Dưới nắng sớm nhàn nhạt và gió nhẹ, Quang Triệu ung dung bước tới gần cô, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trong bộ vest đen rất phẳng phiu, khắp người hắn âm thầm tản ra một luồng khí nguy hiểm áp bức. Cũng là bậc đàn anh trong giới hắc đạo nhưng năm xưa.
Hoàng Tấn Khang không đem lại cho người khác cái cảm giác rợn người luôn phải đề phòng như thế này, so ra thì cảm giác của người khác đối với anh là “kính sợ” hoàn toàn khác với “ghê rợn” khi đứng trước Quang Triệu. Cô còn nhớ Tấn Khang không thích việc gượng ép bản thân trong những bộ y phục gò bó như cái hộp, anh thường mặc đồ kaki hay jean tối màu, vừa thoải mái hơn lại vừa vô tình làm tăng cho anh một vẻ phong trần cuốn hút.
Quang Triệu đúng lúc xuất hiện ở đây càng chứng tỏ mọi việc là do hắn sắp xếp nhằm dồn cô vào đường cùng, nhất thời Như Quỳnh chưa thể nghĩ ra kế sách để đối phó với hắn, thậm chí không biết hiện tại hắn còn muốn làm gì.
Lần này Quang Triệu được dịp đọc ra chút bất an kia trong mắt cô nhưng lòng hắn vẫn chưa thỏa mãn. Hắn bước lại gần cô hơn, khi chỉ còn cách cô ba bốn bước chân, đột nhiên hắn nhàn hạ nhếch môi cười, hướng mắt ngắm tòa nhà của cô một lượt:
- Nhà rất đẹp đấy. Sơn trắng, cửa sổ màu hạt dẻ, không gian xung quanh thoáng đãng, có sân vườn, có cả xích đu… – Giọng hắn trầm trầm đánh giá, trong mắt thoáng qua một chút u ám nhưng lại nhanh chóng bị ẩn đi, hóa thành hờ hững như cũ.
Thái độ bình thản này của Quang Triệu khiến Như Quỳnh không thể hiểu nổi. Liệu sẽ giống như mặt biển tĩnh lặng đột ngột trước khi những cơn bão và sóng lớn nổi lên? Rốt cuộc cô cũng không đoán được ý tứ qua thái độ của hắn, lại càng kinh ngạc hơn khi thấy hắn dùng một thứ giọng điệu và cách xưng hô thân thiết tưởng chừng đã biến mất cùng quá khứ xa lắc:
- Em định gán căn nhà này để trả nợ cũng không tệ, nhưng đáng tiếc, anh cũng có một căn nhà tương tự rồi.
Như Quỳnh còn nhận ra trong mắt hắn hiện lên một tia trào phúng khi chứng kiến cô rơi vào hoang mang. Đây là trò chơi của hắn sao, nhưng cô không muốn chơi tiếp. Như Quỳnh tự trấn an bản thân mình, bình tĩnh mà đanh thép nói:
- Dù sao trước mắt tôi cũng không còn tiền mặt, cũng không còn thời gian thuê thợ vớt cái túi kia lên. Căn nhà này cũng là vật có giá trị nhất hiện tại, nếu anh cũng không thể chấp nhận thì mấy người đó cứ tùy anh xử lý, dẫu sao cũng không phải tôi đánh bạc nợ anh.
Quang Triệu tỏ vẻ nhíu mày một giây, sau đó lại chậm rãi cao hứng nói:
- Bệnh viện tư nhân P. sao? Gã đó cũng không tệ đâu. À hình như mẹ em cũng đang điều trị ở đó?
