Ban đêm, tại CLB Cổ Đức vẫn phi thường náo nhiệt như cũ.
Bảng hiệu lắp đèn neon đỏ tỏa ra ánh sáng ám muội, rọi theo thềm đá đi đến một cửa nhỏ treo chuông, âm nhạc êm dịu khi có khi không vang ra. Bên trong, những người phục vụ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh đều nhìn khách nhân mà nở ra nụ cười niềm nở nhất.
Chủ đề CLB hôm nay là Trường học, cạnh cánh cửa màu hồng, trên bức tường gạch có dán một áp phích thông tin cỡ lớn.
“Hoan nghênh quang lâm!”
Tử Hữu hôm nay mặc đồng phục học sinh Trung học phổ thông, áo sơ mi trắng, quần đen cùng áo khoác ngoài. Cổ áo sơ mi hơi mở rộng, lộ ra vùng cổ trắng nõn, mái tóc nhu thuận vén lên trán, ánh mắt sáng ngời phản chiếu ánh đèn thủy tinh trên trần nhà, lúc cười lên lộ ra dáng vẻ khiến người ta nháy mắt có chút xao lãng.
Hết thảy khách nhân vừa vào cửa đã bị nam nhân thanh tú trước mắt hấp dẫn, trên gương mặt mấy vị khách nữ lộ ra nét ngượng ngùng đỏ ửng, phảng phất như nhớ lại cái thời thầm mến lúc còn đi học kia.
Trên sàn nhà bóng loáng, đứng cạnh sopha đỏ bằng da mềm là Alice, mái tóc dài màu vàng kim buộc ở sau ót. Hắn cũng mặc cùng một kiểu với Tử Hữu, có điều thắt thêm cà vạt đen, áo khoác màu đen cũng rất được người mặc cẩn thận lựa chọn, trên cánh tay trái còn quấn một băng vải đỏ, mặt trên viết rõ ràng mấy chữ “Tác phong và kỷ luật”
Ngày hôm nay Alice đóng vai một nhân vật không ôn nhu như lúc trước, mà ra dáng đàng hoàng trịnh trọng. Sống mũi nâng một cái mắt kính không gọng, con ngươi xanh biếc nhìn quét qua những bị khách mới đến, hắn giúp các nàng kéo ghế ra, “Hoan nghênh quang lâm.”
Âm điệu bình bình không nhấp nhô lên xuống.
“Nha ~~~”
Mấy vị khách nữa xung quanh bụm mặt hét lên nho nhỏ, “Alice đại nhân ngày hôm nay nhìn thật có mị lực!”
“So bình thường càng muốn hấp dẫn người hơn a!”
“Tiểu Hữu ngày hôm nay cũng thật đáng yêu nha!”
Mấy vị khách nữ một bên say sưa thảng thốt, một bên ông chủ Nặc Mễ Tư lắc lắc cái eo tráng kiện cười tủm tỉm.
“Ý tưởng này thiệt không tồi. Ngày hôm nay chuyện làm ăn coi bộ còn tốt hơn mọi khi.”
Dứt lời, dư quang liếc đến một thân ảnh cao lớn đang trước mắt. Người nọ giống Tử Hữu và Alice mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng quần áo so với dáng người y thì có hơi nhỏ một chút, cho nên áo sơ mi trắng toàn bộ mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắn màu mạch. Tay áo xoắn lên trên bắp tay, cổ đeo một sợi dây chuyền bằng bạc tôn lên khí tức lưu manh bất lương, lại thêm một đầu tóc đen lộn xộn, cặp mắt sắc bén, khiến cho nữ nhân xung quanh nhất thời đều muốn nín thở.
Đường xuất hiện, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người, hai tay đút vào túi quần ra dáng không bận tâm đến thế giới xung quanh, giữa hai hàng chân mày là nét cuồng ngạo, khuyên tai màu bạc dưới ánh đèn thủy tinh càng thêm lấp lánh.
