Hai ngày sau, bác sĩ kiểm tra lại lần cuối cho Như Quỳnh rồi đồng ý cho cô xuất viện. Quang Triệu đứng lù lù ở cửa phòng bệnh từ sớm.
Như Quỳnh không nói gì, lẳng lặng theo hắn ra bãi đậu xe, lúc lên xe rồi mới nói:
- Như đã đề cập, tôi muốn tìm nơi nào đó nói chuyện.
Quang Triệu cũng không đáp lại, chở thẳng cô đến một trung tâm thương mại cao tầng. Tuy là giới hắc đạo nhưng bọn hắn cũng có đầu tư làm ăn, đứng tên một vài công ty, nhà hàng hoặc siêu thị. Khu thương mại này hiện cũng thuộc quyền sở hữu của hắn.
Hắn dùng thang máy riêng đưa cô lên tầng thượng. Buổi chiều hoàng hôn, gió trên cao lồng lộng thổi, Như Quỳnh chợt thấy hơi lạnh.
Nơi này không một bóng người, cũng thật là yên tĩnh.
Bỗng nhiên cô thấy Quang Triệu cởi áo vest ném cho cô:
- Vừa ra viện, tốt nhất đừng có ngất vì lạnh. Lát nữa dùng xong thì cứ ném ra đường.
Như Quỳnh không muốn run rẩy trong lúc nói chuyện, miễn cưỡng mặc vào áo. Đột nhiên thấy Quang Triệu bước sát ra phía lan can rồi trèo lên.
- Anh làm gì?
Hắn ngạo nghễ đứng trên ranh giới của sự sống và cái chết, không sợ mà còn ngẩng đầu, dang hai tay, bộ dạng như đang hít thở không khí trong lành.
- Không chỉ có cô, tôi từ lâu cũng không còn sợ cái chết. – Hắn cười nói – Đã từng có rất nhiều con nợ đứng trước mặt tôi, khi họ đứng trên lan can như thế này, mặt kẻ nào cũng trắng bệch. Tôi vốn nghĩ rằng, nếu có kẻ nào bình thản ngẩng cao đầu một chút, tôi nhất định bỏ qua cho kẻ đó. Nhưng mà đa số họ, chưa nhảy đã vì run rẩy hay chóng mặt mà rơi xuống.
- Chỉ có kẻ điên mới có thể bình tĩnh! – Như Quỳnh liền đáp.
- Cô đang mắng tôi là kẻ điên? Cô trước mặt tôi lúc nào cũng thích tỏ ra bình tĩnh, chẳng phải cô cũng điên?
- Tôi không muốn nói chuyện vô nghĩa! Anh xuống đây!
- Tôi từng nghe giang hồ truyền lại một kì tích, năm xưa gã Hoàng Tấn Khang đấu với một gã trùm khác, họ quyết định thắng thua sống chết bằng việc đứng trên lầu cao như thế này đấu súng. Cô chắc cũng biết nhỉ? Xem như hắn cũng có chút ít công phu hơn người, cô thích những người đàn ông vừa có tiền vừa mạnh mẽ như thế sao?
Như Quỳnh không hề biết chuyện này, mà nếu biết, cô cũng chỉ có thể thầm cảm thán, trách anh chơi một canh bạc quá nguy hiểm.
- Tôi thực sự yêu anh ấy, không phải vì anh ấy có tiền hay có uy quyền. Nếu tôi thích mấy thứ đó, chẳng phải bây giờ đã lợi dụng anh rồi sao? – Như Quỳnh thẳng thắn đáp.
Quang Triệu nghe được câu trả lời của cô, bỗng nhiên bật cười ngặt nghẽo, người hắn vì cười mà rung lên, đứng nơi lan can kia xem chừng lại càng nguy hiểm. Trông vậy nhưng hắn vẫn đứng rất vững, cười xong mới đi xuống trước mặt cô.
Thì ra, hắn lại muốn nhận một cái đáp án thế này, một cái đáp án đau lòng cũng không kém…
Cô ta không ham tiền, không ham quyền lực sức mạnh? Nhưng cũng có nghĩa là, trước đây hay là mai sau, dù hắn có trở nên như thế nào, cô ta cũng vĩnh viễn không thích hắn?
Mà hắn thì vừa mới phát hiện ra.
Năm năm, mười năm, mười lăm năm… cũng không biết kéo dài đến bao giờ, hắn vẫn sẽ để tâm đến cô ta. Vì cô ta mà yêu hận không thể rạch ròi, vô cùng bế tắc.
Như Quỳnh nhìn người trước mặt, không tưởng được rằng hắn ta lại đang có vẻ rất cô tịch u ám…
Giống như bầu trời hoàng hôn tím đỏ này, ảm đạm hiu quạnh…
- Quang Triệu, không cần biết anh có tin không… Nhưng năm năm về trước, không phải tôi chủ ý sai người đến trả thù anh. – Cô hít một hơi sâu rồi nói. – Tôi hận anh, tôi rất hoảng loạn, nhưng tôi hoàn toàn không muốn anh phải chết…
- Vậy cô có tin không? – Hắn cười khổ đáp lại – Năm năm về trước, không phải là tôi cố ý làm tổn thương cô. Tôi chỉ muốn cô bình tĩnh một chút, nghe tôi giải thích…
Như Quỳnh hơi ngẩn người, Quang Triệu liền nói tiếp:
- Hồi đó tôi còn ngây thơ nên không thể hiểu nổi là làm sao, ngoài xin lỗi cô ra thì cũng không thể giải thích hết cảm giác mình từng trải qua. Hôm đó tôi đưa cô về đến nửa đường, khắp người liền thấy nóng rực nhộn nhạo, thoáng cái lí trí bị bay mất, nhục dục bức đến phát điên, cũng không nhận ra người bên cạnh là cô nữa. Hắn là bị người ta chuốc thuốc kích dục.