Như Quỳnh liền giật mình, nếu ngây thơ không đề phòng chút nào thì cô cũng nghĩ là đầu óc Quang Triệu có vấn đề rồi. Nhưng dĩ nhiên cô hiểu, âm điệu hỏi thăm có vẻ tử tế kia chính là một lời đe dọa tàn độc nhất. Hắn đã biết cô có quan hệ với Anthony, nếu như hắn muốn, hắn có thể làm hại anh, uy hiếp mẹ cô, thậm chí là phá hoại cả bệnh viện đó. Chỉ hi vọng hắn vẫn chưa biết sự tồn tại của Tấn Khang…
Nhưng nếu cô manh động chọc giận hắn, một khi bệnh viện bị dỡ đi, Tấn Khang cũng không còn chỗ tốt để điều trị.
- Quang Triệu, anh muốn gì? – Cô lập tức hỏi thẳng.
Hắn bật cười, vai hơi rung lên. Như Quỳnh chỉ cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt và u ám. Bỗng dưng hắn tiến đến trước mặt cô, vươn đôi bàn tay kéo hai má của cô ra. Như Quỳnh bất ngờ, đờ đẫn không thể phản ứng kịp, chỉ thấy trên môi hắn đang có một nụ cười rất đẹp:
- Cười đi. Phạt em cười là được rồi.
Cô giật thót tim, cố đẩy hắn ra. Đầu óc hắn đúng là có vấn đề rồi…
Quang Triệu rút khăn từ túi áo ra, cẩn thận lau sạch từng ngón tay vừa chạm vào cô, sau đó lạnh tanh nói:
- Những chuyện cũ nhắc lại, tôi thấy rất nực cười. Vì sao cô phải hoảng sợ như vậy?
- Nếu anh chơi đủ rồi thì mau nói đi, anh rốt cuộc muốn thế nào?
Quang Triệu mở cửa xe vào trước, sau đó nhìn cô bảo:
- Lên xe đi. Yên tâm, trò chơi còn rất dài, tôi chưa muốn giết cô ngay mà.
Như Quỳnh biết mình không có lựa chọn khước từ, nhưng lúc này cô vẫn có ý muốn phản kháng, khi bước đến gần xe, cô hơi châm chọc nói:
- Để một người bẩn thỉu như tôi lên xe, lát nữa anh lại thay toàn bộ da bọc ghế hay vứt nguyên chiếc xe này đi đây?
- Đồ gì không muốn dùng nữa, tôi ném cho bọn đàn em chơi cũng không tệ. – Giọng điệu của hắn ngạo nghễ mà hàm chứa ý tứ đe dọa rõ ràng.
Vứt cho bọn đàn em, cô dĩ nhiên hiểu hắn ám chỉ điều gì. Lần trước nếu bị bọn đàn em của Quang Tuấn cưỡng bức tập thể, e rằng cô cũng ô nhục mà chết.
Cô ngồi ở hàng ghế sau, trong suốt quãng đường đi, bọn họ không hề có đối thoại nào. Như Quỳnh không ngờ hắn đưa mình đến cửa hàng vật liệu xây dựng quen thuộc của cô. Phía trước cửa hàng, lũ đàn em của hắn đã đứng đầy, bộ dạng toàn là dân giang hồ cao to máu lạnh chứ không như mấy tên rác rưởi đến quấy phá đợt nọ.
Nhân viên trong cửa hàng chỉ có chú Năm thủ kho cùng cái Hiền kế toán kiêm phụ giúp bán hàng. Vừa thấy bóng cô đến, họ đã lập tức chạy tới, nhìn cô bằng ánh mắt sợ sệt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Quỳnh, những người này là sao vậy?
- Chị Quỳnh, họ lại không cho chúng ta làm ăn nữa à?
Như Quỳnh trầm ổn mà cười, khéo léo giải thích:
- Thật ngại quá, chưa kịp thông báo cho hai người, cháu cũng đã quyết định không làm cửa hàng này nữa. Mấy người này đến tháo dỡ thật đúng lúc…
Nói rồi mặc kệ đám người trước mặt, cô dẫn chú Năm cùng cái Hiền vào trong, mở két lấy ra một số tiền không lớn nhưng cũng không nhỏ, chia đều vào hai cái phong bao rồi đưa cho họ:
- Bấy lâu chú cháu ta làm ăn cũng bấp bênh vất vả, ở đây còn chút vốn, mọi người cũng nên mở cửa hàng tạp hóa buôn bán nhẹ nhàng.
