Buổi sáng, nắng sớm tràn vào phòng. Quang Triệu mở mắt thấy có phụ nữ nằm bên cạnh liền hơi ngạc nhiên. Hắn lập tức rời giường, đi thẳng dậy vào phòng tắm. Bình thường mỗi lần phục vụ hắn xong Tú Anh đều phải trở về phòng riêng nhưng đêm qua hắn có phần hung hăng thô lỗ quá mức khiến cô ta ngất đi. Sau khi thỏa mãn, hắn cũng mệt mỏi ngủ ngay, không quan tâm đến điều gì nữa.
Quang Triệu bước ra với một chiếc áo khoác tắm thắt dây quanh hông, phía trên vạt áo trễ nải hơi mở ra, làm lộ vùng ngực săn chắc với nước da hơi sạm. Trước đây hắn chỉ là một gã bạch diện thư sinh cao gầy, hoàn toàn không giống bây giờ.
Trên giường, Tú Anh còn cuộn mình trong chăn vô tư ngủ. Không hiểu sao trong lòng hắn sinh ra một tia chán ghét, không hẳn là chán ghét tình nhân của mình mà là tự chán ghét bản thân.
Đôi lúc hắn nghĩ mình thật mê muội. Đối với một người con gái không những không yêu hắn mà còn từng đem đến cho hắn nỗi oán hận và sự đau đớn chết đi sống lại thì việc tiếp tục tơ tưởng đến cô ta là điều không đáng. Hắn cũng từng tự nhủ sẽ gạt hình bóng của cô ấy ra khỏi tâm trí, không còn yêu thương, cũng không bận tâm đến oán hận nữa, vĩnh viễn quên đi.
Nhưng hắn không làm được, không thật tâm yêu một người phụ nữ khác. Trong vô thức, hắn vẫn chọn những người con gái có phong thái tương tự cô ấy…
Bề ngoài hắn có vẻ rất ổn, nhưng trong thâm tâm thì hắn phát điên rồi.
Xuống lầu dùng điểm tâm qua loa,sau cùng Quang Triệu cầm một tách cà phê đi ra vườn. Hắn ngồi xuống chiếc xích đu trắng, chầm chậm thưởng thức vị đắng của cà phê…
Hắn gặp Như Quỳnh khi cô còn rất nhỏ. Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn, cô là một cục bông xinh xắn tròn trĩnh, luôn thích leo lên lưng hắn.
Năm sáu tuổi cô ấy mặc váy búp bê. Lũ trẻ trong xóm chơi trò rước dâu, Như Quỳnh làm cô dâu, hắn phải đấu lò cò với ba đứa bé trai khác để tranh làm chú rể. Lúc cõng Như Quỳnh về, hắn nói sau này lớn cũng sẽ cưới cô làm vợ. Lúc ấy cô bé vui vẻ gật đầu, còn cùng hắn ngoắc tay.
Khi hắn đang học lớp sáu còn cô học lớp hai, mùa hè hay bị cắt điện. Cô thường sang nhà hắn, trải chiếu ngủ trên sân thượng cho thoáng mát, cùng nhau ngắm sao trò chuyện…
Cứ như vậy cô và hắn lớn lên cùng nhau, mọi người đều nói cô và hắn là thanh mai trúc mã, hai đứa hòa hợp cả về tính cách lẫn ngày tháng năm sinh, nếu sau này trở thành một đôi thì rất tốt, hắn cũng luôn tin như thế.
Hoàn cảnh gia đình cô sa sút đi, hắn lại học đại học xa nhà nên không thể gần gũi cô như trước. Nhưng hắn luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng lấy thành tích tốt, kiếm được công việc làm ổn định để cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Hắn nhớ ngày hắn chuẩn bị nhập học trường kiến trúc, khi ấy cô còn học lớp chín. Cô vẫn vui vẻ sang nhà hắn chúc mừng hắn, cả hai lại đứng trên sân thượng trò chuyện.
Hắn hỏi cô “em thích một căn nhà như thế nào”?