“Tiểu Hữu!” Mắt nam nhân nhìn xung quanh tìm kiếm một hồi, mới chuẩn xác tìm được người. Tử Hữu đứng cạnh cửa, dáng vẻ thiếu niên như được mặt trời soi sáng, khiến cho người ta không tự chủ được thấy tâm tình trở nên tốt đẹp hơn.
Đóng vai một học sinh lưu manh, Đường lẫm lẫm liệt liệt xuyên qua một đám người đi đến bên cạnh Tử Hữu, “Cần giúp gì không?”
“Không cần!” Tử Hữu cảm kích cười cười, “Anh đi tiếp khách khứa đi!”
“Ồ…” Trên mặt nam nhân hiện ra một tia không muốn, có chút không cam lòng dời bước đến cạnh một bàn.
Khách nữ mau chóng nhường ra một chỗ, y dửng dưng ngồi vào giữa, vừa gác một chân lên, liền có khách nữ tự mình dâng lên thuốc lá.
“Gì chứ?” Có bartender cau mày nhìn Nặc Mễ Tư, “Cái này còn gọi là phục vụ khách sao? Căn bản là để cho khách phục vụ hắn mới đúng a!”
“Không sao!” Nặc Mễ Tư sờ sờ râu tua tủa dưới cằm, phất tay, “Chỉ cần khách vui vẻ là được rồi!”
Nói xong, ra hiệu cho bartender nhìn sang, mấy vị khách nữ đang thi nhau giúp Đường rót rượu châm thuốc liên tục không dứt, thế mà trên mặt các nàng không hề có một chút dáng vẻ mất hứng, trái lại vẫn là ái mộ không thôi.
“Đường!” Đóng vai ủy viên sao đỏ “Tác phong và kỷ luật”, Alice đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc bước tới, “Không được thất lễ với khách nhân!”
Đương nhiên, nếu là bình thường, Alice sẽ không thèm nhúng tay vào mấy chuyện vô bổ này, có điều hôm nay đã lên kịch bản trước, ủy viên sao đỏ chạm mặt cùng lưu manh khiến người đau đầu trong trường học, trước mặt khách nhân trình diễn một màn “Yêu hận gút mắc”
Vừa nghĩ đến chuyện ông chủ Nặc Mễ Tư nghĩ ra được loại kịch bản này, Alice liền hận đến nỗi không thể trực tiếp bóp chết cái tên nhân yêu kia.
Quả nhiên, Đường cũng theo kịch bản mà mở to mắt nhìn hắn, gắt từng chữ một, “Cậu làm sao cứ thích quản chuyện không đâu?”
“Tôi chỉ là làm theo nhiệm vụ.” Alice không mang theo tia cảm xúc nào trả lời.
“Rõ phiền!”
Đường không kiên nhẫn ngíu mày lại, ngậm thuốc trong miệng đứng dậy, cả người cao to che lại một nửa ánh đèn, trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người xung quanh kề sát vào Alice, một tay nâng lên cằm của mỹ nhân: “Tôi ghét nhất, đồng thời không thèm để vào mắt nhất chính là mấy đứa học sinh ưu tú a!”
Lời còn chưa dứt, Alice đã cầm lấy tay y bẻ ngoặc ra sau. Đường lập tức la lên, “Đau!”
“A…” Bartender che miệng nói nhỏ với Nặc Mễ Tư, “Ông chủ? Cái này đâu có trong kịch bản?”
Bất quá Nặc Mễ Tư chỉ nhún nhún vai, “Cũng biết là Alice sẽ không ngoan ngoãn làm theo kịch bản mà.”
Liền sau đó, nguyên bản là tiết mục Alice ngạo kiều đỏ mặt bỏ đi, lại biến thành phim võ hiệp đánh tay đôi.
