Miêu Hành Bá Đạo

Chương 13: Ở chung

Từ trên xuống dưới của Hà Trung Toàn, ngoại trừ JJ không bị dính vết cào, những chỗ khác đều đầy những vết hồng hồng tím tím. Đây thật sự không phải Mao Thư Trần nhớ kỹ chỗ kia của Hà Trung Toàn vừa mới làm giải phẫu nên mới thủ hạ lưu tình, mà là hắn thật sự không muốn làm cho móng tay cao quý của mình lây dính cái món đồ chơi rách nát bẩn hề hề kia.

Hà Trung Toàn bị làm cho giống chó chết, kéo hơi tàn nằm trong phòng ngủ giả chết, bộ dáng thật sự quá đáng thương. Nhưng Mao Thư Trần biết, một chút tổn thương như thế đối với thân thể yêu tinh thật sự là nhẹ đến không thể nhẹ hơn, ngủ một giấc là những vết thương này liền lành lặn trở lại, cho nên hắn cũng không để ý chó ngốc còn nằm trên giường khóc thét kia.

Vẫn tưởng Hà Trung Toàn sẽ không đến quấy rầy mình nữa, không ngờ ngày hôm sau khi vừa mở mắt, chó ngốc lại trưng cái mặt 囧 chạy tới chạy lui bên người hắn. Vốn hôm nay là ngày nghỉ mà Mao Thư Trần thật vất vả mới có được, kết quả bị chó ngốc quấy rầy suốt buổi sáng, thực tại làm cho hắn phát hỏa tràn đầy.

Mao Thư Trần bị hắn bức chạy từ phòng khách ra sân trốn, tìm một chỗ có ánh mặt trời ngồi xuống. Nhìn trái nhìn phải không có ai, liền biến trở về nguyên hình, đem cái đuôi cùng lỗ tai bị nghẹn gần 1 tháng phóng ra hoạt động một chút. Dù sao cũng là từ yêu tu luyện thành người, so với việc đi bằng hai chân thì Mao Thư Trần càng thích dùng bốn đệm thịt mềm mại rong chơi các nơi n lần.

Yêu tinh biến thân cũng không giống như con người thường nghĩ là kim quang bắn ra bốn phía, sáng lên một vùng, chỉ là có vầng sáng trắng nhàn nhạt vây xung quanh toàn thân Mao Thư Trần, sau đó trong nháy mắt, một con hắc miêu khoảng 80 cm liền xuất hiện dưới đống quần áo.

Chiều cao của yêu tinh cùng với yêu lực ẩn chứa trong cơ thể có quan hệ trực tiếp, chỉ cần yêu lực đủ lớn, nguyên hình của nó cũng lớn theo, cái đó không liên quan đến giống loài — cho nên bán yêu thử tiểu Lưu khi biến thành nguyên hình chỉ lớn bằng một bàn tay của trưởng khoa Vương, đây cũng không phải vì hắn là con chuột mà bởi vì yêu lực trong cơ thể hắn yếu đến mức không đáng kể…

Mà Mao Thư Trần tu luyện hai trăm năm, chiều cao 80 cm cũng là bình thường.

Chỉ là hắn mới ở bên này biến thành nguyên hình, ở bên kia Hà Trung Toàn đã phát hiện ra trong không khí tràn ngập hormone loài mèo, hắn cơ hồ chỉ cần dùng mũi ngửi có thể đưa đến trước mặt Mao Thư Trần, sau đó lấy lời lẽ như kịch Shakespeare để ca tụng bộ lông đen mượt cùng cái đuôi linh hoạt của Mao Thư Trần.


—- dĩ nhiên kết cục lại là trên mặt hắn đầy vết cào.

Mao Thư Trần ngậm tạp chí y học trong miệng nhảy lên nóc biệt thự, tìm một chỗ nhiều ánh mặt trời nằm úp sấp, sau đó liền bắt đầu đắm chìm trong những nghiên cứu y học mới nhất.

Chỉ là hiển nhiên việc quấy rầy của chó ngốc sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy, hắn dẫn theo đàn em của hắn — chính là mấy con chó săn lông trơn bóng — ở phía dưới không ngừng quấy rầy Mao Thư Trần. Trong chốc lát hỏi ‘Bác sĩ Mao, anh có khát nước không?” Trong chốc lát nói ‘Bác sĩ Mao không nên đọc sách dưới ánh mặt trời!”