Như Quỳnh trả lời: “em mơ ước có một căn nhà gỗ màu trắng, cửa sổ màu hạt dẻ, bên ngoài có khoảng sân rộng, vườn hoa và xích đu…”
Vậy đấy, căn biệt thự hắn đang ở đây, toàn bộ mặt ngoài đều ốp gỗ sơn trắng, tất cả khung cửa làm bằng gỗ sưa sơn màu hạt dẻ…
Hắn luôn muốn phủ nhận việc mình vẫn còn tôn thờ một tình yêu ngốc nghếch. Phải chăng là cái gì càng khiến con người đau thì càng ám ảnh lâu…
…
…
Tình nhân của hắn ngủ đến gần trưa mới uể oải thức dậy. Trong số những cô gái từng ở bên hắn, Tú Anh là người có ngoại hình giống Như Quỳnh năm xưa nhất: thân thể mảnh mai mềm mại, gương mặt hài hòa thanh tú, cặp mắt sâu, long lanh với bờ mi dài, sống mũi cao và nhỏ, cặp môi căng mọng phớt hồng e ấp…
Nàng không phải do hắn vô tình gặp, là do một tên đàn em dâng lên, nói là nhà nàng ta nợ tiền nên phải bán con gái lại, người thuộc hạ này biết hắn thích kiểu mẫu này bèn đem đến nhằm lấy lòng hắn. Từ lúc được hắn giữ bên người, Tú Anh luôn có vẻ thần phục hắn, vô cùng ngoan ngoãn.
Buổi chiều sớm Quang Triệu có việc phải ra ngoài, Tú Anh liền tiến đến, tỏ ý muốn giúp hắn thay trang phục. Hắn không nói gì, lặng lẽ giơ hai cánh tay ra, mặc cho Tú Anh cởi áo choàng ngoài rồi cẩn thận mặc áo sơ mi cho hắn, cài từng chiếc cúc.
Tú Anh làm việc này rất tỉ mỉ, trong lúc đó cô không tránh khỏi việc trông thấy vết sẹo trên ngực hắn. Đó là một vết sẹo lồi rất dài, kéo dài từ bả vai xuống lồng ngực, khiến cho thân thể người đàn ông này đang hoàn mỹ bỗng dưng có chút khuyết điểm. Trước đây cô từng tò mò hỏi hắn nhưng không nhận được câu trả lời nào khác ngoài một cái nhìn lạnh buốt. Từ đó Tú Anh không dám hỏi, thậm chí cũng không dám nhìn lâu vào đó.
Tâm tư của người đàn ông này cô không thể đoán biết được. Dĩ nhiên cô hiểu hiện tại hắn hài lòng với mình chứ không yêu thích mình. Nhưng Tú Anh lúc này không khác gì con thiêu thân lao vào lửa, muốn bất chấp mọi cách lấy lòng hắn, chinh phục hắn.
Cô còn nhớ một lần cô bày tỏ tình cảm, Quang Triệu nhìn cô lâu hơn một chút so với bình thường rồi hỏi: “Nếu một ngày tôi trắng tay không có tiền liệu em có rời xa tôi?”
Tú Anh nghĩ rằng câu hỏi này rất dễ, hắn chỉ muốn thăm dò cô thôi nên không chút suy nghĩ đáp rằng “Không bao giờ, em sẽ luôn đi theo anh”. Ngay sau đó Quang Triệu lạnh lùng phun ra hai chữ “Giả dối” rồi bỏ lên lầu.
…
…
Mấy ngày gần đây, mẹ của Như Quỳnh nhắc nhở cô rất nhiều khiến bản thân cô không dưng cũng thêm một chuyện phiền muộn.
Cuối tuần này là giỗ bà ngoại cô, Như Quỳnh đã sắp xếp công việc để chuẩn bị cùng mẹ về nhà bác ruột. Nào ngờ còn gặp lại bác trai sớm hơn dự kiến, ông ta đến tận cửa hàng của Như Quỳnh tìm cô.
Cô biết ông ta nào có rảnh rang gì đến thăm mình, lần nào đến cũng nhằm xin tiền nong. Nghĩ đến cảnh ngày xưa từng nương nhờ vào nhà họ, Như Quỳnh không muốn tính toán so đo. Hơn nữa dạo này nghe tin Hưng Sẹo chết, thế chân hắn bảo kê ở mấy chợ đầu mối quanh đây là một kẻ khác, tay chân trực tiếp của một ông trùm hắc đạo khét tiếng nào đó, Như Quỳnh cũng thư thái hơn nhiều. Phe cánh mới này không hề quá quắt ép người, làm việc dường như rất có nguyên tắc, ngoài thu một khoản tiền cố định hàng tháng thì không hề đến quấy nhiễu vòi thêm.
