Anh Túc mới vừa đốt hương xong, thì đã bị một người đàn ông gấp gáp ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở mang mùi thuốc lá lượn lờ, một bàn tay của người đàn ông đó thăm dò vào bên trong áo của cô, vuốt ve nơi bị nội y che giấu. Một cánh tay khác thì từ đùi cô chạy lên, vỗ về nơi sâu nhất của cô qua lớp vải mỏng.
Mới bắt đầu, người Anh Túc khẽ run lên, sau thuận thế ngã ra. Giống như một chú mèo Ba Tư, ngoan ngoãn nằm trong lòng của người đàn ông đó. Người đàn ông cắn tai mẫn cảm của cô, rồi xuống chiếc cổ trắng mịn, sau đó là hai chiếc xương quai xanh tinh xảo.
Ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, môi như áp sát vào làn da trắng mịm của cô, ngón tay vội vàng, hơi thở cũng sắp không thể kiềm chế được.
Qua chiếc gương trang điểm đặt đối diện giường, Anh Túc thấy rõ gương mặt đã trang điểm đậm của mình, nhưng mặt cô lại không có chút cảm giác gì, giống như đang mang một chiếc mặt nạ sắt. Hai xương sườn của cô bị đối phương đè xuống, có chút đau, lúc ngước cổ lên vì bị người đàn ông hôn, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
Còn năm phút.
Biểu hiện của Anh Túc vẫn luôn là phục tùng, trên giường mặc cho người đàn ông làm gì cô, thân thể mập mạp của hắn đè xuống, mùi hương lan khắp phòng, tuy bị tình dục làm đỏ cả mắt, người đàn ông vẫn phát hiện, vừa vuốt ve đùi cô, vừa hỏi, “Em đốt hương gì vậy?”
Mắt Anh Túc híp lại, cố làm cho giọng dịu dàng, mềm mại, nói, “Là hương Tạng.” (*Hương Tạng là một loại hương trầm của người Tây Tạng, được tạo ra bởi nhiều loại dược thảo quí ở Tây Tạng, Nepal..)
Còn ba phút.
“Không dễ ngửi.” Người đàn ông hàm hồ nói, sốt ruột mà lật cô lại, đem từng cúc áo cô mở ra, rất nhanh đã lộ ra sống lưng trắng nõn, bóng loáng của cô. Hiển nhiên, người đàn ông đó đối với đường cong của cô rất hài lòng, sau một khắc đã đem tay cô đặt vào tay hắn, đôi môi vội vàng hôn xuống, mút vào làn da trắng muốt, trẻ trung của cô, rồi nói, “Không bằng mùi thơm trên cơ thể của em.”
Anh Túc bị đùa giỡn gập người lại, bộ lễ phục của cô đã bị lột xuống hết. Đầu của cô ngưỡng lên, người giống như một con rắn, hai chân bị kéo ra, gác lên vai của hắn. Đối phương bắt được hai tay của cô, thưởng thức bộ dáng khuất phục của cô, nhẹ nhàng đặt lên mông cô, nhào nặn, cảm thán, “Bảo bối à, thân thể của em thật mềm mại.”
Môi Anh Túc khẽ mím, nheo mắt nhìn về chiếc đồng hồ trên tường.
Còn một phút.
Rốt cuộc, người đàn ông kia cũng buông cô ra, lật qua, mặt đối mặt. Hắn quỳ một gối xuống giường, ngón tay đụng vào cái khóa áo ngực, vừa mở ra. Anh Túc đã nghe tiếng hắn rên lên.
Nàng ngã nằm trên giường, nhìn đầu người đàn ông bị một viên đạn xiên qua, cũng không kịp nhắm mắt lại, đã chậm rãi ngã xuống.
Một giây trước, dục vọng đang sôi trào, một khắc sau, đã trở thàh một cái xác lạnh lẽo.
Đối với người chết, Anh Túc thấy cũng không ít hơn khi thấy ngừoi sống. Từ nhỏ đến lớn, cô đã sớm quen với cảnh này, nỗi sợ hãi đã sớm bị cô bỏ xa vạn dặm.
Anh Túc đẩy cái xác nằm trên nửa người cô ra, từ từ ngồi dậy. Áo ngực trên vai rớt xuống, thì hai ngón tay thon dài xuất hiện, đem nó kéo lên.