Cho nên hiện tại, ở bên ngoài biệt thự của nhà văn nổi tiếng trong lòng toàn dân ‘Tâm Trung Khả Nhân’ của nhà xuất bản Tân Duệ, xuất hiện một màn kỳ lạ: trên nóc nhà có một con mèo lông đen như mực lười biếng nằm đó, dùng móng vuốt lật lật tạp chí. Mà ở trên bãi cỏ phía dưới sân, Hà Trung Toàn dẫn toàn bộ đàn chó ra đứng sủa…

Chó có thể nhẫn nại còn mèo thì không, bị Hà Trung Toàn vô số lần khiến mạch suy nghĩ đứt quãng, Mao Thư Trần vỗ móng vuốt đứng lên, ánh mắt sắc bén như mũi tên quét mắt qua đám chó phía dưới, mấy con chó săn bị hắn trừng mắt đều cụp đuôi bỏ chạy, bộ dáng kia hoàn toàn không giống chó săn hung mãnh mà y như đám chó Nhật.

Nhưng Hà Trung Toàn chính là cẩu yêu, dưới ánh nhìn chằm chằm của Mao Thư Trần vẫn như trước sừng sững không ngã.

Mao Thư Trần nổi giận, mặc kệ chính mình bây giờ vẫn đang trong hình dáng mèo, rống giận thành tiếng: “meo ~ Phong phạm của một tác giả của anh đâu? Tác giả sẽ ngày ngày đi theo mông một con mèo hay sao meo ~?! Anh không viết văn sao? Anh mặc kệ hạn cuối nộp bản thảo? Anh muốn chuyên mục của mình bị bỏ trống?!”

Kết quả bên này hắn vừa rống xong, Hà Trung Toàn lập tức cứng đờ, tươi cười trên mặt cũng cứng đờ theo.


Mao Thư Trần giật mình, trong lòng ẩn ẩn suy đoán: “…Chẳng lẽ mấy ngày nay anh đi theo tôi… Có quan hệ với tiểu thuyết anh đang viết?”

Hà Trung Toàn cứng đờ lên level 2.

Bộ dáng này của hắn có thể nói là đáp án tốt nhất. Ánh mắt mèo đen nhíu lại: “Anh muốn từ chỗ tôi lấy được cái gì… Sáng tác tư liệu sống?”

Hà Trung Toàn cứng đờ level 3.

“—- chẳng lẽ anh phải viết tiểu thuyết về bác sĩ khoa tiết niệu?!!!” Lời nói bén nhọn của Mao Thư Trần vừa dứt, móng vuốt sắc bén nháy mắt xuất hiện. Hà Trung Toàn không chút nghi ngờ vũ khí chói mắt dưới ánh mặt trời kia tuyệt đối sẽ làm hắn thống khổ vạn phần.

Hà Trung Toàn lập tức ‘sống’ lại, hắn liều mạng giải thích: “Không không không, bác sĩ Mao, anh hiểu lầm rồi… Tôi quả thật có viết bác sĩ khoa tiết niệu, nhưng không phải nhân vật chính, chỉ là một nhân vật nho nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn thôi! Tuyệt đối không phải nhân vật chính! Tôi chỉ đề cập một chút xíu mà thôi!”

Hà Trung Toàn biết, với tính cách lãnh đạm của Mao Thư Trần, khẳng định không muốn trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, nếu để hắn biết chân tướng, chính mình nhất định so với ‘vết cào’ còn bi thảm hơn.


Chỉ là biên tập Mạnh Nam đã giới thiệu trên trang web của tạp chí rồi, không viết tuyệt đối sẽ bị quảng đại đọc giả làm thịt cho vào nồi hầm thành món thịt chó hầm – ít nhất ở hiện tại, trong lòng Hà Trung Toàn, phân lượng của Mao Thư Trần so ra còn kém đọc giả của hắn.

Hơn nữa… Nói không chừng Mao Thư Trần chỉ mạnh miệng thôi, đợi qua một thời gian nữa, chậm rãi đem tin tức này tiết lộ cho hắn, nói không chừng hắn vừa thấy bản thân được nổi tiếng, cũng sẽ không so đo việc mình đưa hắn thành nhân vật trong sáng tác đâu.

