Ngày cô bị bắt cóc đó, Tấn Khang vì đến cứu cô mà thập tử nhất sinh.
Còn Quang Triệu, từ sau cái ngày hắn cưỡng đoạt cô, Như Quỳnh đã thẳng thừng tuyệt tình với hắn, không muốn nhìn thấy mặt hắn. Thương tổn tâm lý nặng nề, cô làm sao có thể đối diện với hắn. Hắn bám theo cô xin tha thứ, cô tận lực trốn tránh.
Rồi không biết là ai ra lệnh mà một đám chân tay thuộc băng đảng của Tấn Khang đến đánh Quang Triệu. Như Quỳnh thực ra không hề biết cho đến khi Quang Tuấn đột nhiên liều mình chạy đến chửi mắng cô là đồ rắn rết độc ác, thậm chí muốn xông vào bóp chết cô. Cô nghe hắn bị rất nặng phải nhập viện, vốn đã nghĩ rằng sẽ không đến xem hắn nhưng rốt cuộc lại vẫn đến đó. Chỉ có điều, hắn một mực cự tuyệt gặp cô, mà cô cũng không hề muốn kiên trì, lập tức ra về. Kể từ đó họ lặng lẽ tuyệt giao, trong lòng ai cũng đầy khúc mắc oán hận…
Năm năm sau, khi mà Như Quỳnh chỉ khao khát cuộc sống yên ổn để tiếp tục săn sóc chờ đợi Tấn Khang thì cô bất ngờ phải đối mặt với hắn. Quang Triệu trong lòng còn ghi nặng oán hận, từng bước từng bước trả thù cô.
Ngày hôm nay hắn chỉ mới ném một cây đàn của Tấn Khang vào lửa, nhưng nếu một ngày hắn biết anh còn sống, ai có thể dám chắc hắn không làm hại anh?
Như Quỳnh ngủ không yên, cô ngồi bật dậy, hai bàn tay ôm lấy đầu. Có lẽ trong cuộc đời của cô, đây mới là thời điểm khó khăn bế tắc nhất.
Trò chơi trả thù này, Quang Triệu hắn còn muốn tiếp tục đến khi nào. Và đến khi nó kết thúc, cô còn được bao nhiêu bình an?
Sáng sớm hôm sau nhìn mình trong gương, Như Quỳnh vô cùng hoảng hốt. Vất vả tiều tụy về cả thể xác lẫn tinh thần càng làm cô già đi trông thấy. Thậm chí lúc chải tóc còn phát hiện ra một hai sợi tóc bạc.
Lão quản gia gõ cửa phòng cô, dặn cô hôm nay chuẩn bị bữa sáng cho Tú Anh sớm hơn một chút bởi lát nữa giáo viên dạy violon sẽ đến. Sau khi bày sẵn trứng ốp, sa lát và bánh mì lên bàn ăn, Như Quỳnh nhanh chóng đi lau dọn.
Tám giờ sáng, quản gia mở cổng đón gia sư dạy vĩ cầm cho Tú Anh vào. Như Quỳnh vốn không định quan tâm, chẳng ngờ giảng viên mà ông quản gia đứng ra mời này lại vô tình là bạn thân năm xưa của cô – Vy Oanh.
Vy Oanh hiện là một trong những giảng viên violon xuất sắc nhất nhạc viện, sự nghiệp của cô gặt hái được rất nhiều thành tích tốt. Lúc vừa nhìn thấy Vy Oanh, Như Quỳnh liền nhận ra cô ấy. Sau nhiều năm không gặp mặt, cô ấy gần như không hề thay đổi, trông vẫn trắng trẻo đầy đặn phúc hậu như xưa.
Vy Oanh bấy giờ mặc một bộ vest xanh lam lịch sự, lái xe Vespa đến. Quản gia liền sai Như Quỳnh đến dắt xe cho cô ấy, Như Quỳnh bất giác thấy e ngại việc chạm mặt cô ấy. Nếu như cô ấy nhận ra mình thì sao?
