Ngoài miệng Anh Túc nói không có, liền giống như thật không có không kiên nhẫn. Trong một ngày, Sở Hành thường chỉ ở thư phòng nửa ngày, bất luận trong lúc làm cái gì, thậm chí có chút khó khăn, Anh Túc cũng sẽ làm hết sức thỏa đáng chuyện thuộc bổn phận. Như thế trôi qua một khoảng thời gian, một ngày buổi sáng, Lộ Minh theo thường lệ tới báo cáo công việc, Anh Túc lẳng lặng đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn đất, đợi đến hai mươi phút sau Lộ Minh báo cáo xong tất cả, định rời đi, hai tròng mắt cô mới bỗng nhúc nhích, tự mình đưa Lộ Minh ra khỏi thư phòng.
Mấy ngày này, mỗi lần Lộ Minh tới thư phòng, đều được hưởng thụ được quy cách đối xử cao như vậy của Anh Túc. Thoạt nhìn Anh Túc dường như đối với lần này là chuyện đương nhiên, Lộ Minh lại tương đối không thích ứng với một Anh Túc như vậy. Năm tháng anh ở tại nhà họ Sở dài lâu hơn so với Anh Túc, mười năm nay, tận mắt nhìn Anh Túc đi bên cạnh Sở Hành, nhìn cô từ cẩn thận lúc đầu đến bị Sở Hành cưng chiều tới vô pháp vô thiên, rồi đến hai năm nay đột nhiên trở nên cô độc quái đản, mỗi một bước biến hóa của Anh Túc, anh đều làm một người xem bàng quan tận mắt chứng kiến.
Người khác hiểu được, Lộ Minh biết không ít hơn nửa phần. Người khác không hiểu được, anh từ lâu chậm rãi nghiền ngẫm thấu đáo.
Bởi vì đã sớm thấy rất rõ ràng, cho nên từ trước đến giờ Lộ Minh đối với Anh Túc kính nhi viễn chi [*]. Anh ở nhà họ Sở nhiều năm, có thể bò đến vị trí hôm nay, tất cả am hiểu sâu với đạo lý tám chữ: làm nhiều nói ít, bo bo giữ mình.
Vì vậy hiện tại da đầu Lộ Minh căng lên, bị Anh Túc tự mình đưa đến ngoài thư phòng, thấy Anh Túc còn không có ý tứ muốn dừng bước lại, mỗi một bước đi đường sau đó, Lộ Minh đều phải thành khẩn nói một câu với Anh Túc: “Tiểu thư Anh Túc xin dừng bước.”
Anh nói liên tục mười câu, Anh Túc thủy chung giống như không nghe thấy. Đi thẳng đến bên cạnh dây hoa Tử Vi mới dừng bước chân, dáng vẻ Anh Túc giống như còn có chút do dự, từ từ nói: “Tôi có một việc, muốn hỏi tổng trợ lý Lộ ngài.”
Lộ Minh lấy ra khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mơ hồ cảm thấy không ổn: “Cô muốn hỏi chuyện gì?”
Anh Túc nhẹ giọng hỏi: “Ngài biết nhà họ Tưởng ở Thành Đông sao?”
Lộ Minh Minh lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nói: “Nhà họ Tưởng? Tôi hiểu biết rõ. Thế nào?”
Anh Túc cúi thấp đầu, mắt nhìn mặt đất, nói nho nhỏ: “Mấy ngày trước có vị tiểu thư Tưởng Miên rất có phong độ tìm đến tiên sinh, còn chờ thật lâu các loại. . . . . .”
“Nếu như cô muốn hỏi Tưởng Miên người này, tôi không tính là quá quen thuộc, chỉ là nghe nói qua. Hình như từ nhỏ cô ta đã sống ở nước ngoài, mãi cho đến trước năm Tưởng Mộng Sâm cha cô ta qua đời mới từ nước ngoài trở lại. Nghe nói lúc ấy được phân cho một khoản gia sản không nhỏ, sau khi trở về vẫn ru rú trong nhà. Chưa bao giờ tham gia party tụ hội, cũng chưa từng qua lại cùng những nam nhân nữ nhân khác của thành phố C. Sự nghiệp của nhà họ Tưởng đều do co trai trưởng của Tưởng Mộng Sâm, cũng chính là anh cả của Tưởng Miên, Tưởng Tín Nhất đều đang xử lý.”
Anh Túc lẳng lặng nghe xong, còn nói: “Dụng ý cô ta tới gặp tiên sinh là . . . . .”
Lộ Minh biết rõ tính nghiêm trọng của họa là từ ở miệng mà ra, huống chi đối với cái vấn đề này anh vốn là không thể xác định được. Gần như là lập tức đáp lại: “Cái này thì tôi không rõ ràng lắm rồi.”
Anh Túc nhìn anh một chút, gật đầu một cái, cũng không gò ép.
Mấy phút sau, Anh Túc trở lại thư phòng, thật giống như chỉ là đơn thuần đưa tiễn tổng trợ lý Lộ trở lại, dáng vẻ vẫn như không có chuyện gì xảy ra bắt chéo hai tay đứng ở một bên. Sau một lúc lâu, quản gia gõ cửa đi vào, đi tới bàn gần đọc sách, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, tiểu thư Tưởng Miên muốn gặp ngài.”
Động tác Sở Hành có chút dừng lại, dừng bút đang viết chữ lại. Trầm ngâm một chút, giao phó: “Thì nói tôi không có ở đây.”
Quản gia đáp một tiếng, lúc xoay người lại bị Sở Hành gọi lại. Đầu ngọn bút máy trên giấy nhẹ nhàng một chút, Sở Hành lại hời hợt bổ sung: “Nếu như còn hỏi đến cái khác, đều nói không có ở đây.”
--- ------ ------ ------ ------ -----
[*] Kính nhi viễn chi: là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ “敬而遠之” (kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung.
Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong “Luận ngữ - Ung dã” (論語•雍也):
Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ”(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).
Tạm dịch như sau:
Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.
Có thể nói rằng, “Kính nhi viễn chi” chính là cách nói rút gọn từ câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi”(敬鬼神而遠之).
Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. Ví dụ:
Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám “kính nhi viễn chi” thôi.
(theo vi.wikipedia/wiki/Kính_nhi_viễn_chi)