Họng súng lục giảm thanh vẫn còn lưu lại chút khói, cằm Anh Túc bị một ngón trỏ nâng lên. Đầu Anh Túc ngẩng lên, chống lại một đôi mắt hẹp dài, con người thâm thúy.
Màu sắc con người của đôi mắt này rất nhạt, lúc cười lên không hề mang chút hơi ấm nào. Giống như hai viên kim cương xinh đẹp mà hoa lệ, lạnh lẽo nhưng mười phần chói mắt. “Tám giờ mà không có giải quyết được. Em đã thua, Anh Túc à!”
Sở Hành không chút để ý cười cười, khẽ cúi người, hai tay giúp cô cài lại áo ngực, trong lúc vô tình, ngón út anh lướt qua nụ hoa của cô.
Anh Túc cắn môi, mắt hạ xuống, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, áo ngực của cô đã được cài lại.
Cô ngồi ở mép giường, nội y là màu đen, làn da trắng như tuyết. Dưới ánh đèn trang trí trên trần, chỗ trắng chói mắt, chỗ đen hấp dẫn. Sở Hành cúi đầu, quan sát bộ dáng xốc xếch không chịu nổi của cô. Thời gian từng phút trôi qua, nhưng anh vẫn quan sát cô.
Anh Túc quay mặt đi.
Sở Hành cất lên tiếng cười khó hiểu, cởi áo ngoài ra, nhanh nhẹn khoác lên người cô.
Sau đó ôm Anh Túc rời khỏi phòng. Bên ngoài, một chiếc xe chống đạn và đám vệ sĩ đang đợi, Sở Hành ôm cô đi tới.
Anh Túc còn trẻ, cơ thể linh hoạt mềm dẻo, con ngươi đen nhánh chuyển động qua lại, khiến người khác không khỏi liên tưởng đến chim hoàng oanh. Cả ngừoi cô bị bọc trong áo khoác, trên cổ áo thoang thoảng mùi nước hoa đàn ông.
Chiếc áo khoác rất dài, kéo thẳng đến bắp chân. Xe bắt đầu khởi động, hai chân cô tách ra ngồi trên đùi Sở Hành, ánh mắt rũ xuống không chút biểu cảm. Sở Hành quan sát sắc mặt Anh Túc, một lát sau bắt đầu tìm kiếm ngón chân cô.
Hạt chân trâu trong lòng bàn tay bị cọ sát từ từ. Các đốt ngón tay giữ gan bàn chân.
Trong phút chốc, Anh Túc cúi đầu thở gấp. Khóe môi bạc của Sở Hành hơi cong, chiếc kim tiêm sắc nhọn đâm vào lòng chân cô. Toàn thân Anh Túc run rẩy, hàm răng va vào nhau, gắng gượng đè nén hơi thở không cho phát ra tiếng.
Chiếc áo khoác không cài nút mở phân nửa, hiện cảnh phong tình nửa xanh nửa đỏ bên trong. Sở Hành nheo mắt, lại một chiếc ngân châm khác xuyên qua.
Anh Túc cắn môi thành một đường, cau mày nghiêng đầu sang bên, gò má quật cường hình vòng cung, không nói một lời.
“ Em rất không ngoan”, Sở Hành lạnh giọng, “ Làm sai mà còn không xin lỗi?”
“ Em không sai”
“ Em đã thua. Nên tất cả em đều sai” Trong xe có điều hòa nhưng trên trán Anh Túc lấm tấm mồ hôi. Cô mở mắt, cuối cùng bị cây ngân châm thứ ba đâm tới, cất tiếng rên rỉ.
Hai tay bị anh khóa lại trong áo, chỉ có thể lắc lắc mái tóc sau lưng, chớp mắt ngẩng đầu lên, có thể nhìn rõ xương cổ, bên trong sự yếu đuối lại có chút quyến rũ khó tả, làm thôi thúc người ta ý nghĩ muốn nắm lấy.
Bên ngoài, ánh sáng ngập tràn lọt vào, Sở Hành quan sát trên cổ cô dần hiện một màu hồng nhạt, ngón tay buông ra, ba cây ngân châm cùng tiếng động nhỏ trượt xuống. Anh kéo tấm vách ngăn, tạo thành không gian kín mít bên trong.