Thế lửa cường đại đã khiến lão giả không thể làm ra lựa chọn khác, sợ là chậm thêm một chút, bên phía Tĩnh Vân Tông sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
- Lão nhị, lão tam. Dẫn người mạnh mẽ đột phá vòng vây.
Lão giả phân phó nói, hiển nhiên đã buông tha cứu trợ đệ tử bình thường khác.
Nghệ Phong đứng sau biển lửa, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, quả đoán tàn nhẫn, thảo nào có thể trở thành nhân vật lãnh đạo của cứ điểm Tĩnh Vân Tông. Tình huống hiện tại, buông tha cho một ít người, không cần nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
- Tốt, tốt, tốt…
Nghệ Phong vỗ vỗ tay, thưởng thức đám người lao tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đặc biệt nhìn bộ dạng chật vật đen thùi của Giang Bạch Phong, trong lòng cười trộm không thôi: Cho ngươi đẹp trai hơn ta.
Mái tóc phiêu bồng của Giang Bạch Phong đã bị lửa đốt cháy không ít, trên mặt càng không ít đốm đen, quần áo hoa lệ càng thủng lỗ chỗ như khất cái, mặt ngoài bao trùm than hôi. Rất nhiên nhiên sẽ bị người khác cho rằng tên khất cái vừa mới trốn ra từ trong đống rác.
Đám người Tĩnh Vân Tông nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghệ Phong giữ bộ dáng tươi cười, cứ điểm của Tĩnh Vân Tông có tới hơn sáu mươi người, thế nhưng sống sót thoát ra khỏi biển lửa không tới hai mươi người. Tất cả điều này là kết quả của thiếu niên trước mắt nói chuyện cười đùa.
Không phí một binh một tốt lại hầu như diệt cứ điểm Tĩnh Vân Tông. Thủ đoạn này, có thể nói là ma quỷ.
Lão giả nhìn người thanh niên không lớn trước mắt, trong lòng hắn biển ảo không thôi: Tĩnh Vân Tông và Ma Tông luôn luôn đối đầu. Thế nhưng, hầu như tất cả các lần tranh đoạt đều là do Tĩnh Vân Tông chiếm thượng phong.
Hết lần này tới lần khác, thiếu niên trước mặt căn bản không ra bài theo lẽ thường, thủ đoạn này khiến đáy lòng hắn phát lạnh. Ma Tông, từ lúc nào lại sử dụng thủ đoạn như vậy?
Lão giả lắc đầu, nhìn đám đệ tử không còn bao nhiêu sức chiến đấu bên cạnh, nội tâm hắn cười khổ không thôi. Cho dù là đám người chính mình sống sót rồi, nhưng cứ điểm Tĩnh Vân Tông cũng bị phá hủy.
- Mặt trắng nhỏ, ta đã nói ngươi lớn lên không thể trắng trẻo đúng không, hắc hắc, hiện tại không phải là biến đen hay sao!
Nghệ Phong trêu chọc nhìn Giang Bạch Phong, nhàn nhạt cười nói.
- Đê tiện, hừ, có bản lĩnh quang minh chính đại một đấu một với ta!
Giang Bạch Phong giận dữ nhìn Nghệ Phong, hận không thể uống máu hắn.
Nghệ Phong tươi cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên người, có chút không tình nguyện nói:
- Một đấu một a? Khụ, ta không thích một đấu một, ta chỉ thích quần ẩu thì làm sao bây giờ?
- Nhát thối…
Giang Bạch Phong châm chọc nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy khinh thường.
- Ta tới được không?
Thiên Nghịch bước về phía trước một bước.
Nghệ Phong gật đầu, quay sang quản sự nói:
- Ngươi gọi vài người cùng hắn lên.
Quản sự sửng sốt, đây là đấu một mình gì nha? Đây không phải là quần ẩu sao?
- Lo lắng cái gì? Một đấu một, hắn chọn một đám chúng ta. Quần ẩu, một đám chúng ta đánh một người hắn. Đây không phải là thỏa mãn ước nguyện của cả hai sao?
Nghệ Phong thấy quản sự sững sờ, bất mãn nói.
- Vô sỉ…
Coi như là quản sự nghe được lời giải thích này, từ đáy lòng cũng không nhịn được mắng.
- Ah. Phải nhớ, đánh hắn thành đầu heo thì được, nhưng phải giữ lại tính mạng cho hắn, ta có chỗ cần dùng.
Nghệ Phong nhắc nhở Thiên Nghịch một câu.
- Người trẻ tuổi, làm người phải chừa chút đường lui. Không nên đuổi tận giết tuyệt, huống chi ngươi cho là có thể làm được như vậy sao?
Lão giả rốt cục không nhịn được bước ra, ánh mắt tràn đầy tinh quang nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong tuyệt không thèm để ý ánh mắt của lão giả, hắn hơi mỉm cười nói:
- Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh. Sở thích của ta chính là chém tận giết tuyệt.
- Hừ, vậy ngươi thử một chút xem sao?
Lão giả lạnh lùng nhìn Thiên Nghịch, rất có khí thế hắn vừa động thủ liền giết chết.
Nghệ Phong khẽ nhíu mày, đối phương có ba cao thủ Sư Cấp, nếu muốn chiến e rằng thắng bại khó liệu.
- Đại nhân?
Quản sự nhìn Nghệ Phong, nhỏ giọng dò hỏi. Ba cao thủ Sư Cấp, không phải chỉ mình hắn có thể đối phó.
