“Cám ơn anh, tự tôi có thể mà.”
Anh nhìn thấy ánh mắt của Anh Túc có chút cảnh giác, cười hai tiếng, giơ tay lên: “Tôi không phải người xấu. Mặc dù người xấu chưa bao giờ nói mình là người xấu, nhưng tôi thật không phải là người xấu. Nếu như tôi muốn làm chuyện xấu, từ phía sau đi theo cô về nhà cô là được, không cần chủ động giúp một tay. Tiểu thư cô như vậy nghi ngờ một người thiện lương tốt bụng, sẽ làm người rất đau lòng .”
Anh Túc cuối cùng vẫn là từ chối không được, nói cảm ơn rồi lên xe. Ở phương diện tài ăn nói, năng lực của cô vẫn không mạnh, cùng người cãi nhau cực kỳ ầm ỹ, nhưng bị người nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên bảo cũng không biết nên khéo léo từ chối như thế nào. Hơn nữa trực giác cho rằng người này không giống như là người xấu, lỗ tai Anh Túc càng thêm mềm, một khi đối phương có thể liệt kê ra đầy đủ hai lý do trở lên, cô tám ^ chín phần mười sẽ làm trái với dự tính ban đầu, nghe theo đề nghị của đối phương.
Trước mắt chính là tình huống như thế.
Anh Túc đoan chánh ngồi ở phía sau xe, người ngồi lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn cô một chút, mỉm cười nói: “Tôi tên là Lý Du Anh, cô thì sao?”
“Cái nào Du Anh?”
“Hai chữ này người bình thường cũng không đoán trúng. Hay là cô thử một chút?”
Anh Túc suy nghĩ một chút: “《 Tả truyện 》 bên trong câu ‘bàn lệ du anh’?”
Lý Du Anh có chút kinh ngạc khẽ nhíu mày, cười nói: “Khó được cô cư nhiên biết.”
Anh Túc cười cười: “Khi còn bé từng bị ép thuộc lòng.”
Anh Túc có thể từng thuộc lòng 《 Tả truyện 》, chẳng qua là bởi vì Sở Hành thích. Trừ lần đó ra, Sở Hành còn dạy cô học thuộc qua Tứ Thư Ngũ Kinh cùng Đường Thi Tống Từ. Khi còn bé Anh Túc bởi vì ghét bỏ khó đọc không chịu thuộc, không ít lần bị Sở Hành đánh vào lòng bàn tay. Sau lại lên giường, Sở Hành còn từng lấy cái này làm chuyện tình thú, thường thuận miệng nói ra một bài viết văn chương bảo cô thuộc lòng, đối đáp đúng là một trận dịu dàng vui thích, đáp sai một câu chính là khổ sở lại kéo dài chín cạn một sâu.
Đường đi không dài, mấy phút liền đến. Anh Túc xuống xe, lại nói cảm ơn một lần, Lý Du Anh giúp cô lấy đồ ra cửa, cười nói: “Cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô.”
Anh Túc hơi chần chờ một chút, nói: “Tô Phác. Phác trong Phác Ngọc (Ngọc thô chưa mài dũa).”
Đây vốn là tên cô. Bỏ quên từ mười hai tuổi trở lên, cũng đã không tiếp tục dùng qua.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, thiếu chút nữa cô cũng muốn quên mất.
Anh Túc thành thành thật thật ở trong phòng ngây người một vòng, trong lúc đó cũng chỉ đi ra ngoài một lần.
Cô một người, lại không ra cửa, cũng không thể nào thăm dò được tình hình bên ngoài đến tột cùng là như thế nào. Nhưng nếu như cô là một người nhà họ Thôi, cô tin rằng mình cũng sẽ không từ bỏ ý đồ ngay trong thời gian ngắn như vậy. Chỉ là bên ngoài long trời lỡ đất như thế nào, đều tạm thời không có quan hệ gì với Anh Túc đang yên lặng xem ti vi ở trong phòng.
Trừ lần đó ra, mặc kệ Sở Hành có thể giao cô cho nhà họ Thôi hay không, cô đều không muốn trở về thành phố C. Mặc dù biết rõ một ngày nào đó sẽ bị tìm về, hiện giờ Anh Túc cũng không muốn lập tức trở về như vậy.
Trong thời gian này Lý Du Anh đã tới gõ cửa mấy lần, hẹn uống trà, hẹn ăn cơm, hẹn nói chuyện phiếm, Anh Túc luôn khéo léo từ chối. Đến khi có một lần Anh Túc lại đi siêu thị, vừa vặn lần nữa gặp phải Lý Du Anh, lần này lúc anh ở trước mặt thành khẩn muốn mời uống trà, Anh Túc từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Anh Túc đồng ý uống trà, cũng chỉ là uống trà. Lý Du Anh hỏi một câu cô đáp một câu, một mực không đề cập tới cái khác. Lý Du Anh cũng không cảm thấy cô quá lặng lẽ, ngược lại có chút càng ngày càng thêm ý tứ hứng thú, cười hỏi cô: “Mới vừa rồi thấy cô mua rất nhiều túi cải bẹ mặn. Cô thích ăn cái này?”
“Tôi không thích. Nhưng nó rất là rẻ.”
“Rẻ?”
“Đúng vậy.” Anh Túc gật đầu một cái, “Tôi rất thiếu tiền.”
Lý Du Anh cười một lúc lâu: “Đây là lời nói giỡn hay thật?”
“Lời thật.”
Lý Du Anh nhìn thẳng cô, lại cười một lúc lâu, mới phát ra âm thanh: “Này, cần tôi cho cô mượn một chút tiền không?”
Anh Túc suy nghĩ một chút, cũng nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nếu như anh đồng ý, như vậy đáp án của tôi là cần. Tôi sẽ trả lại cho anh.”