- Chuốc… thuốc…? – Như Quỳnh kinh hoàng lùi ra sau – Anh nói, anh bị người ta chuốc thuốc?
- Đúng vậy.
- Là ai?
- Tôi năm đó ngây thơ, thuốc kích dục là cái gì cũng không biết, làm sao biết được là ai đã ra tay. – Hắn vặn hỏi lại cô – Nếu không phải cô muốn giết tôi, vậy cô thì có biết kẻ nào đã sai người đánh tôi chăng?
Như Quỳnh sợ hãi lắc đầu. Cô không biết, thực sự không biết chính xác là ai. Năm đó mọi biến cố cứ dồn dập bất ngờ kéo đến, cô còn không thở kịp… Chẳng hay mọi chuyện lại trùng hợp đến thế?
- Vậy anh sau đó có biết là kẻ nào không?
- Hừ, cô cho rằng sau khi tôi suýt mất mạng, còn liên lụy hại chết cha tôi, tôi còn lòng dạ quan tâm đến những chuyện liên quan cô? – Hắn nghiến răng nói.
Bỗng thấy Như Quỷnh đầy run rẩy, mặt mũi thất sắc, âm điệu hoảng hốt:
- Anh nói sao? Hại chết cha anh? Bác ấy thế nào?
- Cha tôi vì lao vào đỡ đòn cho tôi mà bị tụ máu não, không phát hiện sớm, hai tuần sau đó mới tử vong. – Lúc này hắn lại thản nhiên mà kể lại.
Cô ngã bệt xuống nền gạch, hai mắt mở lớn, nước mắt trào ra, không ngừng lắc đầu… Quang Triệu vẫn đứng lặng tại chỗ, nheo mắt nhìn biểu cảm của cô.
Cứ hi vọng là cô không giả tạo đi.
Cứ nghĩ là cô hận hắn, hắn hận cô, rồi cô làm tổn thương hắn một lần, hắn hủy hoại cô một lần thì coi như hòa. Nhưng không ngờ lại kéo theo cái chết của cha hắn, cô vĩnh viễn nợ không trả đủ. Người nhà hắn, không tính hắn ra thì chỉ có bác ấy là luôn quý cô, trước sau không đổi. Mẹ cô bị ốm, bác trai bác gái không ai đi họp phụ huynh, cũng chỉ có bác ấy thay người nhà của cô đến trường….
Khó trách hắn và Quang Tuấn lại hận cô đến vậy.
- Quang Triệu, tôi xin lỗi… thực sự rất xin lỗi… – Đây là những lời đau đớn chân thành từ lòng cô, cô hoàn toàn không muốn hại chết người như vậy.
Quang Triệu cũng vì nước mắt của cô mà trở nên phiền não.
Bao năm nay, cô không khóc trước mặt hắn, ngay cả lúc bị thương cũng rất kiên cường. Bị hắn uy hiếp cũng không tỏ ra yếu đuối…
Trong kí ức của hắn, hình như chỉ có một lần, đó là khi cô chạy ra từ nhà nghỉ, rất hoảng loạn và đau khổ…
Ngày ấy, cô là công chúa của hắn, nữ thần của hắn.
Sau đêm cô đem tiền về cứu mẹ, hắn còn luôn cho rằng đó là lỗi của mình, là do hắn vô dụng nên mới khiến cô cùng đường phải bán thân, còn muốn dùng cả đời này bù đắp cho cô… Thậm chí dù biết cô làm bạn gái của Tấn Khang, hắn vẫn tự gạt bản thân mình theo đuổi cô, thậm chí giao du với xã hội đen để tiếp cận cô. Làm sao có thể nói, hắn chủ ý cưỡng đoạt trinh tiết của cô?
Quang Triệu thấy lệ cô vẫn không ngừng rơi, lòng hắn từ ngứa ngáy hóa thành nôn nao, từ nôn nao hóa thành đau thắt. Hắn cũng đau đầu suy nghĩ một hồi rồi, rốt cuộc xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. Nếu như lời cô nói là thật, chỉ sợ họ đã vô tình rơi vào một âm mưu nào đó.
- Đừng khóc nữa. – Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, từ từ bước đến trước mặt cô. – Tôi tạm thời tin cô không phải cố ý, cha tôi cũng không trách cô.
Hắn rút chiếc khăn tay trong người ra lau nước mắt cho cô, lúc này cô không né tránh hay tỏ ra căm ghét hắn, chỉ mở to mắt, yên lặng để hắn thấm đi từng giọt lệ.
- Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với bác ấy…
- Được rồi, tôi nhất định đem chuyện năm đó lật lại. Tôi phải tìm ra chân tướng sự việc, chúng ta có lẽ đều đã bị trúng kế…
Như Quỳnh lúc này mới ngộ ra nhiều điều. Cũng như Quang Triệu ban nãy, cô cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình ngầm sắp đặt tất cả.
Vì sao Quang Triệu bị chuốc thuốc để cưỡng bức cô? Vì sao có người đến đánh hắn? Vì sao cô bị bắt cóc? Vì sao Tấn Khang bị phản bội, còn suýt mất mạng?
Đó như một màn kịch hết sức hoàn hảo, từng chương từng chương không có sơ sảy, cứ ngỡ như là do số phận đưa đẩy vậy…