Tĩnh Vân Tông thấy đám người Nghệ Phong trầm mặc, đáy lòng mọi người tự tin hẳn lên. Thực lực của ba đại quản sự đủ để khiến bọn họ sinh lòng khiếp đảm.
Ở một tòa thành nhỏ như thế này, Sư cấp đã là một tồn tại rất mạnh. Sư cấp đó là cảnh giới làm cho người ta hướng tới, cả đời những người này cũng không thể đạt tới cấp bậc Sư cấp.
Ba đại quản sự, coi như là các quý tộc ở cái thành nhỏ này cũng phải cung kính. Sư cấp ở nơi này chính là tồn làm cho người ta phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
- Người trẻ tuổi. Tất cả mọi người lùi một bước, các ngươi thắng, không cần thiết phải lưỡng bại câu thương.
Lão giả vì đệ tử, quyết định nhẫn nhịn.
Nghệ Phong không để ý đến lời nói lão giả mà quay đầu nhìn về phía quản sự hỏi:
- Các ngươi có thể đối phó bọn họ không?
Quản sự cười khổ lắc lắc đầu đáp:
- Chúng ta chỉ có hai Sư cấp, hơn nữa còn là Sư cấp tam giai, hai người liên thủ miễn cưỡng có thể chiến đấu với lão đại Sư cấp tứ giai. Nhưng mà, hai người lão Nhị lão Tam thì không có biện pháp đối phó rồi. Lấy thực lực của phe ta, căn bản không thể ngăn được bọn họ.
Nghệ Phong nhíu mày, hắn không muốn bỏ qua cho người của Tĩnh Vân Tông một cách đơn giản.
- Vậy tức là cho các ngươi đối phó với lão Nhị, lão Tam của đối phương thì các ngươi có cơ hội thắng?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi.
Quản sự kiên định nói:
- Chắc chắn không thể thua!
Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười:
- Như vậy được rồi.
Quản sự nghi hoặc nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Đại nhân, ý của ngài là gì?
- Các ngươi bắt lão Nhị lão Tam của bọn họ lại, lão đại để ta đối phó.
- Cái gì?
Mọi người nghe được lời Nghệ Phong nói cùng đều thốt lên kinh hãi, ai cũng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nghệ Phong.
- Trời ạ, có phải hắn điên rồi hay không? Hắn nói gì? Hắn nói muốn đối kháng với cao thủ Sư cấp tứ giai?
- Tai của ta nhất định đã có vấn đề, hắn mới bao nhiêu tuổi a? Đối kháng Sư Cấp tứ giai, đây là chuyện mà ngay cả quản sự cũng không làm được.
- Chẳng lẽ Độc sư thật lợi hại như thế, còn nhỏ tuổi như vậy có thể tu luyện đủ để đối kháng Sư Cấp tứ giai.
- Ảo giác, nhất định là ảo giác. Sư Cấp tứ giai, rất cố chấp hò hét.
…
Từng câu nói kinh hãi không không thể tin được từ trong miệng mọi người thốt lên, có thể thấy được Sư Cấp tứ giai trong suy nghĩ của bọn họ là tồn tại không thể với tới.
Thiên Nghịch cũng dại ra nhìn Nghệ Phong, hắn há hốc mồm hỏi:
- Độc thuật của ngươi thật cao cường như vậy sao?
Nghệ Phong cười cười đáp:
- Ta chỉ học được có chút da lông của Độc sư, hù dọa một ít người mà thôi. Đối với đấu khí ngoại phóng của cao thủ Sư cấp, không tạo nên tác dụng quá lớn.
- Vậy ngươi?
- Ha ha, ta là Sư Cấp nhị giai.
Nghệ Phong khẽ cười cười, nửa thật nửa giả giải thích, cũng không đem thực lực thật sự của mình nói ra.
Thiên Nghịch sững sờ ngay tại chỗ, hắn không thể tin được, Nghệ Phong bình thường không hiện sơn thủy lại có tư chất cường hãn tới vậy. Hắn vẫn cho là Nghệ Phong rất mạnh, nhưng không thể mạnh bằng mình được.
Sư cấp cùng Nhân cấp, đó là khác biệt một trời một vực.
- Sư Cấp nhị giai?
Mặc dù trong lòng mọi người khiếp sợ vạn phần, nhưng mà đám người Tĩnh Vân Tông cũng thở phào nhẹ nhõm. Sư Cấp nhị giai còn không phải là đối thủ của quản sự, mạng của bọn hắn coi như đã được bảo vệ.
Sau khi lão giả ngẩn ra một lúc thì nhàn nhạt nhìn Nghệ Phong nói:
- Mặc dù Sư Cấp nhị giai trong đám tiểu bối cùng thế hệ có thể nói rất mạnh, nhưng nếu so với Thiếu tông chủ thì ngươi vẫn còn kém một chút.
Thiếu tông chủ trong miệng hắn chính là truyền nhân của Tĩnh Vân Tông.
Nghệ Phong cười cười hỏi:
- Thật vậy sao? Thế nhưng, hiện tại ngươi vẫn nên lo lắng cho mình trước đi?
Lão giả hừ lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho là bằng vào Sư Cấp nhị giai là có thể đánh bại ta được sao?
Giọng nói của Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm:
- Không thử thử làm sao biết?
- Tự cao tự đại!
Lão giả hiển nhiên bị chọc giận, lão khinh thường hừ lạnh nói.