Vốn dĩ trước đây Vy Oanh là bạn rất thân của cô nhưng họ đã rất lâu không gặp nhau kể từ ngày Vy Oanh ra nước ngoài du học. Năm năm trước cuộc sống của Như Quỳnh xảy ra biến cố, cô dần sống thu mình ẩn dật, dần dần cũng không liên lạc tiếp xúc với những bạn cũ nữa, thỉnh thoảng mới vô tình nghe được tin tức từ họ. Ngày hôm nay cuộc sống của cô cũng không gọi là khá khẩm mà lại càng khổ sở theo một hướng khác, thực sự rất ngại gặp người quen cũ.
Nhưng trái đất tròn, tránh cũng không được. Cuối cùng Vy Oanh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ngờ ngợ hỏi:
- Là… Như Quỳnh phải không? Có phải là bạn không?
Biết không thoái thác được, Như Quỳnh cũng không muốn lừa dối Vy Oanh, vì vậy quay đầu mỉm cười nói:
- Đã lâu quá rồi… Vy Oanh, không ngờ lại gặp ở đây.
- Ôi trời! – Vy Oanh không ngờ vẫn tự nhiên như năm bảy năm trước, tay bắt mặt mừng nắm lấy cánh tay Như Quỳnh – Đã nhận ra mình trước rồi sao bạn còn giả bộ chứ? Muốn thử mình sao?
Vy Oanh bấy giờ có dịp quan sát kĩ Như Quỳnh, ban nãy cô nửa tin nửa ngờ là vì không nghĩ Như Quỳnh bây giờ lại có phần tiều tụy như thế, dẫu sao cô bạn này cũng từng là bông hoa của nhạc viện cơ mà.
Trong đầu Vy Oanh dĩ nhiên là có rất nhiều thắc mắc, cô vốn được mời đến làm gia sư violon cho một cô gái trẻ nhưng không ngờ lại gặp được Như Quỳnh ở đây. Tại sao cô ấy lại đeo găng tay, mặc tạp dề như vậy? Cô ấy làm gì ở đây vậy, phải chăng cũng là giáo viên violon? Nhưng mà không giống như vậy, ông già kia nãy còn sai bảo cô ấy.
Như Quỳnh hiểu những nghi vấn trong ánh mắt của Vy Oanh, chỉ cười nhẹ nói:
- Vy Oanh, mình làm người giúp việc ở đây.
- Người giúp việc? – Vy Oanh không khỏi ngạc nhiên, một hồi sau trong lòng không khỏi cảm thán.
Cứ nghĩ với tài năng của Như Quỳnh, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ thành danh, thoát khỏi cuộc sống cực khổ, nào ngờ bao năm trôi qua mà cô ấy vẫn bất hạnh như vậy, bây giờ còn trở thành người làm cho nhà giàu. Vy Oanh bỗng chợt trách mình cũng có phần vô tâm, không cố gắng một phen thăm hỏi tin tức của Như Quỳnh. Nếu như cô biết sớm thì đã tìm cách giúp đỡ Như Quỳnh rồi.
- Như Quỳnh, bạn vẫn còn chơi violon chứ? – Vy Oanh đầy quan tâm hỏi, nếu Như Quỳnh vẫn còn chơi, cô chí ít cũng có thể giới thiệu Như Quỳnh đi giảng dạy hay biểu diễn, cho dù thu nhập kiếm về cũng không phải là cao lắm nhưng cũng không vất vả như thế này.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, Như Quỳnh bỗng né tránh Vy Oanh, thoái thác nói:
- Oanh, bây giờ không tiện, chúng ta đều có việc. Khi nào có dịp chúng ta nói chuyện sau nhé.
