Anh Túc ngâm mình trong nước hai giờ, mới chậm rãi bước ra bồn tắm.
Cô lấy tới thuốc mỡ bên cạnh, soi gương bôi lên trên vết máu ứ đọng, nhưng trước khi đầu ngón tay tiếp xúc đến làn da liền dừng lại. Ngửi thấy thuốc mỡ nồng nặc mùi thuốc bắc, cau mày do dự một lát, cuối cùng vẫn buông tha. Ném thuốc mỡ qua một bên, mặc quần áo tử tế ra ngoài mua cơm tối.
Từ khi Anh Túc tới nhà họ Sở, cũng chưa có tự mình nấu ăn. Trước mười hai tuổi cô còn biết làm trứng chiên cà chua như thế nào, đến bây giờ cô chỉ biết nấu 1 nồi nước sôi, thậm chí gần như đã quên phải thêm mỳ ăn liền như thế nào.
Công lao này có thể coi là tính trên đầu Sở Hành. Năm đó, lúc mười hai tuổi, Anh Túc bị Sở Hành chọn trúng theo bên người, chính là thời kỳ dậy thì phát triển dáng người. Đứa trẻ mười hai tuổi đã hiểu được cái gì gọi là lễ phép, mỗi ngày mặt đối mặt với Sở Hành cùng nhau ăn cơm, luôn không thích ăn nhiều, một ngày ba bữa đều chỉ có thể ăn no sáu bảy phần. Rốt cuộc có ngày buổi chiều Anh Túc đói bụng đến không chịu nổi, thừa dịp đầu bếp đi ra ngoài mua sắm, quản gia ở vườn hoa, người làm nữ ở trên lầu, lúc không có một con mắt nhìn chằm chằm cô, chính mình len lén đi tới phòng bếp, mấy phút dỡ xuống chén canh suông mì sợi.
Anh Túc không dám dát mặt đi đến trong phòng ăn, núp ở trong phòng bếp mới vừa thỏa mãn ăn miếng đầu tiên, liền nhận thấy được bóng màu đen di chuyển trên bồn rửa mặt, phản chiếu ra một bóng dáng thon dài.
Cô vừa nghiêng đầu, thì thấy Sở Hành dắt một cái áo khoác trong khuỷu tay, đang khẽ khom lưng nhìn cô, nhếch nhẹ khóe môi, mọi thứ trong ánh mắt đều là buồn cười.
Từ lần đầu tiên Anh Túc nhìn thấy Sở Hành, vẫn luôn có chút sợ hãi anh. Bất chợt vừa thấy anh không hề có dấu hiệu báo trước đứng ở phía sau, sợ tới mức sặc ra ngoài toàn bộ một ngụm canh vừa uống ngay tại chỗ.
Sở Hành đến bên cạnh ngồi xổm xuống ^ tự mình vỗ nhẹ lưng của cô, vừa cười hỏi cô: “Canh suông mì sợi ăn ngon sao?”
Anh Túc trái lương tâm gật gật đầu, sau đó lại ở dưới ánh mắt của anh thành thực mà lắc lắc đầu.
“Vậy em muốn ăn cái gì ngon?”
Mười phút sau, Sở Hành dẫn Anh Túc vào một cửa hàng bánh ngọt bên cạnh nơi ở nhà họ Sở, mua một miếng bánh ngọt lớn. Anh dùng dao nĩa chia đều thành bốn miếng, mua thêm một ly sữa chua, đặt toàn bộ ở trước mặt Anh Túc, ngồi ở đối diện cô nhìn cô dùng tướng ăn gió cuốn mây tan không tao nhã ăn hết tất cả.
Chờ Anh Túc rốt cuộc thõa mãn lau khóe miệng, Sở Hành hỏi cô: “Thích nấu cơm?”
Anh Túc cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, cuối cùng thành thực nói: “Không thích.”
Sở Hành cười cười, đưa ngón trỏ ra, hơi thò người ra, lau xuống một chút bơ lưu lại ở trên khóe miệng của cô, sau đó không chút để ý nói với cô: “Nói không thích sẽ không cần làm. Anh Túc, nhớ, thân là một bé gái của nhà họ Sở, sau này cho dù đói bụng, cũng nên để cho người khác nấu cơm, mà không phải chính em.”
“Tại sao?”
Anh nghĩ một chút, nói cho cô biết: “Đây là đặc quyền của một bé gái nhà họ Sở, hơn nữa cũng là một chuyện đương nhiên.”
Mấy năm nay Sở Hành đã uốn nắn cô rất nhiều hành động và quan niệm. Anh dạy cô nên nhẫn nại trong huấn luyện, dạy cô cơ bản không cần để ý một chút phiền não, anh còn từng ném đi hơn phân nửa một tủ đầy quần áo màu đen xám của cô, dạy cô mặc váy liền áo xinh đẹp, mang băng tóc thủy tinh lấp lánh, thử nhiều loại giầy, chỉ vào một đống áo lót viền tơ hồng phấn, màu nâu, xanh lá mạ mười mấy tuổi chân chính nên mặc quần áo, nói cho cô biết chuyện gì đều có thứ tự, không cần nóng vội: “Thành thục không phải là dùng quần áo mặc ra ngoài, chờ em lớn lên một chút nữa, có mấy chục năm để mặc chính trang và váy đen nhỏ. Tuy nhiên, những thứ này cũng có tuổi thọ, hiện tại không mặc, về sau em sẽ không có cơ hội. Cho nên có cái gì phải gấp gáp?”