Alice vừa mới buông tay, Đường liền quét một cánh tay đến. Alice nhảy ra sau một cái, mái tóc dài màu vàng kim hơi nhấp nhô, mắt kính lóe qua một đường sáng. Đường xoay người đá chéo chân, Alice đạp chân y một cái dứt khoát.
“Wow!” Các khách nhân đều vỗ tay, bị tư thế chiến đấu của hai người hấp dẫn.
Bên kia, hai người đánh nhau còn không biết trời đất, có thể thấy được Alice là đang đem oán khí chất chứa trong lòng trút lên người Đường, mà Đường thì… Tử Hữu lắc đầu, thuần túy là đang chơi vui vẻ a.
Đang muốn đẩy ra một cái đầu che khuất trước mắt, Tử Hữu giật lùi người lại, đột nhiên va vào một người.
Người kia mới từ cửa đi vào, Tử Hữu vội vã cúi đầu chào, “Hoan nghênh quang lâm”
“…” Người đến không đáp lời, thậm chí cũng không dời bước, giày da màu đen nằm im trước tầm mắt Tử Hữu, Tử Hữu cúi đầu đợi một lúc chẳng thấy động tĩnh, mới từ từ ngước lên.
Trong tầm mắt, đầu tiên nhìn thấy chính là quần tây phẳng lì, sau đó là áo vest cùng sơ mi trắng, cà vạt quy củ thắt trên cổ áo, chiếc cằm kiên nghị thoáng căng cứng, giống như vừa nhìn thấy thứ gì khiến người ta giật mình vậy.
Tử Hữu đứng thẳng người lên, khuôn mặt nam nhân rõ ràng phản chiếu trong con ngươi trông có vẻ cường tráng mà trầm mặc, đường nét cương nghị, giữa hai hàng chân mày mang theo một tia cuồng bạo.
Tử Hữu cảm giác mình chưa từng thấy nam nhân nào mặc âu phục thích hợp hơn nam nhân trước mắt.
Âu phục thẳng tắp không tì vết làm cho khí tức trên người nam nhân tự nhiên mà hình thành, vừa nhìn liền thấy vô cùng cao quý. Không chỉ có vậy, cả người y còn tỏa ra một dáng vẻ gợi cảm, cho dù Tử Hữu là đàn ông, cũng không tự chủ được bị y hấp dẫn. Con ngươi màu nâu trầm mặc, không chớp mắt một cái nhìn chăm chăm phía trước.
Tử Hữu hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của nam nhân, một lúc sau mới đột nhiên phát hiện, người kia là đang nhìn Alice phía trước.
“…. Tiên sinh?” Tử Hữu lại quan sát một lúc, xác định người đàn ông này đúng là đang nhìn Alice đến ngây người, mới lên tiếng nhắc nhở, “Xin hỏi tiên sinh là đến dùng cơm… hay là… tìm người?”
“….” Nam nhân lúc này mới quay đầu lại, nhìn Tử Hữu một chút, nhấc chân bước lên nhã gian ở lầu hai, “Cho tôi một chai rượu nồng độ thấp.”
“Vâng!” Tử Hữu gật đầu, theo nam nhân lên lầu, giúp hắn mở cửa nhã gian, sau đó xuống lầu lấy một chai rượu nho, một thùng đá cùng ly uống rượu.
Nam nhân ngồi trên ghế dựa, vẫn còn nhìn Alice dưới lầu, tựa hồ không nỡ dời tầm mắt.
Hắn đem áo khoác cởi ra, vắt trên ghế đối diện. Tử Hữu giúp hắn khui rượu, sau đó lễ phép hỏi: “Tiên sinh có muốn hút thuốc không?”
“Tôi không hút thuốc, cảm ơn!” Nam nhân lắc đầu, trực tiếp rót cho mình một ly rượu, trước tiên nuốt xuống một ngụm lớn.
Tử Hữu nhướng nhướng mày, lại nhìn Alice dưới lầu một chút, mới giúp nam nhân đóng cửa lại, đi xuống.
