Hơn tám giờ sáng ngày thứ hai, thì có tài xế chờ Anh Túc ở bên ngoài. Thấy hai tay cô, dưới đất trống trơn, có chút chần chờ hỏi: “Tiểu thư Anh Túc, không có hành lý?”
“Không có.”
Anh Túc tự mình mở cửa xe, lúc vừa nhấc chân bước vào, liền nhìn thấy một cửa sổ lầu ba phía tây bị kéo ra một nửa, hai cánh tay Ly Chi tựa lên ban công, đang cười nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cô. Thấy Anh Túc ngẩng đầu lên, còn nhẹ nhàng phất phất tay với cô.
Mặt Anh Túc không thay đổi thu hồi tầm mắt, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại.
Đúng chín giờ, xe đúng giờ đến đại trạch nhà họ Thôi. Đã có quản gia nhà họ Thôi đang đợi, thấy Anh Túc bước lên bậc thang, lễ độ chu toàn mở miệng: “Tiểu thư Anh Túc, hoan nghênh. Tiên sinh Thôi trước mắt không ở nhà, xin ngài chờ một lát.”
Rốt cuộc cái gọi là một lát này, kết quả là từ chín giờ sáng đến hơn bảy giờ tối. Anh Túc ngồi ở bên trong phòng khách, rõng rã chờ đợi mười giờ.
Loại này không nói cũng hiểu, thủ đoạn ra oai phủ đầu, nếu là dùng ở trên người A Lương cái loại tiểu cô nương này, đại khái còn có thể có một chút tác dụng. Nhưng đối với đi theo bên cạnh Sở mười năm, phương thức giết người đã có thể một hơi nói ra mười mấy loại như Anh Túc mà nói, thì có vẻ có chút ngây ngô. Ở nơi này trong mười giờ, Anh Túc không nhìn những người khác trong phòng khách không ngừng quan sát cô, vẫn chậm rãi ăn hai bữa cơm, lại ăn thêm một miếng bánh ngọt Hắc Sâm Lâm với 3 ly nước ép, đã xem xong tất cả tạp chí trưng bày trên bàn, cuối cùng thật sự không có việc làm, mới có hơi miễn cưỡng thả lỏng tinh thần, tựa trên ghế sô-pha ngủ một giấc.
Anh Túc bị một trận ẩm ướt nóng hôn đánh thức. Mở mắt liền thấy Thôi Chí Tân không ngừng vê đè ép cô, một nửa tay đã thăm dò trong vạt áo.
Anh Túc cách quần áo đè lại tay của hắn: “Phòng khách có người. . . . . .”
“Mọi người đã bị tôi đuổi ra ngoài, không ai thấy được. Anh Túc đẹp như vậy, tôi đâu chịu cho người khác nhìn, có đúng hay không?” Thôi Chí Tân thấy cô tỉnh, ôm cằm của cô muốn hôn qua, “Tới, ngoan ngãn để cho tôi nếm thử một chút ——”
Anh Túc hơi lui về phía sau một chút, vừa vặn vốn là với Thôi Chí Tân không có khoảng cách. Thôi Chí Tân muốn lại gần, bị cô một tay đặt ngoài miệng, mi tâm hơi nhăn giận tái đi, gằn từng chữ nói: “Tiên sinh Thôi.”
Lúc Cô đọc ba chữ này, khóe môi mím lại, hai con ngươi đen nhánh phủ một tầng sương mù thật mỏng, Thôi Chí Tân nhìn thấy quả thật tâm thần đều lay động, vội vàng đồng ý một tiếng: “Hảo hảo, chúng ta lên lầu trước.”
Anh Túc bị ném lên trên giường trong phòng ngủ, Thôi Chí Tân đẩy cô thành dáng vẻ nằm ngang, sau đó liền sốt ruột khó nén đè lên, vừa gỡ bỏ quần áo của cô vừa mở miệng: “Bảo bối, cô có biết hay không, khuya ngày hôm trước ở phòng bao, cô ngồi ở trên sô-pha mời rượu tôi, lúc ấy tôi đã nghĩ đến nếu như vậy cởi sạch quần áo cô ném tới trên giường, mùi vị nhất định tương đối hay. . . . . . Cái người này quần áo làm sao nhiều nút áo vậy? Hôm nay, cô nên mặc váy tới đây. . . . . .”
Anh Túc không nói tiếng nào để mặc động tác của hắn, Thôi Chí Tân không vừa lòng cô trầm mặc như vậy, ở trên gò má cô nhéo một cái, tiếp tục cười trêu nói: “Nghe nói thời gian trước cô làm chuyện gì quá giới hạn, mới để cho Sở Hành quăng cô đến cái loại địa phương hộp đêm đó, tôi mới có thể phát hiện còn một cái tiểu mỹ nhân như cô nữa, cô là thế nào không ngoan, hả?”
Anh Túc rũ mắt xuống, nói: “Còn không chính là về chuyện vượt quyền.”
Thôi Chí Tân đối với chuyện cô vượt quyền không có hứng thú, gỡ bỏ nút áo cuối cùng trên quần áo của cô, lòng bàn tay đủ hài lòng sờ lên, vừa cúi đầu muốn hôn xương quai xanh của cô, vừa cảm khái mở miệng: “Đặt bảo bối như hoa như ngọc như vậy ở bên cạnh ngây ngô mười năm, Sở Hành cư nhiên có thể nhịn xuống không có chạm qua ——”
Một chữ cuối cùng “Cô” hắn chỉ kịp phát ra nửa âm tiết, còn dư lại liền toàn bộ bị cắt đứt ở trong cổ họng.
Một dây Piano cực nhỏ được rút ra từ trong áo lót bằng tốc độ nhanh nhất, vòng bốn vòng ở trên cổ Thôi Chí Tân, lại được Anh Túc mặt không thay đổi dùng sức lôi kéo từ trái phải, ngay lúc Thôi Chí Tân chưa kịp phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Sau đó trong vòng một phút, trong phòng an tĩnh đến khác thường, chỉ còn lại giữa cổ xương cốt lúc bị dây thép cắt đứt phát ra âm thanh trầm muộn chậm chạp.
Anh Túc đợi hoàn toàn xác nhận Thôi Chí Tân quả thật ngừng thở, mới chậm rãi buông dây đàn ra.
Cô nhìn trần nhà hít một hơi thật sâu, khắc chế hàm răng trên dưới muốn va chạm, đẩy thân thể mang hơi ấm của Thôi Chí Tân ở trên ra, từ từ lấy quần áo mặc vào, lại tận lực vững vàng cài tốt tất cả nút áo, rồi hướng gương xác nhận một lần trên người không có vết máu nào, lại ngồi chờ trong phòng hơn một giờ, mới đi đến cạnh cửa, đẩy cửa ra một đường nhỏ, lắc mình rời khỏi sau đó nhanh chóng đóng lại.
Rốt cuộc, Anh Túc đã chuẩn bị tốt lời nói láo cùng con dao chuẩn bị ra trận, nhưng không có ngờ tới, giết người xong sau đó chạy trốn thuận lợi ngoài ý muốn. Từ phòng khách đến sân trong, rồi đến cửa chính thôi trạch, cô một đường đi qua, lại dễ dàng ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.