy mà lúc này lại không thèm quan tâm nữa.
Anute lắc đầu, bâng quơ nói:“Trên người bọn họ có vương khí, nếu tiếp xúc nhiều với ta sẽ ảnh hưởng đến bọn họ”.
“Vương khí?”.Hàn Hiểu cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy Anute nói đến từ này: “Đó là cái gì vậy?”.
“Người sau này trở thành Pharaoh thì trên người sẽ xuất hiện vương khí”.
“Hả? Ai có?”.Hàn Hiểu không nhịn được tò mò, cậu nhớ rõ là Anute nói ‘bọn họ’, chẳng nhẽ Pharaoh không chỉ có một người?
“Ay, Horemheb, còn có ….”.Anute nhìn Hàn Hiểu, nhẹ nhàng nói ra cái tên cuối cùng: “Pramesse”.
Hàn Hiểu bỗng nhiên mở to hai mắt ___Pramesse, Pramesse sẽ trở thành Pharaoh sao?
“Ta là vị thần của tử vong và hắc ám, nếu tiếp xúc nhiều với người có vương khí sẽ khiến cho vận mệnh của bọn họ thay đổi”.Anute giải thích cho Hàn Hiểu, sau đó chuyển sang chuyện khác: “Trên người của em cũng có khí tức của ta, sau này không nên tiếp xúc với Pramesee đấy”.
“Hả?”.
“Ta biết mấy người là bạn bè”.Ánh nến tỏa sáng trong đôi mắt của Anute khiến cho đôi mắt sâu thẳm kia nhuốm một vầng sáng mê lòng người: “Chính là ta rất không vui khi nhìn em gần gũi với những người đàn ông khác, em là của ta”.Câu nói mang theo một tia bất mãn, đôi môi của Anute khẽ hôn lên môi Hàn Hiểu.
Hắn ta vừa mới nói cái gì vậy? Hàn Hiểu không thể tin được trừng mắt nhìn Anute , đây là …đang ghen sao?
“Lúc hôn nhau thì nên nhắm mắt lại”.Anute cười cười nhắc nhở, miệng lưỡi bắt đầu dây dưa, rất nhanh, hắn đã dẫn dắt Hàn Hiểu chìm trong cảm giác lốc xoáy dữ dội.Bị hôn mãnh liệt khiến cho đầu óc Hàn Hiểu choáng váng cho nên cũng đã quên mất chuyện mình muốn hỏi chuyện gì rồi.
+++++
Đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, sáng hôm sau, Horemheb tự mình dẫ quân đội xông ra tiền tuyến.
Mặt trời vừa mới nhô khỏi đường chân trời, ánh nắng màu đỏ vàng mỏng manh xuyên thấu qua đám cát bịu dưới vó ngựa, đem toàn bộ cứ điểm Turunso bao trùm trong bầu không khí hư ảo.
Hàn Hiểu đứng ở trên tường thành cao lớn cũng không để ý đến việc cát bụi tạt vào mặt sẽ đau, cứ như vậy nhìn xa xa về hướng Pramesse đi….
Từ thời khắc trở về Ai Cập cổ đại, tất cả đều hư ảo như vậy, Hàn Hiểu có đôi khi nghĩ: có phải mình đang ở trong giấc mơ của chính mình hay không, nhưng mà mỗi lần tỉnh lại, thấy được khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, Hàn Hiểu biết rõ, đây không phải một giấc mơ.
“Đang nghĩ gì vậy?”.Hơi thở nóng bỏng thổi vào bên tai.
Người có thể đột nhiên xuất hiện, ngoại trừ Minh Thần Anubis thì còn có thể là ai? Hàn Hiểu thở dài, yếu ớt nói: “Chiến tranh…”.
“Nghe giọng điệu của em thực rất giống với giọng nói của nữ thần chiến tranh”.Anute cười phá lên: “Rõ ràng là nữ thần chí cao vô thượng tượng trưng cho vinh quang và thắng lợi trên bình nguyên Mesopotamia (*) , vậy mà lại có được một tấm lòng từ bi hơn bất cứ ai”.Hàn Hiểu mờ mịt ngẩng đầu nhìn Anute, có chút khó hiểu.