Tiễn họ về, cô mới thẳng thắn mà đối mặt với Quang Triệu, cũng không tỏ ra sợ hãi hay tiếc nuối tài sản của mình đang bị lũ tay chân của hắn phá bỏ. Quang Triệu đứng cạnh cô, khoanh tay thưởng thức trò vui.
- Sao? Có tiền lẫn sức mạnh thật tuyệt phải không? – Giọng hắn đầy giễu cợt – Tôi còn nhớ, năm đó cô đứng trước mặt tôi, phũ phàng nói rằng người nghèo như tôi sẽ không đem lại cho cô hạnh phúc, nói rằng cô cần một người đàn ông có điều kiện tốt.
Như Quỳnh lặng im không nói gì, hơi nghiêng đầu sang phía khác, ánh mắt thoáng qua một nỗi khổ tâm không đành, nhưng rất nhanh cảm xúc ấy lại vụt mất, chỉ tựa như con sóng lăn tăn rồi tan biến hoàn toàn.
Quang Triệu tiếp tục cười:
- Thế nhưng tôi lúc đó còn chưa tỉnh ra đâu. Đến lúc bị cô sai người chém cho một đao chí mạng, vết sẹo khảm sâu vào máu thịt thì tôi mới ngộ ra. – Đột nhiên vươn tay bóp lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào phía mình, chậm rãi dày vò từng chữ – Đúng vậy, ánh mắt cô lúc đó thật tuyệt tình, thật bình thản, y như bây giờ vậy. Cảm giác có đại ca xã hội đen đỡ đầu, có sức mạnh trong tay thật tuyệt nhỉ? Cô muốn giết là giết, muốn sai người đánh chết tôi là đánh…
Như Quỳnh bỗng cùng cười, còn cười lớn hơn hắn:
- Anh nên cảm ơn tôi mới phải, không đúng sao? Bởi vì tôi nên anh mới có ngày hôm nay huy hoàng, cũng bởi vì anh mà tôi mới có ngày hôm nay… Cho nên tôi không cho rằng mình đã nợ anh!
Quang Triệu bỗng phẫn nộ, đẩy mạnh cô xuống đất sau đó cầm tóc cô nắm lên, hung hiểm uy hiếp:
- Như Quỳnh, cô nên khôn ngoan ra mới phải, đừng cố khích bác tôi. Cô nên biết hiện trạng của mình bây giờ, tôi bóp chết cô, dẫm nát cả nhà cô dễ dàng như giết chết một con kiến. Hay cô muốn tôi để cho một mình cô sống mà chiêm ngưỡng những người thân của mình sống dở chết dở ra sao?
Như Quỳnh nhận ra mình ban nãy có phần cố chấp lấy trứng chọi đá, chỉ vì hắn đột nhiên nhắc đến những chuyện xưa cũ. Nếu không có chuyện năm ấy, cô và Tấn Khang cũng không gián tiếp bị đẩy đến bước đường này…
Cô đã từng oán ông trời, cho dù cuộc đời này có nhân quả, cho dù cô bị trừng phạt, tại sao oan nghiệt không trút lên một mình cô đi mà còn để Tấn Khang gánh thay cho cô?
Về phần Quang Triệu cũng không thể phủ nhận, hắn từng yêu người đàn bà trước mặt suốt gần hai mươi năm, từ thời thơ ấu, vượt qua những năm tháng niên thiếu cho đến khi vừa trưởng thành. Yêu càng nhiều, oán hận càng sâu. Lẽ ra ả không nên xuất hiện trước mặt hắn một lần nào nữa, mà nếu có xuất hiện, cũng không nên giả vờ tỏ ra thanh cao kiêu ngạo như vậy.