Thấy bóng dáng bác trai, cô đã lấy trong két ra một phong bao mười triệu đồng, định bụng đưa cho ông ta. Lần này ông ta không hề lên mặt dạy đời, trái lại bộ dạng vô cùng chân thành hỏi thăm Như Quỳnh, lân la đến níu áo cô. Sau cùng Như Quỳnh sốt ruột nói, giọng điệu vẫn vừa phải chừng mực:
- Bác, nếu có chuyện gì thì bác cứ nói thẳng ra.
- Đúng là cháu rất hiểu chuyện, Quỳnh à. – Ông ta thoáng mừng rỡ nói – Bác biết cháu luôn hiếu thảo, nên bác có chút khó khăn này, nhất định cháu sẽ giúp đỡ.
Như Quỳnh thầm thở dài, có phần chán nản:
- Bác, chẳng lẽ bác lại đánh bạc rồi thua tiền người ta, bị người ta dọa kêu đầu gấu sao?
Thật ra bộ dạng này của ông ta cũng không quá xa lạ gì, Như Quỳnh dễ dàng đoán được. Mỗi năm thỉnh thoảng ba bốn lần đều thấy ông ta trình diễn, lần nào cũng là vì nợ một món tiền khá lớn. Nếu chỉ đến xin dăm ba triệu thì ông ta sẽ lên mặt dạy dỗ hay kể công lao cưu mang mẹ con cô, còn bao giờ cần số tiền lớn thì sẽ tự động mềm mỏng nịnh hót.
- Quỳnh à, bác và anh họ cháu sắp chết đến nơi rồi! – Đến lúc này, bác trai của cô mới bày ra bộ mặt nghiêm trọng, sợ hãi cuống quít – Cha con bác bị chúng nó lừa, đánh bạc thua lớn quá, lần này cháu không giúp thì chỉ có đường chết…
- Bao nhiêu? – Như Quỳnh lạnh ngắt nói, phỏng đoán không dưới trăm triệu rồi.
- Quỳnh… – Ông ta níu lấy cánh tay cô – Không phải bác ngu dốt hay cố ý đâu… dù sao cháu cũng đang làm ăn rất tốt, năm xưa còn có tiền thằng trùm xã hội đen đó để lại cho… chắc ba tỷ với cháu cũng không quá khó khăn…
- BA TỶ? – Như Quỳnh không giấu nổi sững sờ, cô liền đứng bật dậy – Số tiền lớn như vậy, tôi đào ở đâu ra, bác còn có lương tâm không?
Thấy thái độ của cô gay gắt, ông bác kia dĩ nhiên khó chịu nhưng vẫn phải nhún nhường, từ khóe mắt lệ rơi lã chã, run rẩy nói:
- Trời ơi, bác bị chúng nó lừa mà. Là chỗ người quen cũ nên mới vào casino của nó đánh bạc, lúc đầu chúng nó dụ dỗ những người không biết gì như cha con bác, để bác thắng năm trăm triệu. Sau đó ham quá mà đặt cược lớn, kết quả là thua hết…
Cứ nghĩ nó sẽ nể tình mà không siết nợ, nào ngờ chúng nó táng tận lương tâm, nói nếu không trả nợ thì sẽ chặt tay chặt chân bác và anh họ cháu… – Ông ta nói đến đó liền quỳ rạp xuống, bấu lấy vạt áo Như Quỳnh – Cháu à, chúng nó bắt anh họ cháu rồi, ba ngày nữa không có tiền trả thì sẽ bắt luôn cả bác rồi hành hình…
Như Quỳnh trong lòng vừa tức giận vừa rối bời. Đánh thua đến ba tỷ sao? Ông ta không nói quá mức để gạt cô đấy chứ?
- Bác đánh ở sòng bạc nào? Ông chủ là ai? – Cô liền phải hỏi.
Trước đây đi theo Tấn Khang, danh tiếng của những người trong giới xã hội đen cô cũng biết không ít, cũng căn bản hiểu được quy mô và tầm ảnh hưởng của họ.
- Chính là thằng nhãi Quang Tuấn đó, cháu biết không? Ngày xưa nhà nó ở bên cạnh nhà mình, giờ anh em nó gia nhập xã hội đen… Lúc đầu bác tưởng chỗ quen biết sẽ được ưu ái nên mới vào đánh, không ngờ nó tuyệt tình, lại còn mặt người dạ thú…
Như Quỳnh bỗng cứng đờ người, thâm tâm co rút một trận lớn. Sao có thể như vậy? Cứ ngỡ ông bác trai này đắc tội với ai, chẳng ngờ lại đúng vào Quang Tuấn. Hắn chính là em trai ruột đồng thời là cánh tay phải của Quang Triệu.