(*)Mesopotamia: hay còn gọi là Lưỡng Hà.
Anute vòng tay ôm lấy thắt lưng Hàn Hiểu, nhẹ nhàm kéo cậu vào lồng ngực: “Cũng đúng, em sinh ra trong một thời đại hòa bình chưa từng trải qua chiến tranh mà, thế nào, có muốn biết một chút không?”.
Nhớ đến cảnh đẫm máu về cuộc chiến thời cổ đại trên phim ảnh, Hàn Hiểu lắc lắc đầu, nhưng trong chốc lát lại như nhớ ra điều gì đó hỏi: “Con người sau khi chết sẽ như thế nào?”.
Anute cong môi cười, tên nhóc này sao tự dưng lại hứng thú với thế giới tử vong, chẳng nhẽ cuối cùng đã tự cảm thấy mình là chủ nhân của nửa Minh giới hay sao?
“Bọn họ sẽ không như thế nào cả, sau khi thân thể chết, linh hồn sẽ không lưu lại dương thế quá lâu, một khi đã lội qua Minh Hà (Con sông của thế giới người chết), mọi chuyện quá khứ đều quên hết, đợi đến khi kết hợp với thân thể mới thì linh hồn mới có ý thức ”.
“Tất cả mọi người đều như vậy phải không?”.
“Đấy chẳng qua là người thường”.Anute tiếp tục nói: “Có một số kẻ trước khi thân thể chết đi, linh hồn đã mục nát, Minh hà sẽ không tẩy rửa linh hồn cho bọn chúng, ngược lại sẽ nuốt lấy chúng, kéo bọn chúng vào vực sâu hắc ám khủng khiếp nhất”.
“Vực sâu hắc ám?”.
“Đúng vậy, đó là nơi tối tăm nhất của Minh giới, linh hồn vẫn giữ nguyên ý thức ở trên nhân gian, chịu tra tấn và thống khổ vô tận”.
Tuy rằng Anute nói qua loa, nhưng Hàn Hiểu cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Sợ sao?”.Anute cúi đầu, ý cười dạt dào nhìn Hàn Hiểu: “Thực ra Minh giới không đáng sợ như em tưởng tượng đâu, ta cũng không thường xuyên đến vùng đất tối tăm kia.Hiện giờ, người đứng đầu Minh giới trên danh nghĩa là Osiris, em ở cạnh ta thì muốn sống ở trên nhân gian cũng có thể được”.
Hàn Hiểu cắn cắn môi dưới không nói năng gì.
“Em không muốn”.
Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm Hàn Hiểu lên.
“Mặt của em không giấu được tâm sự, vì sao?”.
“Tôi….”.Hàn Hiểu cắn răng, chuyện này cậu cũng suy nghĩ qua rồi, chính vì vậy mà cậu không biết nói ra như thế nào, ai biết được có phải Anute chỉ nhất thời cảm thấy hứng thú hay không. Chẳng phải thứ hắn muốn chỉ là thần tử hay sao?
Nói đến thần tử, Hàn Hiểu đột nhiên nhớ tới đã lâu lắm rồi chưa gặp Hàn Lễ.
“Hàn Lễ, nó sao rồi?”.Hàn Hiểu rũ mi mắt xuống, có chút chột dạ mà chuyển đề tài.Ánh mắt của Anute quá sắc bén, cũng quá nặng tình….Cho dù thân thể đã ‘rơi vào tay giặc’ thì cậu cũng không hi vọng trái tim mình cũng tiếp tục ‘đi theo vết xe đổ’.
“Nó ở chỗ Horus, rất an toàn”.Anute thở dài, hắn không muốn bức Hàn Hiểu, hắn sẽ chờ, chờ đến ngày Hàn Hiểu tự mở rộng lòng mình.
“Tay chân của Tà Thần không chỗ nào là không có mặt, sát khí ở chỗ này quá nặng mà lại cách Thebes quá xa.Để cho Horus chăm sóc linh thể của Hàn Lễ là an toàn nhất”.