Ôm loại tâm lý may mắn này, Hà Trung Toàn nhanh chóng vứt đi những vết nhơ trên người. Mao Thư Trần nhìn hắn thành khẩn như vậy, nhất là đôi tay ôm quyền nâng trước ngực, hai mắt dày đặc hào quang thuần khiết, bộ dáng thật sự quá mức thiện lương, Mao Thư Trần nhìn thẳng hắn trong chốc lát, tâm tư vòng vo vài lần, cuối cùng quyết định tin tưởng hắn.

“Lấy tôi làm linh cảm thì có thể, tư liệu sống thì không.” Nói xong Mao Thư Trần vẫy vẫy cái đuôi, ở trên nóc nhà lăn một vòng: “Về sau lúc tôi không bận rộn, anh có thể hỏi tôi một vài vấn đề riêng tư của bệnh nhân, cùng với một vài thứ thường thức linh tinh… Nhưng không thể hỏi nhiều, anh vẫn nên tự mình đọc truyện đi.”

“Ừ, có thể có thể!” Hà Trung Toàn không ngừng gật đầu, đối với việc Mao Thư Trần thả lỏng như thế, hắn cảm thấy phi thường vui vẻ.

Đuôi mèo màu đen đảo qua, đáy mắt có ý cười mà chính hắn cũng không phát hiện.

=======

Sau đó một tuần, ở khắp các hiệu sách, sạp báo đều treo đầy áp phích lớn, trên đó là ảnh một thân ảnh màu trắng trên nền vàng nhạt, đưa lưng về phía mọi người, bên cạnh dùng kiểu chữ phiêu dật in thành 2 chữ to ‘ở chung’, xuống chút nữa là một hàng chữ nhỏ tú lệ ‘tác giả: Tâm Trung Khả Nhân’.


Từ bệnh viện đi ra, đi ngang qua sạp báo ở gần cửa bệnh viện, Mao Thư Trần dừng bước. Bác gái bán hàng trong sạp báo đang vừa quơ tạp chí trong tay vừa rao: “Mau tới mua, mau đến xem, ‘Tri Âm’ tháng này vừa ra! Đợt này có tiểu thuyết mới của tác giả Tâm Trung Khả Nhân nha! ‘ở chung’! Trong tay tôi chính là quyển cuối cùng đây!”

Mao Thư Trần trong lòng hiếu kỳ, bộ tiểu thuyết sáu người ở chung của Hà Trung Toàn mới bắt đầu viết? Cũng không biết những gì hắn lấy được ở chỗ mình dưới ngòi bút của hắn trở thành cái dạng gì nữa.

Nghĩ như vậy, Mao Thư Trần liền lấy vài đồng tiền đến gần sạp báo chuẩn bị mua một quyển trở về chậm rãi xem, chỉ là hắn chưa đi đến chỗ bác gái kia, một thân ảnh vội vội vàng vàng chạy tới. “Bác Lý! Quyển cuối cùng này tôi mua!”

Bác Lý cười tủm tỉm: “Ai u, bác sĩ Lưu à, hôm nay sao trễ vậy mới đến mua? Tôi còn nghĩ cậu bỏ qua số tháng này, đang chuẩn bị bán cho người khác đây!”

Tiểu Lưu gãi đầu: “…Vốn quả thật không muốn mua… Sau nghĩ lại vẫn muốn, mặc kệ Tâm Trung Khả Nhân lão sư bộ dáng gì đi nữa, tôi đều thích hắn nhất!”

Bác Lý đương nhiên không rõ gút mắc trong lòng tiểu Lưu, chỉ gật đầu, nhận tiền trong tay tiểu Lưu, đem quyển tạp chí cuối cùng giao cho tiểu Lưu.

Tiểu Lưu biểu tình mâu thuẫn cầm quyển tạp chí kia trong chốc lát, cuối cùng vẫn chậm rãi đem quyển tạp chí ôm vào trong ngực, sau đó được trưởng khoa Vương đón, giống như một du hồn nhẹ nhàng phiêu đi.

Mao Thư Trần nhìn thấy bóng dáng thất hồn lạc phách của hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nhưng nếu quyển tạp chí cuối cùng cũng bán hết rồi, Mao Thư Trần cũng không còn tâm tư mua nữa… Dù sao, về sau sẽ vẫn còn cơ hội xem qua đi?