Alice tao nhã xoay người ngừng lại công kích, Đường cũng dừng tay, ánh mắt nhìn Alice lộ ra một tia tán thưởng.
“Người trong nhà K đều có thiên phú dị bẩm a!” Đường đè thấp giọng, cười cợt một tiếng.
“Không dám…” Alice lạnh lùng liếc Đường một cái, còn không quên đẩy mắt kính trên mũi. Tử Hữu đáng giá, hẳn là học được từ dáng vẻ của La Minh.
Đường nhún vai, kịch bản bị phá hư rồi thì y cũng lười diễn nữa, bất quá đối với Alice, trước giờ y vẫn nghĩ trong nhà K không có ai không thể ở chung, lúc này có hơi muốn thay đổi suy nghĩ.
Thừa dịp Alice không chú ý, y đột nhiên từ phía sau lưng phát lực, hai tay siết chặt hai cánh tay của Alice, đem bọn họ giật lùi ra đằng sau, lại nghiêng người sáp đến. Môi mỏng kề sát cái cổ tinh tế của Alice, chậm rãi phun ra nhiệt khí.
“Tuy rằng tôi cũng không hứng thú lắm với kịch bản này, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên tôi đi làm, cho nên để tôi có thể kết thúc kịch bản một cách chuyên nghiệp đi?”
Nói rồi, liền muốn hôn lên.
Sắc mặt Alice phát lạnh, Tử Hữu sợ hết hồn, trong lòng thầm nghĩ thần kinh người này cũng lớn lắm rồi a, đang muốn đi ngăn cản, không biết từ chỗ nào đột nhiên bay tới một vật. Vật kia dưới ánh đèn chợt lóe lên, người khác không nhìn thấy rõ, nhưng Alice, Đường cùng Tử Hữu lại có thể thấy rõ, đó là một cái cúc áo, phá không mà đến, hệt như viên đạn hướng đầu Đường đi tới.
Đường cau mày, nhanh chóng thả Alice ra rồi lui về sau mấy bước. Alice quay đầu lại, theo bản năng nhìn lên trên lầu, lại nhìn thấy một nam nhân đứng bên cạnh lan can đang chậm rãi thu tay về.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt Alice hơi nheo lại, sau đó đột nhiên cả người chấn động, con ngươi xanh biếc mở to, lần đầu tiên lộ ra nét mặt ngạc nhiên, mà người đàn ông kia lại chậm rãi chậm rãi nâng lên một nụ cười độc.
Tử Hữu quay đầu nhìn Alice, lại nhìn người đàn ông kia. Đường đi đến bên cạnh cậu, kề sát vào hỏi, “Hai người họ biết nhau?”
“Không biết nữa…” Tử Hữu lắc đầu, nhưng dựa theo lời K kể thì, người quen của Alice… không phải chỉ giới hạn trong viện trạch K thôi sao?
Nhưng mà nhìn vẻ mặt Alice thế kia, hình như có vẻ rất bất ngờ không tin được đi?
Tử Hữu sờ sờ cằm, còn đang suy nghĩ, đã cảm giác được Đường kề sát bên người, đối phương thậm chí còn ôm eo, cằm nhẹ nhàng tựa trên bả vai cậu.
“Muốn chết!” Tử Hữu giơ tay đẩy ra cái đầu to tướng, “Ban nãy tại sao anh với Alice lại đánh nhau? Một lát cái đuôi lộ ra thì làm sao?”
Đuôi của y còn giấu ở trong quần a.
“Sợ cái gì, tới lúc đó thì nói là đồ giả thôi.” Đường cười hì hì, “Tôi nghe nói rất nhiều nữ nhân rất thích giả thú mà.”
“Giả thú…” Tử Hữu dở khóc dở cười, vừa tránh thoát cánh tay của Đường đang cuốn lấy tay mình, “Thần kinh của anh cũng thô lắm luôn, Alice mà cũng dám trêu chọc, cẩn thận anh ấy nhân lúc anh ngủ quên liền giải quyết anh sạch sẽ a.”