“Horus….”.Hàn Hiểu nhớ tới thiếu niên anh tuấn lạnh lùng kia: “Hắn vì sao lại quan tâm đến Hàn Lễ như vậy?”.
“Ha ha ~”.Anute đột nhiên gập bụng lại, cười rất vui vẻ.
“Này, anh cười cái gì vậy chứ ”.Hàn Hiểu phồng má, dùng sức chọc chọc Anute.
“Nguyên nhân là vì một câu nói đùa của ta”.Anute bỗng thu lại ý cười, bí ẩn mà nháy mắt với Hàn Hiểu: “Sau này em sẽ biết”. (QT: nghi anh Anu gả bé Lễ đi quá =)))
“Tôi đến khi nào mới có thể gặp Tiểu Hàn Lễ?”.
“Đợi đến lúc trở về Thebes”.Anute phất tay một cái, trong chớp mắt hắn và Hàn Hiểu đã biến vào phòng: “Đến lúc đó, tên nhóc con kia sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy em”.
“Hả?”.
Anute thừa nước đục thả câu, chỉ cười không nói,Horus so với mình còn nghiêm khắc hơn, nhóc con kia ở chỗ của hắn làm cái gì cũng bị ràng buộc, hẳn là chịu không ít khổ cực.Nhớ đến khuôn mặt nhỏ bé khóc lóc thảm thiết cùng với bộ dạng tủi thân của con mình. Tâm tình của Minh Thần đại nhân cực kì vui vẻ.
Xem ra, chuyến đi lần này thu hoạch cũng không tồi.
++++
Cứ điểm Turunso những ngày này cực kì không yên tĩnh.
Không ngừng có tin từ tiền tuyến truyền về, Horemheb dẫn theo quân chủ lực Ai Cập giao chiến cùng với quân Hittite, Pramesse dẫn đầu một đội kị binh tập kích bất ngờ, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, vận dụng chiến thuật khéo léo bắt được một tướng địch.
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng nơi chân trời báo hiệu cho cuộc chiến đang diễn ra kịch liệt nên dịu lại một chút, Ai Cập và Hittite đều thổi kèn thu binh, ngày đầu tiên giao chiến cứ như vậy mà kết thúc.
Lúc Horemheb phong trần mệt mỏi trở lại cứ điểm Turunso, sắc mặt của Ay cực kì khó coi.
Ngay cả thời gian nghỉ cũng không có, Pramesse chỉ nhận lấy nước của thuộc hạ đưa cho,uống vài ngụm rồi lại ngay lập tức cùng với tướng lĩnh tiến vào phòng họp.
Từ lúc nghe được tin thắng trận của quân Ai Cập từ miệng Anute, Hàn Hiểu cũng thả lỏng được tâm xuống. Cậu là một người rất nhàn nhã, ăn xong cơm chiều liền mượn danh là quan cận vệ bên cạnh tướng quân Hotep tung tăng đi dạo.Đương nhiên, có một số phòng họp cơ mật và chỗ nghỉ ngơi của quốc vương là cậu không thể tùy tiện tiến vào được.
Cứ điểm Turunso tuy không phải là một nơi nguy nga tráng lệ, chí ít so với Thebes- nơi đâu đâu cũng có thể tìm thấy một kiến trúc lộng lẫy thì phải nói Turunso mộc mạc hơn rất nhiều, nhưng nó lại hơn ở chỗ, đó chính là nó mang bề dày lịch sử, sừng sững ở trong sa mạc, ngàn năm bảo vệ Ai Cập.
Trong cư điểm có thể tùy tiện thấy được các đền thờ to to nhỏ nhỏ, tòa điện thờ lớn nhất nằm ở đông bắc cứ điểm, nguy nga trang nghiêm thờ chủ thần.
Trong lúc vô thức, Hàn Hiểu đã đi đến lối vào của điện thờ.
Giữa đêm tối, hai tượng đá uy nghiêm đồ sộ đứng hai bên của đền thờ, phía dưới là đài cao xây bằng đá, lửa cháy hừng hực chiếu sáng cả tòa điện thờ.
Bước lên thềm đá, Hàn Hiểu đi vào trong đền thờ, bất ngờ thấy được một người ___ là Menet!