Vy Oanh còn ngơ ngác thì đã thấy Như Quỳnh đã cầm chổi đi nhanh về phía khu vườn. Cô cũng không lạ gì tính cách của Như Quỳnh, cô ấy thực ra khá cứng nhắc, không phải lúc nào cũng sẵn sàng nhận sự giúp đỡ của người khác. Nhưng cũng phải thông cảm bởi đã là con người, nếu một ngày cuộc sống không như ý nguyện, ai cũng sẽ cảm thấy tự ti với bạn bè cũ.
Từ trên lầu bước xuống là một cô gái trẻ đẹp chừng hai mươi tuổi, Vy Oanh đoán chừng đây chính là người mà cô cần dạy violon cho. Ấn tượng ban đầu của Vy Oanh về Tú Anh không tốt lắm, cô gái này mặt ngoài có vẻ mềm mỏng dịu dàng nhưng cũng hơi õng ẹo quá mức.
Quản gia phải chuẩn bị một gian phòng riêng để Tú Anh học violon, hôm nay Vy Oanh cũng chỉ nói qua những thứ nhập môn căn bản. Dạy hết gần hai giờ đồng hồ, quản gia lịch sự mời Vy Oanh lưu lại uống nước trước khi ra về. Bình thường cô sẽ không nán lại, nhưng vì hôm nay bất chợt gặp Như Quỳnh nên lại muốn tranh thủ hỏi han đôi lời với bạn cũ.
Vy Oanh cầm chén trà thượng hạng trong tay, nhìn ngang ngó dọc nhưng vẫn không thấy Như Quỳnh đâu. Biệt thự này quả nhiên rất lớn lại sang trọng, nhưng vì sao có vẻ hơi neo người?
- Bác quản gia này, Như Quỳnh đâu?
- Cô đây quen với cô ta sao? – Quản gia và Tú Anh ngồi đó cũng đều ngạc nhiên.
- Vâng, chúng tôi là bạn học cũ – Vy Oanh vô tư mà gật đầu. – Bác giúp tôi tìm cô ấy đến đây không?
- A… – Quản gia hơi khó xử nói – Cô ấy có lẽ vừa ra ngoài đi chợ…
Vy Oanh đành xách đàn trở về, Tú Anh vẫn vui vẻ xã giao tiễn giảng viên của mình ra cửa. Đối với chuyện người làm trong nhà là người quen cũ của giáo viên này, Tú Anh cũng không mấy quan tâm cho lắm, nhưng thật vừa vặn lại gặp Quang Triệu mới từ bên ngoài trở về.
Vy Oanh nhìn thấy Quang Triệu thì càng sửng sốt hơn. Cô từng là bạn thân của Như Quỳnh cho nên cũng không lạ gì hắn, bởi hắn chính là anh chàng hàng xóm ngày ngày vẫn theo đuổi Như Quỳnh. Mà Quang Triệu năm xưa một lòng quan tâm đến Như Quỳnh, bạn thân của cô hắn cũng đều biết cả. Trước đây có mấy lần cả nhóm người đi chơi với nhau, bạn bè cô vẫn thường trêu cô và hắn, còn khen cô tốt phúc gặp được một anh chàng si tình.
Nhưng mà người đàn ông đứng trước mặt Vy Oanh đây, so với nhiều năm về trước thì có rất nhiều sai khác. Năm xưa hắn ta là một chàng thanh niên cao gầy chất phác, trên mặt còn đeo cặp kính mắt dày khiến cho vẻ ngoài trông càng ngố tàu. Còn bây giờ, Vy Oanh còn nghi hoặc hơn cả lúc nhìn thấy Như Quỳnh. Chẳng nhẽ cô ban nãy nhầm tưởng, người này làm sao có thể là Quang Triệu?