“Không sợ!” Lúc này, Đường càng cười vui vẻ hơn, “Tôi chỉ là nhìn hắn đối xử với cậu không tốt, cho nên muốn giáo huấn hắn thôi.”
Một câu kia, khiến cho Tử Hữu hơi sửng sốt một chút, vốn là đang làm bộ tức giận lập tức mềm nhũn ra, trong mắt tan ra ý cười.
“Cảm ơn anh, bất quá… không sao đâu!” Tử Hữu quay đầu nhìn Alice, nhớ đến K, trong lòng nhịn không được thoáng qua một tia đau đớn, lẩm bẩm nói, “Alice đối với tôi như thế nào, tôi cũng không muốn trách cứ.”
Đường kinh ngạc nhíu mày, mặc dù rất tò mò, nhưng nhìn tia khổ sở hiện lên trong nét mặt Tử Hữu, vẫn là nhịn xuống, đem lời muốn hỏi nuốt vào trong.
“Tiểu Hữu! Đừng suy nghĩ chuyện không vui nữa.” Đường xoa xoa má Tử Hữu, khiến Tử Hữu quăng sang một cái liếc mắt, liền cười ha ha, cầm lấy một miếng hoa quả trên quầy bar kín đáo đút cho Tử Hữu, “Đến, cười một cái!”
Bốp!
Gần như lúc Tử Hữu muốn há miệng ra cắn miếng hoa quả kia, đầu Đường đột nhiên bị người ta đánh lên một quyền mạnh mẽ.
Đường gục đầu xuống, hoa quả trong tay cũng rơi mất. Tử Hữu còn chưa kịp hồi thần, cánh tay đã bị người khác kéo lấy—— K từ phía sau ôm lấy cậu, hai tay vòng qua eo, khiến cho một đám khách nữ đứng xung quanh hít vào một ngụm lãnh khí.
“Cái thằng này.” K nghiến răng nghiến lợi, “Tao đã tìm việc cho mày kiếm tiền, mày lại còn dám táy máy táy chân với đồ của tao”
“Ai là đồ của anh!” Tử Hữu lại một lần nữa kháng nghị.
“Thiết!” Đường méo miệng liếc nhìn cánh tay K đặt trên eo Tử Hữu, “Mày kiếm cho tao công việc thật tốt a, cư nhiên để tao hầu hạ người khác.”
“Hầu hạ?” Tử Hữu nháy mắt mấy cái, rất muốn cười.
“Bản đại gia từ lúc nào có hầu hạ qua người khác a.” Đường khoanh tay lại, “Tuy là không có nhớ được rõ ràng, nhưng mà tao cũng cảm giác được mấy chuyện này chưa từng làm.”
“Vậy mày đừng làm nữa.” K nguy hiểm híp mắt lại, “Không có tiền đóng tiền thuê nhà thì cứ việc cút ra ngoài.”
“….” Mặt Đường ngay lập tức xụ xuống một động, bất quá có đạo lý sống dưới mái hiên thì phải cúi đầu, cho nên tiến lên một bước, kéo cánh tay Tử Hữu, “Vì tiểu Hữu, tao làm!”
K ở phía sau ôm lấy Tử Hữu không buông tay, phía trước Đường kéo lấy cánh tay Tử Hữu cũng không chịu buông, Tử Hữu một trước một sau bị lôi kéo, eo không tự chủ được cọ ngay bụng dưới K. Tử Hữu vốn đang muốn mắng người, thân thể đột nhiên cứng đờ…
“K….”
Tử Hữu có chút hoảng hốt quay đầu lại, trong mắt tràn đầy không dám tin tưởng, “Anh…”
Cái tên này dám ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà có phản ứng?!
Cũng không biết xấu hổ mà dùng cậu chắn lấy “hung khí” của bản thân nữa!!!