Mấy năm nay cô không tiếp xúc với giới hắc đạo cũng như không chủ động nghe ngóng tin tức về hắn nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy lời đồn đến tai, dường như hắn làm ăn thuận lợi, lên như diều gặp gió, chớp mắt đã trở thành một đại ca…
Quang Tuấn hẳn nhận ra bác trai và anh họ cô nhưng vẫn tuyệt tình đến vậy, trái lại có phần tàn khốc hơn, chứng tỏ một điều anh ta vẫn luôn âm thầm ghi hận với cô. Năm đó Quang Triệu trong bệnh viện thập tử nhất sinh, Quang Tuấn không muốn nghe cô giải thích đã muốn lao vào bóp chết cô.
Sau đó người của Tấn Khang kịp tới lôi anh ta ra đánh, cô đã cầu xin họ không làm tổn thương Quang Tuấn nhưng cuối cùng khúc mắc vẫn không hóa giải được, mọi việc càng về sau càng rắc rối…
Thấy Như Quỳnh im lặng trầm ngâm, ông bác kia tưởng cô hẹp hòi không muốn bỏ tiền, lúc này không kiêng nể nữa, chó cùng dứt dậu lên tiếng miệt thị cô:
- Năm xưa ân nghĩa nhà chúng tôi với mẹ con cô lớn đến thế mà giờ cô thấy chết không cứu. Cô là đồ ăn cháo đá bát! Như Quỳnh, tôi biết cô rất nhiều tiền nhưng không muốn báo đáp lại một đồng. Hồi trước cô làm gái bao của một ông trùm lớn như vậy, lúc hắn chết đi vẫn còn tình nồng ý mặn với cô, chẳng nhẽ trong tay cô không xơ múi được vài chục tỷ?
Trước những lời lẽ khó nghe này của ông ta, cô không kìm chế được mà giáng vào mặt ông ta một cái tát, chí ít là để ông ta tỉnh lại.
Phải, mẹ con cô đến nương nhờ ở đậu nhà ông ta, nhưng chăm sóc mẹ cô cũng như gánh nặng kinh tế đều dồn vào vai bác gái, bản thân ông ta đã làm được gì? Không những ngập trong cờ bạc rượu chè mà còn luôn thích chửi bới hành hạ vợ, em vợ và cháu gái. Bác gái của cô nhịn nhục, còn cô trước nay nghĩ mình là phận con cháu nên không cư xử vô lễ… Cứ coi như vẫn còn quan hệ họ hàng đi, nhưng cô cũng không phải cái ngân hàng để mỗi khi có chuyện ông ta tìm đến.
Ba tỷ, cô kiếm đâu ra được nhiều như vậy? Đúng là tài sản của Tấn Khang rất lớn nhưng sau khi anh gặp nạn, phần lớn cơ nghiệp không thể kiểm soát nổi mà tiêu tán vào tay người khác. Phần còn lại cô dĩ nhiên cũng không có tư cách đụng đến, đều để lại cho đàn em cũ của anh.
Chỉ có một phần trong sổ tiết kiệm đứng tên cô do anh chuyển vào trước đây, số tiền đó anh nói là những đồng tiền trong sạch không vấy bẩn do anh đầu tư làm ăn chính đáng. Năm năm qua hầu như đều dùng để trang trải viện phí cho anh, một phần đưa cho em gái anh sang nước ngoài du học.
Như Quỳnh luôn phải chật vật xoay sở với trăm mối lo, nào là mẹ cô ốm yếu cũng cần đến tiền điều trị, nào là ông chú và anh họ thỉnh thoảng lại đến cầu cứu xin xỏ… Cô lao vào kinh doanh cũng vì mối lo một khi tiền tiết kiệm cạn sạch sẽ không thể trả viện phí cho anh.
Họ đều không biết đến sự tồn tại của anh cho nên đều nghĩ Như Quỳnh rất nhiều tiền. Thực tế tổng tiền mặt hiện nay của cô còn không đến ba trăm triệu. Nếu em gái anh – Ngọc Thu muốn lấy tiền học lên cao học thì cô còn lâm vào cảnh khó khăn hơn nữa…