Người đàn ông này từ lúc bước khỏi chiếc siêu xe bóng loáng cho đến khi bước vào cổng, gương mặt cùng mọi biểu cảm đều lạnh tanh, khắp người hắn ta toát ra cảm giác vô cùng khó gần. Mắt hắn ta rất nhanh quét qua phía này, đem lại cho Vy Oanh một cảm giác mơ hồ rét buốt. Đây mà có thể là Quang Triệu sao? Mặt mũi có thể có nhiều nét tương đồng nhưng thần thái thì hoàn toàn khác hẳn.
- Đây là ai vậy? – Quang Triệu nheo mắt nhìn Vy Oanh, hắn cảm thấy có phần quen thuộc nhưng chưa nhận ra, ánh nhìn lại chuyển dời sang Tú Anh, ngắn gọn mà hỏi.
Tú Anh lập tức như con thỏ nhỏ chạy đến bên hắn, níu lấy cánh tay, vui vẻ giải thích:
- Anh, đây là giảng viên dạy violon của em.
Quang Triệu lập tức nhíu mày, Tú Anh thấy thế bèn hơi lo. Bình thường hắn đã đặt ra quy định với cô là không được mời bất cứ người nào đến nhà, nhưng chẳng phải hôm qua hắn đã đồng ý cho cô mời gia sư sao?
Vy Oanh cảm thấy thật thiếu thiện cảm với người đàn ông này, nhưng không hiểu sao cô vẫn có cảm giác hắn ta chính là Quang Triệu. Cô chần chừ đứng đó, trong lòng không thể giải thích nổi. Hắn là Quang Triệu sao? Nếu vậy tại sao Như Quỳnh lại là người giúp việc trong nhà hắn? Hắn không phải luôn theo đuổi cô ấy sao? Nếu như vậy, bên hắn bây giờ tại sao không phải là Như Quỳnh mà lại là cô gái trẻ tuổi đỏng đảnh này?
Quang Triệu bỗng nhìn lại Vy Oanh, không lâu liền nhận ra. Là giảng viên violon, quả không sai, chính là cô bạn thân năm xưa của ả đàn bà đó. Trái đất này tròn đến thế sao, bất cứ cái gì xuất hiện đều có thể liên quan đến ả ta.
Bấy giờ hắn mới rút cánh tay khỏi Tú Anh, đi đến trước mặt Vy Oanh, khóe môi hơi mỉm cười nói:
- Hân hạnh gặp cô, tôi là Trần Quang Triệu. Mong cô lưu tâm chỉ dạy cho cô ấy. – Hắn đưa tay ra, chờ đợi bắt tay với Vy Oanh.
- Anh thực sự đúng là Quang Triệu? – Biểu cảm kinh ngạc hiện rõ trên mặt Vy Oanh, hắn ta thực sự là Quang Triệu, mới mấy năm trôi qua mà nhiều việc đã đổi khác như vậy.
Đứng sau hắn, Tú Anh cũng rất hiếu kì. Quang Triệu vì sao cũng quen với vị giảng viên này?
- Cô Vy Oanh, chi bằng ở lại dùng bữa? – Hắn thấy cô mãi không đưa tay ra nên cũng thu bàn tay lại.
Vy Oanh có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng trong lòng bỗng cảm thấy e ngại người đàn ông này, hắn ta không giống như xưa, có vẻ đã trở thành một ông chủ lớn, kiêu ngạo và đầy nguy hiểm.
Câu hỏi lớn nhất vẫn là chuyện giữa anh ta và Như Quỳnh. Nếu họ không thành một cặp, tại sao cô ấy lại trở thành người giúp việc nhà anh? Với cá tính và lòng tự trọng của Như Quỳnh, lẽ ra cô ấy không bao giờ đồng ý.
Rốt cuộc, Vy Oanh vẫn đem một bụng đầy nghi hoặc ra về, định lần tới gặp Như Quỳnh sẽ hỏi thăm.
Mà đối với Tú Anh kia, cô ta cũng có dịp để từ từ tìm hiểu một sự thật chắc chắn khiến cô ta không vui.