Nháy mắt, mặt Tử Hữu ửng đỏ, muốn giãy dụa thoát ra, nhưng cũng chỉ khiến tình huống càng trở nên trầm trọng.
“Đừng nhúc nhích!” K kề sát vành tai Tử Hữu, phun ra hơi thở nóng rực, trong âm thanh mang theo một tia kìm nén ấm ách.
Quả nhiên, Tử Hữu ngay lập tức trở thành bé ngoan đứng bất động.
Từ cái lần đầu tiên hai người “thân mật” tiếp xúc kia, sau đó hai người bọn họ đều chỉ duy trì trạng thái hôn nhẹ sờ nhẹ, trước là cậu cật lực lẩn tránh K, mỗi lần đều là tâm hoảng ý loạn, đầu óc loạn thành một đoàn, mà hiện tại đối với dụ dỗ của K lại càng không có bất kì lực chống đỡ nào.
Đường không phát hiện ra tình huống quái dị của hai người, vẫn còn lôi kéo cánh tay Tử Hữu không buông, đang muốn mở miệng khiêu khích K vài câu, vai đã bị người khách va vào.
“Oa!”
Đường lập tức lảo đảo thân mình, suýt chút nữa nhào tới lồng ngực Tử Hữu. Ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Alice đang thục mạng chạy ra ngoài cửa.
Tử Hữu cũng quay đầu, trên gương mặt đỏ bừng cau mày lo lắng, “Alice bị sao vậy?”
“…” K không nói lời nào, chỉ liếc nhìn vị trí trống không trên lan can lầu hai. Thời điểm hắn vừa tới đã chú ý đến, nam nhân mặc âu phục kia tự hồ nhận thức được Alice sao?
K lục lọi trong trí nhớ một hồi, xác định bản thân không nhận ra người này.
Nhưng mà cũng mặc kệ, K buông Tử Hữu ra, trên măt có một tia sầu não, làm sao gần đây toàn gặp trúng người mà hắn không nhận thức được không vậy?
Nghĩ nghĩ, mắt lại đảo sang nhìn Đường, tên kia còn đang xoa bả vai bị đụng đau, không có chú ý đến bên này.
Cảm giác được… như là lại sắp có chuyện phiền toái nữa rồi.
K hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Tử Hữu, “Nhân yêu, Tử Hữu hôm nay về sớm một bữa!”
Không đợi Nặc Mễ Tư trả lời, hắn đã nhanh chóng lôi Tử Hữu rời đi. Đường đứng tại chỗ nháy mắt mấy cái, đang muốn đuổi theo, đã bị Nặc Mễ Tư lắc người đi tới cản lại.
“Không được nha, người mới.” Nặc Mễ Tư trưng ra cái mặt trang điểm dày cộm, mỉm cười: “Người mới không thể tùy hứng như vậy được. Đến, bé ngoan đi làm việc đi a!”
Nói xong, vừa đẩy Đường đến mấy vị khách bên kia, vừa chu môi hôn gió y một cái.
Trong nháy mắt, Đường cảm giác da gà đều nổi khắp người.
Ra khỏi CLB, đứng dưới đèn đường, Tử Hữu so ra cùng học sinh trung học không có gì khác biệt. Lôi kéo bộ chế phục trên người một cái, Tử Hữu bảo: “Chí ít cũng chờ tôi đổi quần áo cái…”
Lời còn chưa dứt, người đã bị K đẩy vào một con hẻm nhỏ hẹp ở sau lưng CLB. Trong hẻm không người, ánh đèn đường vô cùng yếu ớt, Tử Hữu còn đang sững sờ, cằm đã bị người chế trụ, nụ hôn kịch liệt như bão táp của K hạ xuống, còn duyện cắn bờ môi của cậu, tựa hồ rất bất mãn.
“A… K… a.. ân… đừng mà… a…” Tử Hữu ra sức đánh vào bả vai K, nhưng rất nhanh đã bị đối phương bắt lấy tay nâng lên cao quá đỉnh đầu, càng không có tư thế phòng bị, liên tục nghênh tiếp tập kích của K.