Menet đưa lưng về phía Hàn Hiểu, hai gối quỳ trước mặt tượng thần chủ thần, hắn nhỏ giọng nói gì đó, Hàn Hiểu nghe không rõ lắm, nhưng từ vẻ mặt của Menet có thể nhìn ra được, hắn rất thành tâm cầu nguyện ___ là cầu xin cho quân Ai Cập chiến thắng sao!
Hàn Hiểu lặng im lùi sang một bên, không đành lòng quấy rầy Menet. Một lúc sau, Menet cầm một ít dầu mè trên bàn cúng tưới lên người, sau đó hai tay giờ lên qua đỉnh đầu, hướng về phía thần quỳ xuống.Rất lâu sau, hắn vẫn duy trì tư thê đó, cũng không hề nhúc nhích.
“Rất ít người làm nghi lễ này”.Giọng nói già nua truyền đến bên tai Hàn Hiểu, Hàn Hiểu hoảng sợ, không biết từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện một ông lão tóc bạc trắng.
“Đại nhân, ta là đại ti tế cung phụng thần điện này”.Ông lão run rẩy hướng về phía Hàn Hiểu hành lễ, Hàn Hiểu có chút giật mình.Phải biết rằng: ở Ai Cập cổ đại, địa vị của tăng lữ rất cao, hơn nữa đối phương lại là một đại ti tế, vậy thì vì sao gặp mình lại hành lễ như vậy chứ?
“Hình như ngài rất tò mò về người thanh niên kia”.Sau khi ông lão trang trọng hành lễ, nhỏ giọng giải thích cho Hàn Hiểu: “Đó là nghi lễ khổ hạnh do tăng lữ sáng tạo ra, ba ngày trước phải bắt đầu tắm rửa chay tịnh, thành tâm quỳ gối trước tượng thần cầu nguyện, đến ngày thứ tư mới có thể rời khỏi thần điện”.
“Hả…cái nghi lễ đó có tác dụng gì?”.Hàn Hiểu nhìn bóng lưng có chút gầy yếu của Menet thấp giọng hỏi.
“Bình thường chỉ dùng để bảo vệ người nào đó, cầu ân trạch của thần ban xuống người muốn bảo vệ, phù hộ hắn không bị thương tổn, bình an quay trở về”.Lão ti tế thở dài một tiếng: “Trong lòng người thanh niên kia, nhất định có một người nào đó hết sức quan trọng”.
Là vậy sao? Ngươi kia…rốt cuộc là ai?.
“Đại nhân, ban đêm ở Turunso hết sức lạnh giá, ngài nên trở về thôi”.Lão ti tế hướng Hàn Hiểu khom người xuống khiến cho cậu có chút ngượng ngùng.
“À ờ, ta không phải là đại nhân này nọ gì, lão nhân gia, ông không cần phải làm như vậy….”.
“Ha ha, trên người ngài chính là bao phủ hào quang sáng chói, đối với chúng ta mà nói thì đó chính là đại đại nhân”.
“Hả? Hào quang?”.Hàn Hiểu khẩn trương giơ cánh tay lên kiểm tra xung quanh, kì lạ, sao cậu không hề phát hiện ra: “Ta đã phụng dưỡng chủ thần lâu như vậy cho nên cũng có thể nhìn được một số thứ mà người thường không thể nhìn thấy được”.Lão ti tế vuốt râu nở một nụ cười, vị thiếu niên trước mắt đây chắc là sủng nhi của thần.Không biết là vị chủ thần nào___sao lại sủng ái một người phàm như vậy, nhìn màu sắc của hảo quang, hình như là…….
Lão ti tế lắc đầu, bị ý nghĩ của mình dọa.Có điều, nói đi cũng phải nói lại, chuyện gì cũng có vạn nhất, nói không chừng là của vị kia cũng không phải không được…
Lão ti tế mỉm cười nhìn Hàn Hiểu, trong mắt lão có chút không hiểu, hào quang trên người Hàn Hiểu cùng với chủ thần đã không khác biệt nhiều lắm…Cũng sắp trở thành bán thần rồi, lão ti tế nghĩ như vậy.