Ngón tay thon dài linh hoạt luồn xuống bên dưới, đầu gối mạnh mẽ tách ra hai chân của Tử Hữu, tư thế ám muội khiến gò má Tử Hữu nháy mắt đỏ bừng. K thật vất vả mới buông tha cho bờ môi Tử Hữu, từng chiếc hôn nhỏ vụn kéo dài từ cằm đến cần cổ, lại tới xương quai xanh, giống như là trừng phạt mà cắn một cái vào da thịt non mềm, khiến cho Tử Hữu khó nhịn được rên khẽ.
“K… anh…”
Tử Hữu vừa tức vừa thẹn, mấy lần muốn nói chuyện, lại K cố ý khiêu khích, chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn lại thanh âm trong cuống họng. Chỉ chốc lát sau, mồ hôi Tử Hữu đã túa ra đầy trán, thở hồng hộc.
Khi dễ người đủ rồi, K mới ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng đặt trên môi Tử Hữu mổ mổ, nói nhỏ, “Đừng để thằng đó chạm vào cậu nữa.”
“Ha?” đầu óc Tử Hữu đang hỗn loạn, nghe giọng nói trầm thấp cửa K, vô thức hỏi: “Ai?”
“Cái thằng mất trí nhớ đó.” K bất mãn cau mày, “Không được để nó ôm ôm cậu.”
“….” Tử Hữu chớp chớp con mắt ngập nước, đột nhiên ý thức được một chuyện thú vị, “K… anh ghen?”
“…” Nụ hôn vụn đột nhiên khựng lại, K nheo cặp mắt nguy hiểm, cười không có ý tốt: “Tôi ghen bao giờ?”
“Ách…” Tử Hữu căng thẳng giật giật yếu hầu, ý thức được bản thân hình như đã nói sai rồi, chỉ là còn chưa kịp nhận ra, K đã dùng một tay kéo quần lót cậu xuống, tay còn lại nắm lấy.
“A!” Tử Hữu chấn động, “Buông…”
Nhưng mà Tử Hữu không còn cơ hội hối hận nữa, bởi vì K đã ác liệt dùng hành động của mình để chứng minh Tử Hữu thuộc về ai. Bên trong con hẻm chật hẹp khi có khi không truyền ra thanh âm nhẫn nại cật lực, mê hoặc ám muội khiến cho bầu không khí xung quanh đều muốn nóng dần lên, ngay cả ánh sao trên trời cũng thẹn thùng mà lui vào trong tầng mây ẩn trốn…
……
Alice trên đường cái chạy khắp nơi tìm kiếm nam nhân ban nãy, trong đầu luôn có âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại.
Sẽ không! Sẽ không! sẽ không phải là hắn…… Làm sao có khả năng là hắn?
Hầu như khi tầm mắt hai người chạm phải nhau, Alice liền nhận ra nam nhân trước mắt. Người nọ lẽ ra không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng bây giờ lại khỏe mạnh ngồi trước mặt mình, thời gian đã lãng quên trước kia đột nhiên nối liền lại, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Xuyên qua đường lớn, xuyên qua dòng người, nam nhân rời đi với tốc độ rất nhanh, Alice tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích người đó nữa.
Nắm đấm siết chặt buông lơi bên người, trong lòng cuồn cuộn lo lắng cùng ẩn nhẫn chờ mong, chuyện cũ như che kín ngợp cả bầy trời, lại như con sóng đem y nhấn chìm, nguyên bản không muốn nhớ bất kì điều gì cũ kĩ nữa, lại biến thành manh mối để gợi nhớ.
Có phải y đã lãng quên điều gì, hay là bản thân đã lơ là cái gì rồi chăng…
Kẻ kia đã từng cùng mình đồng thời bị nhốt trong phòng thí nghiệm, lẽ ra… đã sớm chết rồi kia mà…